Trần Trạch sửng sốt một chút, khởi động xe ra ngoài trường.
Hắn mở cửa sổ xe ra, châm một điếu thuốc, một luồng gió lạnh thổi vào, cả người hắn giật bắn. Hắn quay lại nhìn Tần Vũ, Tần Vũ nói xong câu kia vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, thoạt nhìn ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí cho hắn.
Trần Trạch cười khổ một tiếng, ngừng xe đậu ở một bãi đất trống bên ngoài thành phố đại học.
Hắn hút điếu thuốc, “Nói chuyện của anh và Lâm Kiêu, cũng nói chuyện của em và người phụ nữ kia.”
“Chả có gì.” Trong xe càng ngày càng lạnh, Tần Vũ xoa xoa mặt, “Cô giới thiệu, bảo em đi xem mắt.”
“Xem mắt… Em muốn kết hôn?” Trần Trạch cất cao giọng.
Tần Vũ nhíu nhẹ mày, “Nếu như thích hợp…”
Trần Trạch đột nhiên nắm tay Tần Vũ, “Tiểu Vũ.”
“Có lẽ có thể thử xem.” Tần Vũ không nhìn hắn, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, “Nói không chừng thật sự có thể có cảm giác.”
Đầu lưỡi Trần Trạch chợt thắt lại, “Chúng ta có thể ra nước ngoài.”
Tần Vũ rút tay mình đang bị Trần Trạch nắm ra, cười một tiếng.
Trần Trạch nửa ngày không nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm Tần Vũ, muốn từ trên mặt anh nhìn ra một chút sơ hở, nhưng Tần Vũ vẫn như cũ, ánh mắt không mặn không nhạt.
“Gần nửa năm trước, em ở bên ngoài công ty anh tránh mưa, bảo anh tới đón em, anh nói anh không có ở công ty.” Khuỷu tay Tần Vũ để lên cửa xe chống đầu, nhàn nhạt nói, “Không lâu sau em đã thấy anh và Lâm Kiêu từ trong lầu đi ra. Lúc đó anh đã thay lòng đổi dạ, phải không?”
Trần Trạch không nói gì, hắn không biết nên nói cái gì, một cước giẫm lên chân ga chạy hướng về nhà.
Nếu không phải Tần Vũ đột nhiên nhắc tới, hắn căn bản cũng không nhớ rõ mình nửa năm trước còn làm chuyện khốn nạn như vậy. Hắn không phủ nhận lúc ấy hắn từng có xúc động đối với Lâm Kiêu, chỉ là cái loại cảm giác này qua đi rất nhanh, đặc biệt là hai ngày nay, suy nghĩ duy nhất của hắn chính là không để Tần Vũ rời khỏi mình.
Rất nhanh đến cửa tiểu khu, Trần Trạch không lái vào, hắn tháo dây an toàn tiến lại gần hôn lên mặt Tần Vũ.
“Anh yêu em Tiểu Vũ, chưa từng thay đổi.”
Tần Vũ nhướng mày nhìn hắn, Trần Trạch cọ cọ trên mặt anh.
Tần Vũ cười, “Anh và Lâm Kiêu?”
Trần Trạch rũ mắt xuống, “Anh với cậu ta không có gì cả.”
Tần Vũ cười một tiếng, không nói gì.
“Lúc ấy quả thật anh bị cậu ta hấp dẫn, có thể là công tác giống nhau, có một chủ đề chung. Cũng có thể là cuộc sống quá lâu, xin ra một chút nhạt nhẽo.” Hắn cau mày, nỗ lực nghĩ tiếp theo nên giải thích như thế nào.
“Vỏ bọc tốt đẹp nên mệt mỏi nhỉ, chúng ta nhìn nhau nhiều năm như vậy, em cũng chán rồi.” Tần Vũ cười cười, không thèm để ý nói.
Anh giơ tay sờ đầu Trần Trạch, rất ôn hòa nói: “Mệt không? xoay quanh giữa hai người.”
“Anh xin lỗi, chờ anh thêm một lần nữa, chỉ lần này thôi, anh đi nói rõ ràng với cậu ta, sẽ không có lần sau.” Trần Trạch khàn giọng nói.
Tần Vũ có chút mờ mịt nhìn ngoài xe, qua nửa ngày mới gật gật đầu, “Được.”
Trần Trạch bảo Tần Vũ về nhà trước, chữ “được” kia của Tần Vũ làm hắn yên tâm, giống như dây thần kinh căng hơn nửa năm cuối cùng cũng thả lỏng, cả người đều nhẹ nhàng không ít.
Hắn hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại bấm số gọi cho Lâm Kiêu.
Lâm kiêu bắt máy rất mau, “Em ở công ty của anh, không gặp anh.” Ngữ khí cậu ta có chút thất vọng.
“Ừm.” Trần Trạch quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu khu, xe đã chạy xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những tòa nhà cao tầng san sát.
“Ăn cơm chưa?”
Trần Trạch hơi xuất thần, đã bao lâu rồi hắn và Tần Vũ không cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm? Trong khoảng thời gian này hai người đều “tăng ca”, buổi sáng cũng rất ít khi cùng nhau ra ngoài.
“Trần Trạch?”
“Chưa.”
“Vậy đến chỗ cũ đi.”
Trần Trạch cúp điện thoại, chạy xe nhanh hơn. Cũng không phải muốn sớm gặp Lâm Kiêu, chỉ là Tần Vũ ở nhà chờ hắn, hắn không muốn làm Tần Vũ thất vọng.
Chỗ cũ là nhà hàng bọn họ thường xuyên dùng cơm cùng nhau, Lâm Kiêu đã đến, cười tủm tỉm ngồi ở chỗ chờ hắn.
Nhân viên phục vụ đưa Trần Trạch đi qua rồi cầm menu đến, Lâm Kiêu không nhận menu, trực tiếp theo khẩu vị của Trần Trạch bảo hai phần bữa tối.
“Không cần.” Trần Trạch uống một ngụm nước, làm dịu cổ họng, “Một phần là được rồi.”
Lâm Kiêu ngây ra một lúc, lại nói với nhân viên phục vụ: “Mang lên một phần đi.”
Trần Trạch một tay cầm ly nước, xoay quanh bàn nửa ngày mới mở miệng, “Hạng mục lần này sắp xong rồi?”
“Sắp rồi, sao vậy, định nghe đề nghị của em, đổi sang bên công ty em làm hả?” Lâm Kiêu cười.
“Không phải.” Trần Trạch hít vào một hơi, “Nếu sắp xong rồi tôi cũng không cần xin thay người, tôi và cậu, dừng ở đây đi.”
Lâm Kiêu sửng sốt, nụ cười treo bên miệng có chút cứng ngắc, “Có ý gì?”
Trần Trạch dựa lưng vào ghế, biểu cảm cứng ngắc của Lâm Kiêu khiến hắn hơi do dự, nhưng nghĩ đến người trong nhà, mím môi, nói: “Tôi không muốn làm tổn thương Tiểu Vũ, tôi rất yêu em ấy.”
Đau đớn trong mắt Lâm Kiêu rất rõ ràng, cậu ta và Tần Vũ không giống nhau, rất nhiều cảm xúc sẽ trực tiếp biểu lộ trên mặt.
“Chỉ làm bạn thôi…”
“Xin lỗi.”
Lâm Kiêu muốn cười, lại có chút cười không nổi, cậu ta rất thích người đàn ông trước mặt này, thích khí phách hăng hái của hắn ở trên thương trường, còn có những lời nói hài hước, một năm qua, Trần Trạch chỉ giữ vững một điểm mấu chốt cuối cùng là không lên giường, các phương diện khác cậu ta thật sự xem Trần Trạch như bạn trai của mình mà đối xử. Thường xuyên theo bản năng liền quên mất, trong nhà Trần Trạch còn có một người.
Cậu ta châm chọc cười một tiếng, “Không sao, căn bản không tính là dừng lại ở đây, vốn chưa bao giờ bắt đầu. Có điều, anh có thể cùng em chơi một năm, thật sự không có cảm giác sao?”
“Lúc mới đầu có thích qua, thích trên mức tình bạn một chút, nhưng không tính là tình yêu. Lúc ấy ở cùng cậu rất thoải mái, không có áp lực.” Trần Trạch cười cười, hắn cũng không tính an ủi Lâm Kiêu, người đều là như vậy, dễ dàng bị nơi phồn hoa mê mắt, hắn cũng từng lạc đường, có điều may mắn còn có Tần Vũ nguyện ý ở lối ra chờ hắn.
Lâm Kiêu nỗ lực nặn ra nụ cười, “Cảm ơn anh đã thẳng thắn, chỉ là, cùng em ăn một bữa cơm cuối cùng đi?”
Trần Trạch vốn định cự tuyệt, nhưng thấy khát cầu trong mắt Lâm Kiêu vẫn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tần Vũ.
Tần Vũ tự mình nấu cơm ở nhà, thấy Trần Trạch gửi tin nhắn, đã sớm đoán được Trần Trạch sẽ không trở về sớm như vậy.
Khi ở nhà một mình, anh thấy phiền phức, đồ ăn không bao giờ dọn ra bàn, anh chỉ đứng trong bếp giải quyết. Ăn xong hai miếng, bụng lại bắt đầu đau, anh ném những phần ăn đã chuẩn bị sẵn kia vào thùng rác trong góc rồi ngẩn người đứng đó hồi lâu.
Tần Vũ sau khi xem tivi xong ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, lúc mới đi ra điện thoại liền vang lên.
Là Lâm Kiêu gọi tới.
“Có việc gì?” Tần Vũ vừa lau nước trên người mình vừa hỏi.
“Chúng ta nói chuyện đi?”
Tần Vũ cười một tiếng, “Tôi và cậu không thân, hẳn là không có gì để nói.”
“Có liên quan đến Trần Trạch.”
“Chuyện của anh ấy để anh ấy tự mình giải quyết.”
Tần Vũ cúp điện thoại.
Buổi tối lúc Trần Trạch trở về Tần Vũ đã ngủ, hắn rón rén vào phòng tắm tắm rửa xong xuôi, nằm lên giường từ sau lưng ôm lấy Tần Vũ.
“Tiểu Vũ.”
“Ồ, về rồi à?”
“Về rồi.”
“Còn đi không?”
“Không đi nữa.” Hắn cọ cọ trên người Tần Vũ, hương vị và nhiệt độ quen thuộc làm trong lòng hắn rất thỏa mãn, thấy Tần Vũ không nói nữa, mới khàn giọng nói hỏi: “Hận anh sao?”
Tần Vũ mở mắt ra, miễn cưỡng cười: “Ừm, có thể không hận sao.”
_
Lan: không được chửi công hay thụ trong truyện nhà Lan làm nhá.
- -----oOo------