Thất Nương hoảng sợ phát hiện ra mình đã đến quá gần Hạ Lan thuyền,
liền lui về phía sau, nhưng nàng vừa lùi lại, Hạ Lan Thuyền lại tiến
đến.
“Nếu như… Nếu không có chuyện của Ngũ Nương, nàng và ta.. có thể
không?” Hạ Lan Thuyền cười khổ, cuối cùng mình vẫn không thể kìm lòng
được, bất quá.. cũng tốt, nút thắt cứ để trong lòng không lời giải đáp,
luôn luôn vướng mắc khó chịu.
Thất Nương sửng sốt, lập tức đáp: “Sẽ không.”
Nhìn nàng đáp lại không chút do dự, Hạ Lan Thuyền đáy lòng trào dâng hờn giận, nàng không cần suy nghĩ đã đáp lại hắn như vậy.
Hắn lại tiến lên một bước: “Lúc đầu nàng nói, thế gian này muốn báu
vật không khó, chỉ khó có được người hữu tình, còn nói, chỉ nguyện gặp
được người một lòng một ý, đầu bạc không phân ly, như vậy Hạ Lan Thuyền
ta nguyện ý vứt bỏ công danh, sau này cũng chỉ lấy một người, nàng cũng
nói rằng không thể sao?”
Trong đôi mắt phượng của hắn lóe ra ánh sáng khác thường: “Văn Ngọc Hổ có thể làm được, ta nhất định có thể làm tốt hơn.”
Hắn chợt đưa tay nắm chặt tay Thất Nương, Thất Nương bị hắn dọa sợ,
vùng vẫy nói: “Ngươi có biết mình đang nói gì không? Ta đã gả cho Ngọc
Hổ, đã làm vợ người khác.”
“Cho nên ta có thể vứt hết công danh, chúng ta tìm đến một nơi không
ai biết để ẩn cư, không cần lo cho Long Giao quốc đại kiếp nạn gì đó…”
Hơi thở của hắn càng lúc càng dồn dập.
Ánh sáng trong đôi mắt phượng của hắn rực rỡ khiến người ta mê hoặc,
nhưng lại khiến Thất Nương kinh hãi, tay hắn nắm rất chặt, Thất Nương
giằng không ra, nàng vội kêu lên: “Ngọc Hổ ở đâu, ta sẽ ở đó, ta mới mặc kệ cái gì mà đại kiếp nạn, Hạ Lan Thuyền! Ngươi mau buông tay!”
Nàng càng giãy dụa, Hạ Lan Thuyền nắm càng chặt, nàng quýnh lên, giơ
chân đá hắn, Hạ Lan Thuyền rốt cuộc không thể giữ được nữa, lỏng tay ra, nàng liền té nhào xuống đất.
Thất Nương còn chưa kịp đứng hẳn dậy, thân mình hắn đã gần sát lại,
quỳ một gối, hai tay cầm tay nàng, thở gấp: “Văn Ngọc Hổ rốt cuộc có gì
tốt? Hạ Lan Thuyền ta có điều gì thua kém hắn chứ?”
Thất Nương chưa bao giờ thấy hắn kích động như vậy, trong lòng âm
thần kêu khổ, nàng cố lùi thân mình lại phía sau, cố hết sức cách xa
khỏi hắn.
“Ngươi xem ta như vậy, có khác gì thôn phụ nơi quê mùa sơn dã đâu,
hơn nữa ta lại là người đã có chồng, ngươi là Lãnh Ngọc công tử danh
tiếng của Long Giao quốc, tự nhiên là có mỹ nhân tuyệt sắc xứng đôi..”
Mấy ngày nay chỉ lo chạy cho nhanh, nàng vẫn mặc trên mình bộ đồ mang từ Biên thành, đã sớm lấm lem dơ bẩn khó coi, tóc tai cũng lung tung,
không chút trang điểm.
Nàng nói những điều này cũng không sai, nữ nhân khác bộ dáng như vậy, nếu là ngày xưa hắn ngay cả liếc mắt cũng không thèm bố thí, nhưng nhìn nàng vì vùng vẫy mà hai gò má ửng đỏ, đôi con ngươi linh hoạt long lanh như nước, Hạ Lan Thuyền cảm thấy cổ họng thít chặt, tay nhịn không được nâng cằm nàng lên, ép xuống môi nàng.
Thất Nương kinh hoảng quay người ra ngoài, ngã lăn xuống đất, một
khắc sau thân thể của nàng bị lật lại, trọng lượng nặng nề đè nàng
xuống.
“Ngươi đi đi!” Thất Nương thét to, tay chân đã bị hắn ngăn chặn, mắt
mở trừng trừng nhìn khuôn mặt hắn đang kề sát lại, quay đầu, môi hắn hạ
xuống gáy nàng.
“Hạ Lan Thuyền, ta biết ngươi nghĩ gì, thứ không chiếm được luôn cho
là tốt nhất, ngươi thật ích kỷ, trước đây ngươi vì muội muội mà hủy hoại Ngũ Nương, hôm nay ngươi chỉ vì tư dục của mình mà không đếm xỉa đến
ta, ngươi có nghĩ đến ta không? Ngươi nói ngươi có thể làm tốt hơn Ngọc
Hổ, nhưng huynh ấy, tuyệt đối sẽ không cưỡng ép ta làm chuyện ta không
muốn.” Thất Nương tim đập thình thịch, nói vừa nhanh vừa vội.
Hạ Lan Thuyền cứng đờ, thần trí dần tỉnh táo lại, hắn tỉ mỉ nhìn Thất Nương thần sắc kinh hoảng, trái tim bị một thứ gì đó sắc nhọn đâm vào,
rốt cục buông nàng ra.
Hắn đứng dậy rồi đưa tay về hướng nàng, Thất Nương nhìn tay hắn đang
giơ, mắt nhìn lên, vừa lúc chạm vào ánh mắt trong trẻo lạnh lùng trong
đôi mắt phượng, nàng chần chừ một chút, đưa tay đặt vào trong tay hắn.
Còn chưa đứng vững, thân mình Hạ Lan Thuyền bỗng đổ ập xuống, nàng
ngã ngồi xuống đất, rên lên một tiếng, nhưng rất nhanh liền ngậm miệng
lại, bởi vì nàng nhìn thấy phía sau Hạ lan Thuyền là đứa cháu của chủ
nhà đang giơ một tảng đá, ngập ngừng: “Cháu nghe tiếng phu nhân kêu…”
Thất Nương thở dốc, lại nghe thấy một giọng nói thô trầm: “Tiểu tử này sao còn hung hăng hơn cả ta vậy!”
Nàng nghe thấy một tiếng sói tru lên, sau bức tường đá tối om om đi ra một người, chính là Trần Cương đã mấy ngày không gặp.
Sa Lang và tiểu binh được sai đi Giang Khai thành cầu cứu đã đưa hắn đến đây, Thất Nương vừa mừng vừa sợ.
Trần Cương đem Hạ Lan Thuyền lật lại, xem xét máu chảy sau ót hắn:
“Hạ Lan Thuyền làm gì với Nhị tiểu thư? Tiểu tử ngươi hạ thủ lại mạnh
như thế?”
Thất Nương mặt ửng đỏ, nghĩ lại ánh mắt Hạ Lan Thuyền, đôi chút tĩnh
lặng xen lẫn nóng bỏng nồng nàn, trong lòng có chút xúc động.
Thôi, coi như hết.
Nàng xoa xoa tóc mai nói: “Cũng chỉ là hiểu lầm thôi.”
Thiếu niên choai choai kia sợ hãi nói: “Hắn.. hắn chết rồi sao?”
Trần Cương xem hơi thở của hắn: “Không chết được, tiểu tử ngươi giúp ta đưa hắn vào trong nhà.”
Văn Ngọc Hổ tỉnh lại trong choáng váng, hắn mơ mơ hồ hồ nghe thấy
tiếng Trần Cương: “…Ý lão gia đúng là muốn Nhị tiểu thư đừng quay về
Long thành.”
Thất Nương trầm mặc một hồi: “Không được, nếu ta không đường đường
chính chính trở lại, Ngọc Hổ sẽ làm người thế nào, cha ta sao còn có thể gặp người?”
Trần Cương vội nói: “Nhưng lão gia nói…”
Thất Nương ngắt lời: “Trần đại ca, ta biết ngươi muốn tốt cho ta,
nhưng bây giờ hoàng thượng cũng đã lên tiếng, nếu ta không quay về, cha
ta sẽ làm thế nào đây?”
“Thất.. Nương…”
Nghe được tiếng Văn Ngọc Hổ rất nhẹ, Thất Nương mừng rỡ, bước vội đến bên cạnh hắn: “Cảm tạ trời đất, cuối cùng huynh đã tỉnh.”
Nàng cùng Trần Cương nâng hắn ngồi dậy, cho hắn uống mấy ngụm nước xong, mới hỏi: “Huynh cảm thấy sao rồi?”
Văn Ngọc Hổ chỉ cảm thấy cả người không còn chút sức lực, toàn thân đều đau đớn khó chịu, hắn lắc đầu: “Có chuyện gì vậy?”
Thất Nương cướp lời: “Không có gì, không có chuyện gì đâu.”
Văn Ngọc Hổ nói: “Nàng đừng lừa ta, ta đều đã nghe thấy, Long Thành
xảy ra chuyện gì? Tại sao nhạc phụ đại nhân muốn nàng đừng quay trở về
Long Thành?”
Thất Nương sắc mặt tái nhợt đi.
Trần Cương đang suy nghĩ xem làm sao khuyên được nàng, bất chấp tất cả đem việc này nói ra cho Văn Ngọc Hổ.
Hắn đến được Giang Khai thành trước, tại một chi nhánh của Lưu gia
nhận được thư Lưu Trường Khanh tự tay viết, ở Long Thành không biết là
ai truyền ra tin đồn, nói Thất Nương là tiểu thiếp của người ta bỏ trốn, được Lưu Trường Khanh thu nhận.
“Hiện giờ lời đồn đại ở Long Thành rất khó nghe, nói lão gia muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, dù biết rõ thân phận của Nhị tiểu thư vẫn bất
chấp lương tâm đem Nhị tiểu thư gả cho Ngọc Hổ, vì lúc đầu là do Hoàng
thượng chủ hôn đem Nhị tiểu thư hứa gả cho Ngọc Hổ, cho nên Hoàng thượng cũng truyền xuống hỏi về việc này, Ngọc Hổ, ngươi hay là cứ đưa Nhị
tiểu thư trốn đi trước đã rồi tính sau.”
Thân thể Văn Ngọc Hổ run mạnh, trong lòng dậy sóng, hắn sớm biết lai
lịch Thất Nương nhất định là có nhiều điều không thỏa đáng, nhưng chưa
từng nghĩ đến Thất Nương lại là tiểu thiếp của người khác, hắn nhìn sắc
mặt Thất Nương, lòng trầm xuống, hiểu việc này chỉ sợ mười phần thì có
tám chín là thực.
Trong lúc vô tri vô giác dường như thấy được Thất Nương sẽ bị kẻ khác mang đi, huyết khí cuồn cuộn dâng lên, lồng ngực khó chịu muốn nôn bức
bối không thôi.
Hắn cử động vốn dĩ rất khó khăn nặng nề, đột nhiên mạnh mẽ nắm chặt
tay Thất Nương nói: “Kẻ nào ngu ngốc nói hồ đồ như vậy… Tìm hắn đến đối
chất. Thất Nương, nàng là thê tử Văn Ngọc Hổ ta đã cưới về, ai dám… Ai
dám coi khinh Thiếu tướng phu nhân Hắc Giao quân của ta!”
Hắn chỉ nói được mấy câu đã thở hổn hển.
Thất Nương nhìn thần sắc hắn, biết hắn trong lòng kỳ thực đã tin.
Văn Ngọc Hổ là người thế nào nàng sao lại không biết? Một người có
tín có nghĩa như vậy, vì nàng mà lại giấu đi sự thật, không tiếc danh dự chính mình…
Lòng nàng kích động không thôi, cầm lại tay hắn nói: “Huynh đừng vội, việc này ta tự sẽ có lý luận phải trái, huynh trước cứ an tâm dưỡng
bệnh, khi tốt hơn chúng ta sẽ cùng nhau trở về Long Thành.”
Nàng lại ngẩng đầu nói với Trần Cương: “Nếu ta không quay về, sẽ
vướng tội khi quân, hoàng thượng không biết sẽ đối với cha thế nào? Ta
sao có thể bỏ mặc không để ý đến cha?”
Trần Cương muốn nói lại thôi, ngay cả Văn Ngọc Hổ cũng nhìn