Một người cưỡi khoái mã vọt đến trước cửa cung thì ghìm cương lại,
không xuống ngựa, tay lấy ra một lệnh bài giơ lên trước lính cấm vệ:
“Thánh dụ khẩn cấp.”
Tên lính cấm vệ sớm đã nhận được khẩu dụ, vội cho qua, người nọ lại tiếp tục chạy như bay.
Hắn vội vàng phóng ngựa đến trước đại điện, nhảy xuống ngựa ném cương rồi vội vã đi trong.
Hắn băng qua tiền điện, bước vào một căn phòng bên trong hậu điện.
Trong giây lát, bên trong truyền ra thanh âm giận dữ: “Một chút việc
nhỏ cũng làm không xong, thật không hiểu hắn làm sao làm được thừa
tướng?”
Tiếp ngay sau đó là tiếng đồ sứ bị đập vỡ.
Người mới vào tựa hồ không dám nói nhiều, chỉ nghe lát sau khi tiếng
đổ vỡ đã dứt, thanh âm kia tiếp tục hổn hển nói: “Mài mực cho trẫm, trẫm phải hạ chỉ!”
Thất Nương tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy vẻ mặt lo lắng của Văn Ngọc Hổ, nàng vội nắm tay hắn hỏi: “Tiểu Cúc đâu?”
Văn Ngọc Hổ đáp: “Nàng còn đang ở phòng cho khách, đại phu đã xem thương tích cho nàng rồi, không sao cả.”
Thất Nương lúc này mới phát hiện ra mình đã được ôm trở về phòng.
Nàng ngồi dậy, nhìn màn che ngẩn người.
Văn Ngọc Hổ im lặng không nói gì, chỉ đem nàng ôm vào lòng.
Một lúc sau nàng mới mở miệng: “Lúc trước nếu không có Tiểu Cúc thì
sẽ không có ta bây giờ, nhưng ta vậy mà lại vô tâm vô phế như thế…”
Đây là nói thật, nếu không có Tiểu Cúc, nàng ngay cả cơ hội tái sinh cũng không có.
Văn Ngọc Hổ khẽ thở dài: “Trên đời này những việc con người không làm được nhiều vô kể, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách nàng.”
“Nhưng, khi ta có năng lực lại không đến giúp nàng, ta chỉ cần xin
cha phái người đi xem nàng, có lẽ như thế đã giúp nàng đỡ phải chịu bao
nhiêu khổ.”
“Chuyện trước đây giờ có hối hận nữa cũng không còn kịp, hiện giờ
Giang Vạn Khoảnh đã chết, không bằng nghĩ xem sau này giúp nàng thế
nào.”
“Tiểu thư, tiểu thư.” Ngoài cửa truyền đến tiếng Song My, sau khi Thất Nương trở về, Lưu Trường Khanh đã đưa nàng đến Văn phủ.
“Tiểu thư, Văn tướng quân bảo người và cô gia nhanh ra phòng khách, Tô công tử đến.” Nàng vỗ vỗ cửa.
Thất Nương chấn động: “Liệu có phải có tin tức của Nhị tỷ?”
Khi hai vợ chồng đến phòng khách, Văn Chiến đang lật xem một bức thư.
Lão vẻ mặt kinh ngạc, ngẩng mạnh đầu trừng mắt nói với Tô Di Ca:
“Ngươi cũng biết thứ này sẽ khiến Tô gia ngươi sẽ bị tịch biên tài sản,
cả nhà bị chém, ngươi còn muốn giao cho ta?”
Văn Ngọc Hổ hoài nghi nhận lấy tờ giấy, Thất Nương nghiêng đầu cùng xem, càng đọc càng kinh hãi.
Đây là bằng chứng xác thực chứng minh Tô Văn cấu kết với địch bán nước.
Lá thư này là thư giao hẹn của Tô Văn và Nhật Hưng quốc, Tô Văn cùng
Lệ Chân công chúa nghĩ cách gây xích mích châm ngòi Long Giao đế, điều
Văn Ngọc Hổ trấn thủ Biên thành đi nơi khác, nếu Văn Ngọc Hổ mang đi đại bộ phận Biên quân, hắn cam đoan Biên thành trong mười ngày sẽ không có
viện quân đến cứu.
Việc thành công, Tô Văn được cắt đất phong vương.
Tô Di Ca thản nhiên nói: “Trong Tô phủ không có gì sạch sẽ, Di Ca
không có gì lưu luyến, còn nữa, từ hôm nay trở đi, ta họ La, tên là La
Di Ca.”
Họ La là họ mẫu thân hắn.
Hắn quay đầu nói với Thất Nương: “Di Ca bất tài, không thể tìm được
tỷ tỷ của Thiếu phu nhân, thật không phải với Thiếu phu nhân… Hôm nay ta phải đi.. Không thể giúp Thiếu phu nhân.”
Văn Ngọc Đang nghe hắn có ý từ biệt, kinh ngạc: “Ngươi muốn rời khỏi Long Thành?”
Tô Di Ca chăm chú nhìn nàng, lộ ra vài phần ý cười dịu dàng: “Sau này không được nhìn thấy nàng nữa, A Đang!”
Sau khi lớn lên không còn gọi nàng như vậy nữa, đáy lòng phớt qua đôi chút phiền muộn.
Nhìn Tô Di Ca rời khỏi Văn phủ, Văn Ngọc Đang ngẩn người, thầm thì lẩm bẩm: “…Đi, cũng tốt.”
Hắn đi, bọn họ có thể yên tâm đem những chứng cứ này giao cho hoàng
thượng, không cần lo lắng hắn sẽ bị liên lụy, nhưng vì sao trong ngực
lại thấy không đành lòng như vậy?
Nàng vẻ mặt bình tĩnh: “Cha, ngày mai phải đem trình lên hoàng thượng ngay, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Văn Chiến chậm rãi lắc đầu, không giống như tính tình hô mưa hét gió
như thường ngày: “Chỉ sợ chưa kịp đưa đến tay hoàng thượng, Tô Văn đã
biết rồi.”
Hoàng thượng lấy cớ long thể bất an, đã vài ngày không vào triều, nếu như không tự tay đem giao cho hoàng thượng, với thế lực Tô Văn sợ rằng
chưa kịp đến tay hoàng thượng đã bị người cướp mất chứng cớ.
Nhất thời không có cách nào, Văn phu nhân nói: “Chuyện này không thể
nóng vội, cứ từ từ vậy, cả nhà đi ăn cơm trước đã, đồ ăn đã sắp nguội
hết rồi.”
Mọi người không ai còn lòng dạ nào mà ngon miệng, Văn Ngọc Đang đang
đếm từng hạt cơm, bỗng nhiên có thánh chỉ đến, kêu Văn Chiến tiến cung
diện thánh.
“Cha!” Văn Ngọc Đang mừng rỡ, mẹ nàng chớp mắt ra hiệu, nàng liền im miệng lại không nói gì nữa.
“Ha ha, tốt quá!” Nhìn cha đổi y phục rồi theo công công trong cung đi, nàng liền ôm Thất Nương kêu lớn.
“Thất Nương? Ơ, sao sắc mặt ngươi lại không tốt vậy?” Nàng lúc này mới nhìn rõ, hỏi.
Tiểu Cúc như thế, Nhị tỷ cũng chưa tìm thấy, nàng sao mà vui vẻ được chứ? Thất Nương cười khổ.
Cơm nước xong, tất cả mọi người không về phòng, ngồi cùng nhau chờ tin của Văn Chiến.
“Văn tướng quân! Văn tướng quân có ở nhà không?” Từ bên ngoài có mấy tướng lĩnh Hắc Giao quân hấp tấp xông vào.
Văn Ngọc Hổ nhìn lại, dẫn đầu chính là thủ hạ của cha hắn, dũng tướng hạng nhất Nhiếp Chiêu.
Văn Ngọc Đang nói: “Nhiếp thúc, cha ta đã được hoàng thượng triệu tiến cung rồi!”
Nhiếp Chiêu đang lòng nóng như lửa đốt, nghe đáp như vậy, châm giẫm mạnh: “Xong, xong rồi, đến chậm rồi.”
Văn phu nhân lòng trầm xuống: “Có chuyện gì?”
“Hoàng thượng triệu Văn tướng quân vào cung chỉ sợ dữ nhiều lành ít,
Lâm tướng quân nhận được mật lệnh, đêm nay toàn thành giới nghiêm, ngoài mặt thì nói là để bình ổn rối loạn của dân chúng, nhưng lại không cho
Hắc Giao quân nhúng tay vào, muốn binh lính Hắc Giao quân dưới trướng
Lâm tướng quân ở tại chỗ đợi lệnh, Lâm tướng quân thấy không đúng, âm
thầm phái người tra được, hoàng thượng lại còn hạ chỉ sai Ngự Lâm quân
phong tỏa thành, Lâm tướng quân nói đại sự không tốt, bảo ta nhanh chóng đến Văn phủ báo tin.”
Lâm tướng quân chính là Lâm Chinh mới nhậm chức.
Văn gia trên dưới tất cả đều biến sắc.
Đúng vậy, hoàng thượng đã động sát khí.
Hắn truyền Văn Chiến vào cung, sau đó lại phái Ngự Lâm quân phong tỏa thành, chính là vì đã động sát khí.
Hắn muốn nhân cơ hội giới nghiêm này diệt Văn gia.
Hắc Giao quân trên dưới đều theo Văn Chiến, nếu như hắn muốn đối phó Văn gia, sao có thể dám điều động Hắc Giao quân?
Mấy tướng lĩnh còn lại kêu lên: “Chúng ta xông vào cung, cứu Văn tướng quân ra.”
Huynh muội Văn Ngọc Hổ cũng nghĩ như vậy, xoay người đi lấy binh khí.
“Ai cũng không được phép đi, bọn họ mới đi được nửa khắc, còn chưa đi xa.” Văn phu nhân mặt không chút huyết sắc, bà quay đầu gọi nhũ mẫu:
“Vú Dương, bà chạy qua đường Khánh Hưng, qua hẻm Lâm Văn, nhìn xem có
thể đón trước bọn họ không, nếu như gặp được lão gia, bà giả như đang
mua đồ bên ngoài vô tình gặp được bọn họ, nhớ kỹ nói cho lão gia, Hoàng
gia bị phong hàn, muốn uống canh gừng, phu nhân nói gừng không có, bà
phải chạy đi mua gừng.”
Vú Dương gật đầu quay đi, Văn phu nhân lại kéo bà ta lại, nói: “Còn
nữa, đi dù có gặp lão gia hay không, bà.. cũng đừng trở về nữa.”
Dù trở về chỉ sợ Văn phủ đã không còn, vú Dương hiểu rõ trong lòng, hai mắt rưng rưng nhìn Văn phu nhân, rồi chạy vội đi.
Văn Ngọc Đang vội la lên: “Mẹ, để con đi cùng bà Dương…”
Văn phu nhân lạnh lùng nói: “Bà Dương đi, cha con còn có một đường sống, nếu các con đi, ngay cả các con cũng xong đời.
Nếu các con xảy ra chuyện, ta làm sao đối diện được với liệt tổ liệt
tông Văn gia? Nhiếp đại ca, phiền ngươi, nhân lúc Ngự Lâm quân chưa đến, giúp chúng ta ra khỏi thành.”
Nhiếp Chiêu biết rõ chuyện này nguy hiểm thế nào, hắn gật đầu: “Phu
nhân yên tâm, ta thề sống chết cũng phải đưa mọi người bình an ra khỏi
thành.”
Văn Ngọc Đang còn đang kêu gào muốn đi cứu cha nàng, Thất Nương bỗng
nhiên cũng kêu lên: “Ta không thể đi, Nhị tỷ của ta còn đang trong tay
bọn họ.”
“Nhị tỷ của ngươi đã chết.” Tiểu Cúc được hạ nhân đưa ra phòng khách
nói, “Nhị tỷ ngươi không chịu nổi tra tấn, bị Tô Văn đánh chết rồi.”
Thất Nương chầm chậm quay đầu lại, nhìn nàng không dám tin: “Ngươi..
ngươi nói bậy, ngươi vì hận ta nên mới nói như vậy, đúng không? Nhị tỷ
ta, không thể nào…”
“Tô Văn không rõ học vấn của ngươi do đâu mà có, hắn cho rằng Nhị tỷ
ngươi biết được, nhưng..” Mắt Tiểu Cúc lộ ra vẻ buồn bã, “Nàng một mực
khẳng định ngươi là Thất Nương, nàng thà rằng bị đánh chết cũng muốn bảo vệ ngươi… Ngươi có một tỷ tỷ thật tốt!”
“Ta không tin, ta không tin… Không thể nào…” Nàng vẻ mặt trở nên mê loạn, tuyệt vọng đến cùng cực.
Sau cổ bỗng đau nhói, nàng té xỉu vào lòng Văn Ngọc Hổ.
Văn Ngọc Hổ lý trí hơn Văn Ngọc Đang, hắn quát muội muội: “A Đang,
tình thế hiện giờ chúng ta đi cũng chỉ có thể chịu chết, chúng ta phải
giữ mạng lại báo thù cho cha, đi thôi!”