Một ngày lão gia mang ta đi Trân Bảo Trai mua thêm trang sức, tình cờ gặp chàng, chỉ một cái nhìn bâng quơ khiến
lòng ta như thay đổi.
Sau khi trở về ta trộm hỏi Tiểu Cúc, mới
biết được chàng cũng là người Long Giao vương triều chúng ta, cùng Tô Di Ca xưng là Long Giao song ngọc, chính là Lãnh Ngọc công tử Hạ Lan
Thuyền.
Tiểu Cúc mặt đỏ hồng nói cho ta biết chàng hiện tại là phu quân trong mộng của tất cả các thiếu nữ trong Bạch Lang thành.
Ta nghĩ người tôn quý như vậy, nữ tử nào trong thiên hạ có thể cùng chàng xứng đôi?
Ta thường lén nói với Tiểu Cúc, chàng
nhất định là tiên nhân bị biếm hạ xuống phàm trần, bởi vì phàm trần sao
có thể có nhân vật như vậy?
Nhị thiếu gia của tiệm vải Liễu thị là mỹ nam tử tuấn tú nhất Bạch Lang thành cũng không đẹp bằng chàng.
Lần thứ hai gặp nhau, là khi đi Hữu Dân
Tự dâng hương, tuy rằng chỉ là một cái đối mặt, một cái gật đầu mỉm
cười, nhưng nghĩ đến một người như vậy lại có thể nhớ rõ chính mình, mặt ta không tự chủ được mà nóng lên, tim trong ngực không kìm được mà đập
loạn.
Sau lần đó, tâm sự trong lòng càng rõ,
ngay cả Tiểu Cúc cũng nhìn ra, Tiểu Cúc lo lắng nhắc nhở ta việc này
ngàn vạn lần không thể để cho người ta phát giác, nhất là nha hoàn Hồng
Nhi bên cạnh ta.
“Tỷ ngàn vạn lần phải cẩn thận, nếu tâm
tư bị lão gia phát hiện, mạng nhỏ của tỷ sẽ không giữ được, nghe nói Tứ
phu nhân cũng bởi vì lén thông đồng người khác nên bị trói lại quăng
trôi sông.”
Nhưng Tiểu Cúc không biết, chàng và ta giống như mây trên trời và bùn dưới đất vậy, vô cùng xa xôi không thể với tới.
Chúng ta làm sao có thể chứ? Ta lắc đầu bật cười, Tiểu Cúc nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy chàng, dù chỉ một cái liếc mắt thôi, lòng ta đều cảm thấy rất ngọt ngào, cho đến một ngày Tiểu Cúc nói cho ta biết: “Chuyện Hạ công tử muốn làm sắp xong rồi, vài ngày nữa sẽ rời khỏi đây, aizz..tin tức này truyền ra không biết bao
nhiêu cô nương trong thành thương tâm…”
Chàng phải đi sao? Lòng ta lập tức luống cuống, buổi tối đi ngủ cũng không an ổn, thao thức suốt đêm.
Ngày hôm sau ta nhờ Tiểu Cúc nghĩ cách
cho ta gặp chàng một lần: “Tiểu Cúc tốt bụng, tỷ chỉ muốn gặp chàng một
lần, chỉ một lần thôi… Nếu không thì chỉ đứng xa nhìn chàng một cái thôi cũng được.” Tiểu Cúc lo lắng: “Muội cứ nghĩ tỷ biết hắn phải đi sẽ hết
hy vọng, tại sao lại càng phát điên lên rồi?” Nói thế nào cũng không
chịu đáp ứng.
Ta rơi lệ cầu nàng: “Muội muội tốt, muội
cũng biết nơi này là chỗ thế nào, mười tám tầng địa ngục cũng đến vậy
thôi, tỷ chỉ muốn sau này sống cũng có cái mà tưởng niệm thôi.” Tiểu Cúc thấy ta như vậy đành miễn cưỡng đáp ứng.
Tiểu Cúc hỏi thăm tin tức, nói chàng sau
bữa trưa thường thích một mình tới Phẩm Trà Quán nghĩ một chút, ngồi ở
vị trí gần song cửa trên lầu hai.
Ta nảy ra một ý, đưa một ít bạc cho Tiểu Cúc..
Ngày hôm sau sau giờ ngọ, ta nghĩ biện
pháp sai Hồng Nhi ra ngoài mua mấy thứ, lại cố ý vờ như có gì đó quên
dặn nàng mua, vì thế đích thân đi ra ngoài.
Khi gặp quản gia thông báo, Tiểu Cúc cố ý đi qua bên cạnh, ta liền kéo tay nàng: “Hồng Nhi không có ở đây, ngươi
đi theo ta.” Liền mượn Tiểu Cúc mang theo gia đinh đi tiệm vải Liễu thị.
Vào trong cửa tiệm, ta dùng áo choàng
trước đó đã chuẩn bị sẵn khoác lên mình, đi theo tiểu nhị trong điếm
trước đó đã mua chuộc được đi ra từ cửa sau, Tiểu Cúc ở lại cửa tiệm
phòng ngừa vạn nhất.
Qua mấy ngõ tắt nhỏ tới được cửa sau Phẩm Trà quán, trước đó Tiểu Cúc cũng đã mua chuộc được nơi này, hôm nay sau giờ ngọ, lầu hai ngoại trừ ta và chàng không còn ai khác, ta lên lầu
hai cởi áo choàng ra, ngồi bên cửa sổ lẳng lặng chờ chàng đến.
***
Hạ Lan Thuyền vừa lên lầu hai liền thấy
có nữ tử tử ngồi vị trí quen thuộc của hắn không khỏi cau mày, nàng kia
quay đầu, vừa thấy liền kêu một tiếng: “Hạ công tử.”
Hạ Lan Thuyền đã nhận ra người nọ là
Phùng Ngũ Nương tiểu thiếp của Giang Vạn Khoảnh, mặt không khỏi trầm
xuống, nhớ tới mấy ngày trước trong tiệc rượu của bằng hữu, Giang Vạn
Khoảnh uống say buông ra một lời làm nhục muội muội: “Tài nữ? Tài nữ
quái gì? Lên giường chắc gì đã so được với Ngũ Nương của ta, há.”
Nếu lúc ấy không có người can ngăn, hắn đã đánh cho Giang Vạn Khoảnh không nói được mới thôi.
Hạ Lan Thuyền lạnh lùng nhìn Phùng Ngũ
Nương. Trong lòng khinh bỉ, dung chi tục phấn như vậy cũng xứng cùng Lan Nhị nhà hắn đánh đồng?
Đáng thương cho Ngũ Nương vì gặp hắn mà cố hết sức điểm trang, ngược lại hoàn toàn phản tác dụng.
Nhưng hắn là người có lễ nghi gia giáo, vẫn gật đầu một cái coi như là chào hỏi.
Phùng Ngũ Nương lòng vui mừng, đáp lễ,
nói: “Ta sớm đã nghe Phẩm Trà Quán có trà nhất đẳng, hôm nay mới có may
mắn đến nếm thử, không ngờ lại khéo như vậy gặp được công tử.”
Hạ Lan Thuyền là một người thông minh,
oanh oanh yến yến thấy đã nhiều, nghe loại ngữ khí này đã đoán được bảy
tám phần. Hắn tâm cao khí ngạo, nghĩ đến người hèn mọn như vậy có ý với
mình trong lòng phiền chán, vốn định xoay người bỏ đi, trong lòng chợt
động, một suy nghĩ ác ý bỗng nhiên nảy sinh trong lòng.
Hắn vờ mỉm cười: “Phu nhân là lần đầu
tiên đến sao? Vậy thì phải hết sức thưởng thức rồi, trà Thanh Bích ở đây có hương vị rất đặc biệt.”
Phùng Ngũ Nương thấy hắn tươi cười, trong lòng đã sớm trở nên mơ màng, cười nơi: “Công tử đã giới thiệu, nhất
định là tốt.” Vội vàng kêu tiểu nhị mang lên một bình Thanh Bích, mời
hắn ngồi cùng, Ngũ Nương sinh ra ở nhà nghèo khó, nào biết phẩm trà ra
sao, chỉ là người trong lòng thế nào thì là thế ấy, nào biết đâu rằng
Thanh Bích mặc dù ngon nhưng có danh hiệu là mỹ nhân thanh lâu, bình
thường các tiểu thư nhà sang quý chắc chắn không bao giờ đụng đến.
Thấy nàng như vậy, Hạ Lan Thuyền trong
lòng đã khẳng định mười phần, thầm nghĩ: đúng rồi, nàng một người đã có
chồng ra ngoài mà ngay cả tỳ nữ cũng không mang bên người, không hợp
tình lý, lại còn dám mời cả nam tử ngồi chung.
Phẩm Trà quán sau giờ ngọ mặc dù không
nhiều người nhưng sẽ không tới mức vắng vẻ thế này, chắc chắn là nàng âm thầm mua được chủ quán, có lẽ hôm nay gặp nhau cũng do nàng sớm sắp
đặt, một nữ tử không tuân thủ nữ tắc như vậy, ngay cả xách giày cho Lan
Nhị cũng không xứng.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, đáp trả lời
làm nhục hôm trước của Giang Vạn Khoảnh, Hạ Lan Thuyền mở miệng hỏi:
“Phu nhân chỉ đi một mình thôi sao?”
Ngũ Nương đáp: “Ta sai người hầu đi mua ít đồ dùng, nhưng sợ không vừa ý nên để nha hoàn đi cùng rồi.”
“Cũng đúng, phu nhân xinh đẹp như vậy, tất nhiên phải dùng đồ tốt mới xứng.”
Phùng Ngũ Nương nghe hắn khen ngợi, vô
cùng vui sướng, một mực liếc nhìn hắn: “Công tử nói đùa rồi, công tử từ
kinh đô tới, nghe nói mỹ nhân kinh đô xinh đẹp có tiếng, như ta sao lại
lọt vào mắt công tử được chứ!”
Hạ Lan Thuyền cười nói: “Mỹ nhân kinh đô
tuy nhiều, cũng không có người thẳng thắn tự nhiên như phu nhân, Lan
Thuyền lần đầu tiên gặp phu nhân đã biết phu nhân không phải nữ tử bình
thường có thể sánh bằng.” Hắn ám chỉ Ngũ Nương bên ngoài trêu hoa ghẹo
nguyệt không tuân thủ nữ tắc, đáng tiếc Ngũ Nương nghe không hiểu, trong lòng chỉ càng thấy vui mừng.
Hạ Lan Thuyền biết tâm ý của nàng, lại
nói: “Đáng tiếc phu nhân người như vậy lại ở bên Giang lão gia…. Aiz,
nói sai rồi, đắc tội đắc tội.”
Ngũ Nương nghe xong lời này, trong lòng
có chút mất mát, lại gượng cười: “Không nói đến ta nữa, công tử ở Bạch
Lang thành chẳng lẽ không coi trọng cô nương nhà ai? Nếu có, Ngũ Nương
giúp người làm mối, như thế nào?”
Hạ Lan Thuyền cố tình tỏ ý do dự: “Vậy…cô nương, a, không có.. Không có.” Lại làm ra vẻ ảm đạm thương tâm.
Ngũ Nương lòng trầm xuống, vô cùng thất
vọng, lẽ nào chàng thực sự đã có người trong lòng? Miễn cưỡng cười nói:
“Hạ công tử làm gì mà ấp a ấp úng, nhân tài như công tử, nữ nhi nhà ai
lại không muốn, cứ nói cho ta biết, ta sẽ làm bà mai giúp người.”
Hạ Lan Thuyền trầm mặc không nói, nửa
ngày sau mới đáp: “Lòng ta tuy có nàng, nhưng đời này chúng ta đều không thể, nàng đã lập gia đình.”
Phùng Ngũ Nương ngẩn ra, nhìn về phía
hắn, vừa vặn gặp gỡ ánh mắt ẩn tình đưa đẩy của Hạ Lan Thuyền, trong
lòng không khỏi kinh hoảng, chàng nói người này….không phải chính là
mình chứ, trong lúc nhất thời không nói được ra lời.
Hạ Lan Thuyền ôn nhu nói: “Ta vốn tưởng
rằng cả đời sẽ không nói ra, aiz, cuối cùng cũng nhịn không được. Ngũ
Nương, Ngũ Nương, lẽ nào đến giờ nàng còn không nhìn ra tâm ý ta sao?”