Thất Nương sau đó càng nhiều lần cùng đi chung với Hạ Lan Thuyền,
khiến bên ngoài trông có vẻ như tình cảm giữa hai người không ngừng tăng tiến.
Sau đó nàng lại lôi thêm người xuống nước – Văn Ngọc Đang Văn tiểu thư, hai người cùng đi giờ biến thành ba người cùng đi.
Cho nên hiện tại người người đều nói thế tử Triêu Huy thân vương không còn cơ hội.
Lại trông Thất Nương cùng Văn Ngọc Đang ở ngoài xưng nhau tỷ muội,
xem ra cùng gả vào Hạ gia cũng chỉ ngày một ngày hai nữa thôi.
Ngày hai mươi ba tháng sáu này, là đại thọ sáu mươi của Chí Hoàn vương gia.
Chí Hoàn vương gia là hoàng thúc của đương kim hoàng đế, nghe nói năm đó hoàng đế còn là Lục hoàng tử phải dựa vào Chí Hoàn vương gia hết sức ủng hộ mới may mắn ngồi được lên ngai vàng, cho nên đương kim hoàng đế
đối với ông ta cực kỳ kính trọng và yêu quý.
Ngày sinh của ông ta ai dám không đến, vì vậy quan viên khắp nơi đều
nhất tề đến chúc mừng, ngay cả thế tử Triêu Huy thân vương Lý Mộ cũng tự mình đưa lễ vật đến.
Loại náo nhiệt này các nàng đương nhiên muốn đến xem, Thất Nương cùng Văn Ngọc Đang đi theo Văn Chiến vào Hoàn Vương phủ chúc thọ.
Trong Hoàn vương phủ đông nghịt người hầu cùng tân khách, cũng may
đất trong vương phủ rộng gần trăm mẫu, không lo không có chỗ đặt chân.
Các nàng theo Văn Chiến tặng lễ vật xong, được tỳ nữ dẫn đến nơi dành cho khách nữ ngồi.
Hôm nay vì tân khách rất nhiều nên tiệc rượu được đặt ở đại hoa viên trong khu hậu trạch.
Đèn hoa được treo khắp nơi trong vườn, tỏa sáng như ban ngày.
Trước vườn còn có vũ cơ biểu diễn, trong vườn đặc biệt bố trí nơi
khách nam, nữ tách xa, nữ tử ngồi bên này y phục và trang điểm xinh đẹp
khiến người người đều chú ý, thỉnh thoảng lại có người bên nam khách chỉ trỏ bình phẩm…
Thất Nương cùng Văn Ngọc Đang hai người ngồi tán phét với nhau, phong thái mỗi người một khác, tự nhiên đặc biệt nổi bật lên giữa đám đông
người.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nghe thấy bên cạnh có ai đó
nói: “Người ta tỷ muội tình thâm mà, làm tiểu thiếp dĩ nhiên phải gả một chỗ thôi.”
Hai người quay đầu nhìn, liền thấy đám Giang Tĩnh ánh mắt căm hận.
Không thèm nói gì, hai người quay đầu tiếp tục tán gẫu.
Tống Lộ Nhi lại nói: “Cho nên nói vũ phu chính là vũ phu, dù mặc long bào cũng không thành được thái tử, đừng nhìn có người cạo râu đi liền
trông giống người thường, vẫn là vũ phu thôi… chỉ biết lăn lộn cùng đám
hạ đẳng, đúng là muội muội loại nào thì sẽ có ca ca dạng đó!”
Văn Ngọc Đang nổi giận.
Hai ngày trước, Tống Lộ Nhi đi dạo phố thì bị một người tàn tật không cẩn thận làm rớt sữa đậu nành vào giày, ả giận dữ sai gia nô xông vào
đánh người ta gần chết, nếu không phải nhờ Văn Ngọc Hổ gặp được ngăn
cản, có lẽ người đó đã chết.
Nếu không phải ả là nữ, Văn Ngọc Hổ đã đánh ngay cho một trận tại chỗ.
Sau đó Văn Ngọc Hổ có nói qua với Thất Nương, người này nguyên xuất
thân từ Hắc Giao quân, bị thương thành tàn tật trên chiến trường nên mới xuất ngũ về nhà, cho nên Văn Ngọc Hổ nhanh chóng giúp hắn tìm thầy
thuốc chữa trị.
Người ta vì bảo vệ đất nước mà tàn phế, ả vì việc nhỏ mà suýt nữa thì lấy mạng người ta, bây giờ còn dám ở đây nói mát mẻ!
Thất Nương nhanh tay giữ Văn Ngọc Đang, thấp giọng nói: “Đây là lễ
mừng thọ của Chí Hoàn vương gia, là Hoàn vương phủ, không nên gây loạn.”
Văn Ngọc Đang cố nén tức giận, tay nắm lại phát đau.
Thất Nương nhìn Tống Lộ Nhi lạnh lùng nói: “Nếu Tống tiểu thư là loại thượng đẳng, dĩ nhiên là không muốn ngồi cùng chỗ với người hạ đẳng như chúng ta.. Mời đi chỗ khác!”
Tống Lộ Nhi cười nhạo xoay người rời đi, Giang Tĩnh bỗng nhiên quay
lại mở miệng: “Bách Hoa Yến nửa tháng nữa, Lưu tiểu thư có tham gia
không?”
“Ta tham gia hay không có liên quan đến Giang tiểu thư sao?” Thất Nương không thèm nói rõ.
Giang Tĩnh phất tay áo ngồi vào bàn gần đó.
Bách Hoa Yến là thịnh yến chọn người đẹp ở Long Thành mỗi năm được tổ chức một lần, do những nhà giàu có quyền thế bỏ vốn tổ chức, nơi tiến
hành cũng do các nhà quyền thế thay phiên nhau cung cấp.
Nói là thịnh yến chọn người đẹp, kỳ thực chỉ giới hạn trong đám quý
nữ thượng lưu, những cô nương nhà nghèo ngay cả thiệp Bách Hoa còn không nhận được, sao có thể đi vào Bách Hoa Yến!
Nghe nói Hạ Lan Nhị ba năm đều đứng đầu Bách Hoa yến, năm ngoái đạt
giải nhất xong nàng tuyên bố không tham gia Bách Hoan yến nữa, thảo nào
năm nay các tiểu thư đều rục rịch chuẩn bị.
Giang Tĩnh bất luận dung mạo hay dáng người, y phục, được cho là nổi bật nhất trong đám tiểu thư giàu có ở Long Thành.
“Ả cư nhiên lại hỏi ngươi tham gia không? Hừ, ả là lo ngươi đoạt mất
danh tiếng của mình đấy mà!” Văn Ngọc Đang còn chưa hết giận, nghiến
răng nghiến lợi nói. “Tống Lộ Nhi khinh người quá đáng, có cơ hội ta sẽ
đánh vỡ miệng ả. Quách đại ca bị thương đến như vậy, Quách đại tẩu đau
lòng bao nhiêu. Nữ nhân thối này còn không biết hối cải.” Quách đại ca
nàng nói là người bị Tống Lộ Nhi đánh, nàng cũng đã từng theo ca ca đi
thăm bệnh.
“A Đang.” Trong mắt Thất Nương lóe ra những tia sáng kỳ dị, “Nếu đám
nữ nhân này mà đứng đầu Bách Hoa Yến, không bằng ngươi đi tham gia, đoạt danh hiệu đứng đầu đi.”
“Ta?” Văn Ngọc Đang giật mình nói, “Ta thô lỗ thế này sao có thể? Nếu ngươi đi còn có cơ hội.” Nàng sẽ không tham gia Bách Hoa yến.
“Bách Hoa yến, dĩ nhiên là hoa gì cũng có, ngươi bộ dáng còn xinh đẹp hơn ta, ai nói không thể chứ?”
Thất Nương đang muốn kích cho Văn Ngọc Đang tham gia Bách Hoa Yến,
lúc này nhạc công đều dừng lại, hoa viên đang náo nhiệt bỗng nhiên yên
lặng hẳn.
Quay đầu nhìn ra lối vào vườn, một đám người sang trọng mặc hoa phục vây quanh một ông già đi vào.
Ông già này thân hình cao lớn béo tốt, đầu đội mũ cao, trên mũ khảm
một viên minh châu to hơn quả nhãn, thân mặc giao bào hoàng đế ban, trên thắt lưng khảm một loạt bạch ngọc dương chi, trên áo bào lại thêu kim
tuyến đính trân châu, thoạt nhìn xa hoa quý phái không gì sánh được.
Chí Hoàn vương gia đến rồi.
Bên cạnh ông ta có một nữ tử mặt che sa tay ôm huyền cầm, đúng là Ôn Ôn đang giả làm Cao Nguyệt.
Lời mời của Chí Hoàn vương gia Ôn Ôn không thể không đến, đây cũng là một trong những nguyên nhân Thất Nương hôm nay không đến không được.
Mọi người thấy Ôn Ôn đến, không khí liền lập tức nóng lên, đây là Ôn Ôn ở Long Thành lần đầu tiên rời khỏi Cẩm Sắt phường.
Chí Hoàn vương gia ngồi vào ghế đã chuẩn bị sẵn của mình, những người còn lại cũng ngồi vào vị trí.
Ngồi gần ông ta đều là vương tử hoàng thân quốc thích của hoàng tộc Long Giao, Lý Mộ cũng ngồi vào một ghế.
Hạ Lan Thuyền vẫn ngồi cùng bàn với đám Tiền Kiều.
Chí Hoàn vương gia đầu tiên nâng chén lên trước mọi người: “Các quý
khách đã yêu quý, đến tham gia đại thọ của bản vương, mọi người hãy cứ
tận hứng, không cần câu nệ bản vương.” Mọi người lại ầm ĩ lên, bầu không khí cũng thoải mái hơn nhiều.
Ông ta lại nói: “Hôm nay may mắn mời được Cao Nguyệt tiểu thư, bản vương thực không thể chờ, mong được nghe một tiếng tiên âm.”
Ôn Ôn biết ý, chậm rãi ôm đàn bước đến đài biểu diễn, nhạc công cùng
đám vũ cơ vội vàng nhường chỗ, nếu không phải là đại thọ của vương gia,
bọn họ sao có thể có may mắn này, hôm nay đúng là tam sinh hữu hạnh.
Cầm nghệ của Ôn Ôn so với ngày lên đài đầu tiên đã khác, tiếng đàn
của nàng tự tin và thản nhiên hơn, cao thấp uyển chuyển phảng phất như
thấy được một cành mai không sợ lạnh lẽo, vươn mình đón gió hứng tuyết,
một khúc “Mai Hoa tam lộng” cho nàng đàn dường như có thể thấy được kỳ cảnh.
Thất Nương mỉm cười, xem ra hai lần lên đài thành công khiến Ôn Ôn tự tin hơn, buông lòng ra nàng sớm muộn cũng sẽ trở thành một đời danh gia cầm nghệ.
Một khúc đàn xong, mọi người đều si mê.
Một lát sau, Chí Hoàn vương gia nói: “Hay! Quả nhiên có thể xưng là
tiên âm, bản vương đã đáp ứng Cao Nguyệt tiểu thư chỉ cần đàn xong một
khúc sẽ đưa Cao Nguyệt tiểu thư về Cẩm Sắt phường, ngoài ra mọi người
không được gây khó dễ.
Còn nữa, Cao Nguyệt tiểu thư phải chuyên tâm viết khúc, các ngươi
không có việc gì không nên đi quấy rối nàng.” Có được lời này, sau này
sẽ không ai dám đi khó xử Ôn Ôn nữa, Thất Nương thở phào, đây đúng là
giúp Ôn Ôn dán bùa hộ mệnh.
Ôn Ôn đi rời, nhạc công lại đàn tấu hăng say, khách nhân khác cũng bắt đầu lần lượt đến chúc rượu Chí Hoàn vương gia.
Thất Nương lại bắt đầu dụ dỗ Văn Ngọc Đang tham gia Bách Hoa Yến, còn chưa nói xong, chợt nghe một góc hoa viên có lộn xộn, mọi người đều
đứng dậy nhìn.
Lý Mộ trầm giọng quát: “Vưu Tiên, đây là đại thọ của Chí Hoàn vương gia, ngươi dám làm loạn?”
Bên kia đi ra một thanh niên nói: “Thuộc hạ không dám!” Người này hai mắt hữu thần, nhìn qua có vẻ hung hãn đáng sợ, chính là thủ hạ của Lý
Mộ.
Lý Mộ lại hét: “Vậy ngươi huyên náo cái gì?”
Vưu Tiên nói: “Thuộc hạ chỉ là luận võ với Vương phó tướng, có một chút tranh chấp thôi.”
Văn Chiến đứng dậy quát: “Vương Liên Thắng, ngươi dám làm loạn?”
Một người đàn ông cao lớn ngăm đen không phục nói: “Tiểu tử này nói
Hắc Giao quân chúng ta không bằng Tây Lũng Tinh quân của bọn họ, đây
không phải khinh Long Giao vương triều ta không người sao? Khinh thường
Hắc Giao quân chúng ta sao?”
Vưu Tiên không kiêu ngạo không siểm nịnh khoanh tay đứng: “Vưu Tiên có chút nói quá.”
“Tiểu tử gan lắm.”Văn Chiến không giận chỉ cười, “Ta phải xem xem Tây Lũng Tinh quân các ngươi làm thế nào mà thiên hạ vô địch?”
Ông ta quay lại nói với Chí Hoàn vương gia: “Đầu tiên phải xin lỗi
vương gia một tiếng, còn thỉnh vương gia thứ lỗi, Văn Chiến muốn mượn
nơi này của vương gia một lát.”
Việc này liên quan đến quốc uy, ngay cả Chí Hoàn vương gia cũng giận
dữ, hừ một tiếng: “Ngươi cứ dùng, ta cũng muốn xem Hắc Giao quân của
chúng ta có phải không chịu nổi một kích hay không.”
“Vương Liên Thắng, ngươi tiếp tiểu tử này!” Văn Chiến nói.
Những người còn lại không dám ồn ào, tự động giãn ra thành một bãi trống, không khí bỗng trở nên căng thẳng.
“Chờ chút.” Lý Mộ nói, “Xin vương gia cho phép tiểu vương nói mấy lời.”
Thấy Chí Hoàn vương gia im lặng, Lý Mộ liền hỏi: “Vưu Tiên, ngươi nói những lời đó có lý do gì không?”
Vưu Tiên gật đầu nói: “Hai ngày trước, Vưu Tiên nhìn thấy một vị tiểu thư bên đường sai gia nô đuổi đánh một hán tử tàn tật, sau mới biết hán tử này trước đây là quân nhân trong Hắc Giao quân, vì bị thương tàn tật nên mới xuất ngũ về nhà.
Tiểu Vương gia, Tinh quân chúng ta ở trong nước, đi đến đâu mà không
được người người tôn kính, có từng bị đối xử như vậy?.. Huống chi lại là bị thương ra khỏi quân ngũ, phải được hậu đãi, mà quân nhân Hắc Giao
quân lại bị một người đàn bà ức hiếp, đúng là Tinh quân chúng ta chưa
bao giờ trải qua..”
Mọi người á khẩu không ai nói được, mà trong đám người, Tống Lộ Nhi mặt cắt không còn giọt máu.
Văn Ngọc Đang đứng một bên cười nhạt – báo ứng đến đúng thật là nhanh!