Phủ Thành thủ đâu đâu cũng giăng đèn kết hoa, cảnh tượng ồn ào nhộn nhịp.
“Tiểu Hồng, phía trước thiếu người, ngươi đi giúp Chu thúc trông nom, Hổ Tử, mau, đem những thứ này đến phòng bên trái.”
“Thím Mạnh, kiệu hoa của vương phủ sắp đến rồi, lão gia hỏi tiểu thư đã chuẩn bị tốt chưa, đừng để trễ giờ lành.”
“Nửa canh giờ trước đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi…. Ơ, Thanh Nhi sao
ngươi lại đi ra, không phải bảo ngươi trông coi tiểu thư cho tốt sao?
Kiệu hoa của vương phủ sắp đến rồi, ngươi mau quay lại nhìn miễn cho có
gì sai lầm thì lại phiền phức.”
Nha hoàn kia gật đầu đáp ứng, vội vã quay lại hậu viện.
Nàng vào khuê phòng tiểu thư, thấy Thất Nương y phục đỏ rực đang ngồi trước bàn ăn điểm tâm, không khỏi kêu lên: “Ôi chao, tiểu thư sao lại
thế, đem son trên môi ăn hết rồi kìa, Tiểu Tử, Tiểu Bình hai người các
ngươi sao không nhìn xem chút, ta mới đi ra ngoài đã lập tức có chuyện
rồi, mau mau, tô lại son cho tiểu thư, Tiểu vương gia cũng sắp đến rồi.”
Tiểu Tử vội vã giải thích: “Tôi nói rồi, nhưng tiểu thư không nghe thì tôi có cách nào chứ?” Lại vội vàng đi lấy son.
Thanh Nhi vẫn không đi ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Thất Nương khó
chịu, bỏ điểm tâm xuống, cười lạnh: “Sao, ta chỉ ăn một chút cũng phải
nhìn sắc mặt của ngươi phải không?… Mấy lời này, ngay cả Tiểu vương gia
của ngươi cũng chưa từng nói với ta như thế, ngươi so với hắn còn oai
phong hơn đấy!”
Thanh Nhi là một trong những người được phái đến từ vương phủ, hơn
nữa lần này cũng coi như làm nha đầu hồi môn của Thất Nương gả đến vương phủ, cho nên giọng điệu nàng thường vô ý mà khiến người ta có cảm giác
cao quý hơn người, Thất Nương đã sớm nhìn nàng không thuận mắt, cho nên
bắt ngay lấy cơ hội chuyện bé xé ra to: “Ta hôm nay vốn cảm thấy mọi
việc không thuận, nếu như vậy…. Được rồi, ta xem ra đừng nên gả đến đó
thì tốt hơn, ngay một nha hoàn của vương phủ cũng phải nhìn sắc mặt, ta
hà tất phải đi tự mình chuốc lấy khổ chứ.”
Nàng một tay đẩy Tiểu Tử, mặt nghiêng đi lộ ra vẻ xa cách.
Nhất thời Thanh Nhi sợ đến mức hồn vía đều bay, trong vương phủ có
bao nhiêu xem trọng hôn sự này nàng đều biết, nếu để Vương gia và Tiểu
vương gia biết là nàng chọc giận Tiểu vương phi, nàng còn cái mạng nào
nữa?
“Phịch” một tiếng, nàng tại chỗ quỳ xuống trước Thất Nương: “Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng, là Thanh Nhi đã sai, tiểu thư tha cho
Thanh Nhi đi.”
Tiểu Tử và Tiểu Bình cũng ở bên cạnh khuyên, nhưng Thất Nương vẫn không để ý đến.
Một người đàn bà vội vã chạy đến, thấy Thất Nương môi chưa tô son,
khăn trùm đầu còn chưa che lên, Thanh Nhi lại đang quỳ một bên, lòng
nóng như lửa đốt nói: “Các người ở đây làm sao vậy, sao còn chậm chạp gì thế, kiệu hoa sắp đến ngay đây rồi.”
“Thím Mạnh.”
Tiểu Tử kéo bà ta lại một bên, nói thầm vào tai mấy câu, thím Mạnh
nghe xong nói: “Thanh Nhi, đây là ngươi không đúng, sao lại có thể nói
như thế với chủ nhân? Chỉ có điều…”
Bà ta quay đầu lại cười cười nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu
thư, Thanh Nhi cũng là lo lắng nên mới phạm lỗi, tiểu thư đại nhân đại
lượng bỏ qua cho nha đầu Thanh Nhi đi, người xem, giờ lành cũng đến
rồi…”
Đang nói, bên ngoài đã truyền đến tiếng pháo lốp bốp, hiển nhiên là
kiệu đã đến gần ngoài cửa, thím Mạnh và Thanh Nhi càng thêm nóng nảy,
một người không ngừng khuyên nhủ, một người không ngừng dập đầu.
Nếu như là bình thường Thất Nương cũng không tính toán làm gì, nhưng
hôm nay… Nàng nhìn thoáng qua Tiểu Bình nói: “Muốn ta đáp ứng cũng được, có điều không thể để Thanh Nhi làm nha đầu hồi môn, hừ, bên cạnh ta
không cho phép có kẻ bức hiếp chủ nhân như vậy.” Nàng giơ ngón tay chỉ
vào Tiểu Bình nói: “Đổi nàng làm hồi môn cho ta.”
“Vậy sao được?” Thím Mạnh ngẩn ra, lại nghe tiếng ầm ĩ từ tiền viện
truyền đến càng lúc càng gần, đành giậm chân nói: “Tiểu Bình, ngươi còn
không mau tô lại son cho tiểu thư, Thanh Nhi, ngươi còn không mau theo
ta ra ngoài.”
Thanh Nhi khóc sướt mướt theo thím Mạnh ra khỏi phòng.
“Để em đến.” Tiểu Bình nhận lấy hộp son từ Tiểu Tử cười nhìn Thất Nương, bắt đầu trang điểm lại.
Đáng tiếc lúc này Vưu Tiên không có đây, nếu hắn có ở chỗ này, nói
không chừng còn có thể nghe ra tiếng Tiểu Bình chính là nha đầu cùng đi
với Thất Nương đến tử lao ban sáng.
Một hồi ầm ĩ tưng bừng, kiệu hoa rốt cuộc ra khỏi phủ Thành thủ.
Hôm nay là ngày đại hỉ của vương phủ Triêu Huy thân vương, các quản
hạt thuộc đất phong của Triêu Huy thân vương, các quan lại thành thủ đều đến Cao thành, có người sớm đã đến trước cả hai ngày, muộn thì sớm nay
cũng đã vào thành.
Nhất thời Cao thành trở nên náo nhiệt vô cùng, mà trong ngoài vương
phủ ngựa xe như nước, người người lui tới, tiếng cười nói ồn ào, nơi nơi đều có thể nghe thấy.
Khi Thất Nương được dẫn vào vương phủ, trong phủ đã sớm đông khách,
cũng may trong vương phủ đất rộng sân nhiều, mấy trăm tân khách cũng
không cảm thấy chật chội.
Thất Nương bị khăn trùm đầu che kín không nhìn thấy gì, cứ như vậy bị Tiểu Tử, Tiểu Bình hai bên đỡ đi vào phủ.
Nàng và Lý Mộ vừa làm xong lễ, chợt nghe Tiểu Bình nói nhỏ bên tai:
“Tiểu thư, có người tìm đến Tiểu vương gia, hình như là thuộc hạ của hắn Từ Tử Diệp.”
Thất Nương tâm tình vui vẻ, trò hay sắp bắt đầu.
Lý Mộ nhìn Thất Nương được nha hoàn đỡ vào nội đường xong mới hỏi: “Có chuyện gì?”
Từ Tử Diệp nói: “Trong đám thuộc hạ của tôi có người thấy Văn Ngọc Hổ vào Cao thành.”
Lý Mộ biến sắc: “Không nhìn lầm chứ?”
“Hẳn là không, Mã Lực ở Long Thành từng gặp qua Văn Ngọc Hổ.” Từ Tử
Diệp trầm ngâm nói, “Theo hắn nói người này trên lưng còn có một thanh
đao dùng vải cũ bọc kín, mà Ngọc Đao của Văn Ngọc Hổ đúng là không có vỏ đao, hơn nữa khi hắn vào thành hình như sợ có người nhìn thấy, luôn
luôn cúi đầu, Mã Lực nghi ngờ, theo hắn vào thành, nhưng không ngờ chỉ
chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.”
Triêu Huy thân vương đứng bên cạnh nhướng mày nói: “Mộ Nhi, hôm nay
là ngày đại hỉ của con, việc khác con không cần quản nhiều, Từ phó tướng ngươi sai người kiểm tra trong thành, hơn nữa trong phủ cũng phải tăng
thêm nhân thủ, hôm nay đông người hỗn tạp, không thể để hắn phá hủy đại
sự được.”
Từ Tử Diệp lĩnh mệnh đi, Lý Mộ lại cảm thấy không yên lòng.
Bên trong Linh Nhiên cư, Ngô chưởng quỹ đang giới thiệu nhà buôn Sở Nhân đến buôn bán ở Cao Thành với Giang Ngư.
Giới thiệu hai người với nhau xong, Ngô chưởng quỹ sai bưng trà lên rồi ra ngoài làm việc.
Hai người sau một lúc chào hỏi, Giang Ngư nói: “Ngô chưởng quỹ nhất
định đã nói với Sở huynh về việc của tiểu đệ, không biết ý của Sở lão
gia như thế nào?”
“Ngô chưởng quỹ nói Giang lão gia rất có hứng thú với lụa tơ tằm ta
mang đến từ Hồng thành,” Sở Nhân buông chén trà nói, “Ta đối với đề nghị của Giang lão gia rất có hứng thú, chỉ là còn cần Giang lão gia nói lại kỹ hơn với ta mới được.”
Giang Ngư cười: “Đây cũng là mục đích tại hạ mời Sở huynh đến, nếu vụ làm ăn này mà thành, tương lai hàng của ta ở Long Thành đều phải nhờ Sở lão gia ở đây, chuyện này… không phải một hai vụ làm ăn bình thường có
thể sánh bằng.”
Sở Nhân hai mắt sáng lên: “Được, xin mời Giang lão gia nói kỹ xem.”
Hai người bàn luận một lúc lâu, đang nói rất say sưa, một hán tử cao lớn thô kệch chợt xông vào.
“Có chuyện lớn…” Hắn chợt thấy trong phòng còn có người khác, lập tức ngừng lại.
“Trần Cương, sao ngươi vô lễ như vậy, còn không nhận lỗi với Sở lão gia.” Giang Ngư khó chịu nói.
Trần Cương hướng Sở Nhân qua loa làm một lễ, sắc mặt lo lắng nói: “Lão gia có chuyện lớn rồi.”
“Chuyện gì?”
Trần Cương mắt thoáng nhìn qua Sở Nhân, nhưng không nói lời nào.
Sở Nhân hiểu ý nói: “Ta đây trước cáo từ, chuyện làm ăn ngày mai bàn lại cũng không muộn.”
“Còn nói làm ăn gì chứ, chậm một bước mạng nhỏ cũng không….” Trần Cương thốt ra.