Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Quyển 1 - Chương 21




Edit: Rùa River

Trong lúc đang hỗn loạn, Đăng Đồ Tử kia thấy Thất Nương và Song My xinh đẹp, muốn đục nước béo cò liền chen vào ồn ào nói: “Hai ả kia là đồng bọn của hắn, đừng để chạy thoát.” Rồi cùng mấy kẻ không có ý tốt đẹp gì xông đến.

Thất Nương không ngờ sự việc lại tệ đến thế, nàng liền chắn trước người Song My, mặc kệ Song My kêu kéo nàng ra thế nào cũng không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn chằm chằm mấy tên xấu, đầu ngẩng cao nói:

“Cha ta là Thừa tướng Lưu Trường Khanh về cáo lão hồi hương, các ngươi ai dám đụng đến ta!!?”

Nàng cao giọng ngạo mạn, khí thế lâm nguy không sợ, quả nhiên dọa mấy người kia chấn trụ. Bọn chúng mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám động thủ, chỉ đành lặng lẽ lùi ra.

Với Văn Ngọc Hổ thì là đâm lao phải theo lao, hắn dù không muốn gây chuyện, nhưng người khác đánh hắn, dù hắn không muốn đánh lại thì cũng phải tự vệ nha, bị cả đám đông người vây quanh, mắt thấy Thất Nương gặp chuyện cũng không thể đi cứu, Văn Ngọc Hổ lòng nóng như lửa đốt, sau lại thấy nàng tự hóa giải được nguy hiểm mới yên lòng.

Thất Nương trơ mắt nhìn hắn gặp nguy kéo Song My rời khỏi đám người, đang muốn mở miệng nói chuyện đã bị những người chen vào xem náo nhiệt xô đẩy, mắt đã thấy sắp ngã xuống quầy hàng của người bán rong… Ngay lúc Thất Nương nghĩ họa này khó thoát nổi rồi, đột nhiên bầu trời như xoay chuyển, thân mình nàng bị cuốn vào một vòng tay, trong khoảnh khắc, nàng nhìn thấy chiếc hoa tai bằng vàng.

“Đại ca!” Nàng thốt lên.

Đợi hai người đứng vững lại, Song My đỏ mắt kéo tay nàng run rẩy hỏi:

“Tiểu thư, tiểu thư có sao không?”

Thất Nương lắc đầu, Lưu Thành Hề nói: “Nơi này rất loạn, chúng ta tránh đi rồi nói sau!” Rồi kéo nàng vào quán trà bên cạnh củaChulão.

Vào nhã gian ngồi xuống, Thất Nương cười đánh giá hắn:

“Đại ca trở về khi nào vậy? Không nghe phụ thân nói qua, đại ca dường như thay đổi không ít….”

Một năm không thấy, nhìn qua Lưu Thành Hề thì có vẻ như tính nóng nảy tuổi thiếu niên đã thu lại không ít, bề ngoài trầm ổn hơn trước rất nhiều.

Lưu Thành Hề tránh khỏi câu hỏi đầu tiên, nói:

“Ta thay đổi sao? Thất Nương thì một chút cũng không đổi, bên ngoài náo nhiệt vậy có phải kiệt tác của muội không?”

Còn không phải là dã nha đầu Văn Ngọc Đang kia lỡ miệng nói hai nhà bọn họ sẽ kết thân gia, lúc này mới khiến hắn tìm đủ mọi cách lừa lọc mới moi được thông tin từ miệng nàng ta ra, thì ra ca ca nàng viết thư về bàn chuyện muốn đi Đan Phượng thành đến nhà họ Lưu cầu hôn.

Gấp đến độ hắn đem chuyện thương hội ném cho Giang Ngư, chính mình chạy về ngay hôm đó.

Về đến nhà liền gặp cha, chỉ nói với ông là muốn trở về cùng đón năm mới, cha thấy hắn quay về rồi, cũng không nói thêm được gì nữa.

Hắn buông hành lý xuống, liền chạy vội đi tìm các nàng….

Thất Nương đang muốn trả lời, Song My lại oa một tiếng khóc lớn.

“Làm sao vậy? Song My?” Thất Nương thân thiết hỏi, tưởng rằng nha đầu sợ quá mà bị dọa.

Song My nức nở nói:

“Tiểu thư, người sao có thể như vậy? Hẳn là phải em bảo vệ người mới đúng chứ, sao lại thành người che chở cho em, nếu như người xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Em ăn nói với lão gia thế nào đây a? Song My phải làm sao bây giờ?”

Thất Nương dịu dàng nói:

“Nha đầu ngốc, ta vì nắm chắc mới đứng trước em, tình thế lúc đó.. Chúng ta nếu không trấn áp được bọn họ thì sẽ gặp phiền toái…”

Lưu Thành Hề hỏi:

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thất Nương kể lại đơn giản chuyện vừa rồi, đánh mắt ý bảo hắn khuyên Song My, hắn nghe xong trong lòng cũng có sầu lo, chỉ đành trơ mắt mà khuyên nhủ Song My trước đã:

“Thất Nương nói đúng lắm, khí thế của ngươi sao có thể trấn áp được lũ du côn ấy? Đừng nói không bảo vệ được Tiểu thư mà ngay chính bản thân mình cũng bị hại… Tốt lắm, đừng khóc nữa a…”

Song My lúc này mới ngừng khóc:

“Vậy Tiểu thư phải nhận lời với Song My, về sau nếu có nguy hiểm, không thể chỉ lo cho Song My, bảo vệ chính mình quan trọng hơn.”

Thất Nương không cười nổi:

“Ta cũng không phải thánh nhân, có nguy hiểm tất nhiên tự bảo vệ mình là quan trọng hơn.”

Aiz, chính mình thật sự có thể làm thánh nhân, nếu không thì sao lại đi vào thế giới này?

Song My lúc này mới cười trở lại, lại quấn quýt lấy Lưu Thành Hề hỏi đông hỏi tây, Lưu Thành Hề nhớ đến chuyện Văn Ngọc Hổ nhưng không biết nên mở miệng hỏi Thất Nương thế nào, lại không yên lòng mà quay về nói chuyện với Song My…

Một tiểu nhị tiến vào rót thêm trà, hỏi: “Các người có biết một vị gọi là Văn công tử không?”

Lưu Thành Hề cảnh giác: “Có chuyện gì?”

“Bên ngoài có một tên ăn mày nói được một vị công tử họ Văn nhờ vả, chuyển lời nhắn đến một vị tiểu thư họ Lưu.”

“Để hắn vào.”

Một tên ăn mày nhỏ con người đen thui bẩn thỉu được dẫn vào, Thất Nương nói:

“Ta họ Lưu, vị Văn công tử kia nhắn gì cho ta?”

Tiểu ăn mày ánh mắt đảo một vòng:

“Người râu rậm đó nói các người sẽ cho ta năm văn tiền…”

Lưu Thành Hề lấy ra mấy đồng tiền đặt trên bàn nói:

“Ngươi nói mau, tất cả chỗ tiền này đều cho ngươi.”

Tiểu ăn mày nhanh nhảu: “Người râu rậm nói nếu Nhị tiểu thư đã có ca ca che chở, hắn quay về Lưu phủ trước, tránh cho Nhị tiểu thư bị hại đến.” Nói xong liền chộp lấy mấy đồng tiền trên bàn bỏ chạy.

Lưu Thành Hề hỏi: “Các ngươi làm chuyện gì vậy? Sao lại chật vật như thế?”

Song My kể chuyện từ khi rời Hương Hương tiểu quán đến việc gặp chuyện không may như thế nào: “… Sau chúng ta vừa lúc rời đi thì gặp Đại thiếu gia ngài.”

Lưu Thành Hề tâm hoa nộ phóng (ý chỉ tâm trạng vô cùng vui mừng), Thất Nương trêu cợt Văn Ngọc Hổ như vậy, hiển nhiên không đặt hắn trong lòng, điều này sao có thể không khiến hắn mừng rỡ như điên? Hắn cười nói: “Văn đại ca nếu đã trở về, vậy chúng ta cũng về sớm thôi, miễn cho hắn lo lắng.”

Sau khi trở về, Thất Nương tìm Văn Ngọc Hổ nói chuyện trực tiếp.

Vì tránh cho những người khác nghe lén, nàng tìm một nơi rộng rãi, để nha đầu đứng chờ ở phía xa.

Ở phía xa xa, Thất Nương hỏi:

“Thiếu tướng quân vì sao muốn kết thân với Thất Nương?”

Văn Ngọc Hổ có chút quẫn ý nói: “Nam tử đại trượng phu, làm chuyện sai lầm đương nhiên phải chịu trách nhiệm… Cô nương chắc đã hiểu.”

Thất Nương hạ mi mắt:

“Nói cách khác, nếu hôm đó người ngươi gặp là cô nương khác, ngươi cũng làm như vậy?”

Văn Ngọc Hổ thản nhiên đáp: “Đúng thế.”

“Ta hiểu, ta nghĩ…”

Văn Ngọc Hổ nói: “Đây là quyết định của cô nương?”

Thất Nương khẽ cúi đầu gật nhẹ, Văn Ngọc Hổ nói tiếp:

“Được, cứ làm theo lời của Nhị tiểu thư.”

Hắn gỡ trên cổ xuống một miếng ngọc bội:

“Đây là vật Ngọc Hổ vẫn mang theo người, khi ta sinh ra cha ta dùng huyết ngọc thượng đẳng điêu khắc thành, trước để tại chỗ Nhị tiểu thư…”

Hai người bọn họ rốt cuộc nói cái gì? Thất Nương nghĩ điều gì? Nếu nói hai nhà kết thân, chỗ cha không thể không chút động tĩnh nào như thế, nếu nói hôn sự không thành, vì sao Văn đại ca còn muốn ở lại đón năm mới cùng bọn họ? Lưu phủ im hơi lặng tiếng khiến Lưu Thành Hề không thể đoán ra được chuyện gì.