Thất Niên Chi Dương

Chương 13




Trần Trạch đi dạo quanh thành phố một vòng rồi lái xe trở về nhà.

Hắn ngồi một mình bên bàn ăn, ôm hộp giữ nhiệt chậm rãi ăn hết canh gà, hắn trước kia không biết nấu ăn, là sau đó Tần Vũ từ từ dạy hắn. Nhưng không thể tránh khỏi mỗi lần nghĩ đến Tần Vũ thì sẽ nghĩ đến người bên cạnh em ấy đã không còn là mình.

Hắn xoa xoa bụng, nhìn căn phòng trống rỗng, cố gắng đem chua xót trong lòng mình đ3 xu0ng.

Tháng 4, công ty Trần Trạch có một dự án hợp tác với nước ngoài, thân là giám đốc phụ trách dự án lần này, hắn phải dẫn người ra nước ngoài hợp tác học tập ba tháng.

Trước khi rời đi hắn liên lạc với người môi giới, muốn bán căn phòng này đi, họ sống ở đây bảy năm, từ đầu đến cuối. Hiện tại nếu hai người đều không còn quan hệ hắn cũng không muốn tiếp tục ở đây nữa. Huống chi, cho dù đã thành cục diện này, hắn cũng không muốn Tần Vũ hiểu lầm quan hệ của hắn và Lâm Kiêu.

Trần Trạch thu xếp xong hành lý thì xuống lầu chuẩn bị ra sân bay cùng đồng nghiệp hội hợp thì gặp phải Lâm Kiêu dưới lầu.

Lâm Kiêu cười với hắn, Trần Trạch gật đầu, kéo tay cầm ra đi về phía trước. 

“Em sắp kết hôn.” 

“Vậy à? Chúc mừng cậu.” Trần Trạch mặt không biểu cảm tiếp tục đi về phía trước. 

Lâm Kiêu lấy thiệp mời từ trong túi xách ra đưa cho Trần Trạch, “Đã là bạn bè một thời gian, em vẫn hy vọng anh có thể đến.” 

Trần Trạch khách khí cười cười, nhận lấy thiệp mời rồi xua tay, “Tiền mừng sẽ được gửi đến.” 

Lâm Kiêu nhìn Trần Trạch đi đến gara, chậm rãi thở dài. Vốn dĩ gia đình cậu ta là thể loại như vậy, chơi thì chơi, đến cuối cùng vẫn phải kết hôn. Nếu giữa cậu ta với Trần Trạch có một tia hy vọng, có lẽ mình còn có thể tranh thủ một chút, có điều người kia ngay cả nói thêm một câu với mình cũng không muốn, chính mình cũng không biết xấu hổ lại vác mặt đi cầu hắn.

Trần Trạch tới sân bay thì giao xe cho đồng nghiệp, ngồi trong phòng chờ gọi điện thoại cho người trong nhà, ba Trần còn đang giận không chịu để ý tới hắn, mẹ Trần dặn dò vài câu liền cúp điện thoại.

Trần Trạch muốn nhắn tin cho Tần Vũ, có điều cứ bấm phím được vài dòng rồi lại không ngừng xóa đi bấm lại, đến cuối cùng cái gì cũng không nói nên lời. Hắn dựa vào ghế, cất điện thoại di động vào túi, thôi, dù sao cũng quyết định để cho em ấy sống cuộc sống mới không có mình, dù sao… Cho dù có nói thì em ấy cũng sẽ không tới gặp mình, hơn nữa, hắn cười cười, cũng không phải cả đời không trở về, cả đời không gặp được.

Buổi chiều hôm nay Tần Vũ không có tiết, giữa trưa tan học anh liền rời đi. Khoảng thời gian trước Tần Hàm đã giúp anh tìm thông báo tuyển dụng của một số trường đại học ở quê nhà, anh liên hệ với trường học mà anh từng học, rồi đưa đơn từ chức ở đây. Trường học tuy rằng cực lực giữ lại, nhưng hợp đồng của Tần Vũ sẽ hết hạn sau học kỳ này, thấy anh thật sự không có ý định gia hạn hợp đồng, đành phải để anh đi. Có điều khóa học trong tay anh cũng tương đối giảm bớt không ít, cả người cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Lúc đến cổng trường nhận được điện thoại của Lục Hằng, Lục Hằng hẹn anh ăn cơm ở nhà hàng gần đó.

Từ lần trước sau khi Lục Hằng đưa anh đến bệnh viện, anh đã khách khí hơn nhiều với Lục Hằng, nhìn ra Lục Hằng là người tốt, không hề có ác ý. 

Lục Hằng nguyện ý ở lại đây, anh cũng không thể đuổi người đi, hơn nữa trong nhà có người nói chuyện làm bạn, cũng đỡ hơn buồn phiền một mình. 

Tần Vũ chạy tới nhà hàng, Lục Hằng vẫy vẫy tay với anh.

“Ăn gì?”

“Gì cũng được.” Tần Vũ nhàm chán nhìn menu. 

“Dạ dày em không tốt, không thể ăn đồ lạnh, buổi trưa không biết có cháo hay không.” Lục Hằng cúi đầu lẩm bẩm, nghiêm túc nhìn menu. 

Tần Vũ bất đắc dĩ cười một tiếng, “Anh đặc biệt mời em đi ăn, chỉ để ăn cháo?”

Lục Hằng lấy từ trong túi ra hai tấm vé xem phim quơ quơ trước mặt Tần Vũ: “Gần đây có phim điện ảnh mới nổi, cũng không tệ lắm, buổi chiều ít người không làm chậm trễ thời gian của em. Cùng đi xem không?” 

“Được.” Tần Vũ ngón tay chỉ menu gọi một phần cơm trưa, “Lấy cái này đi, cảm ơn.” 

Lục Hằng vẫy tay kêu phục vụ, gọi hai phần cơm trưa.

“Sau học kì em phải trở về?” Trong lúc chờ cơm Lục Hằng hỏi anh. 

Tần Vũ gật gật đầu, cười nói: “Ừm, tuổi càng lớn càng nhớ nhà.”

Lục Hằng cười, “Cũng tốt, chờ bên em kết thúc tôi sẽ đi cùng em, tuy rằng không ở cùng một thành phố, nhưng rất gần, hơn nữa bây giờ tôi cũng không có việc làm, nói không chừng có thể vào cùng một khu ký túc xá trường học với em.” 

Nói xong trong lòng anh ta cũng có chút chờ mong, ở chung hơn hai tháng, không tính là có bao nhiêu tình cảm sâu đậm, nhưng nếu đã hợp nhau, lại thêm đối phương vừa hay đang độc thân, tranh thủ một chút cũng không tệ. 

“Ờ.” Tần Vũ uống một ngụm nước, cười đáp.

Cơm nước xong hai người tới rạp chiếu phim, vé phim Lục Hằng mua là phim văn nghệ, Tần Vũ vẫn luôn hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.

Trên màn ảnh đang diễn ra cảnh sau khi nam chính và nữ chính chia tay năm năm thì gặp lại nhau, khiến anh lại nghĩ đến Trần Trạch lần nữa. Ngoài trừ hai năm vừa ở bên nhau kia, anh và Trần Trạch thường xuyên cùng nhau xem phim, sau đó hai người càng ngày càng bận rộn, có bộ phim nào hay cũng chỉ biết ôm máy tính ở trong nhà nằm trên giường cùng xem.

Có lẽ là người tính thích tò mò, anh đã rất lâu không gặp Trần Trạch, cũng không có tin tức gì của Trần Trạch, đôi khi trên đường đi làm còn sẽ theo bản năng đi tìm bóng dáng người kia.

Trên thực tế anh cũng không phân biệt được mình có phải đang chờ mong người kia xuất hiện hay không.

Bộ phim chiếu được một nửa Lục Hằng đã ngủ gà ngủ gật trước rồi, không lâu sau đã nghiêng đầu dựa lên vai Tần Vũ. 

Tần Vũ giật mình, quay qua nhìn anh ta, thấy Lục Hằng ngủ rồi liền bật cười. Thật ra anh rất hiểu ý của Lục Hằng, anh và Trần Trạch chia tay ba tháng, tuy rằng cũng không hoàn toàn buông bỏ đoạn tình cảm kia, nhưng mình không thể độc thân cả đời. Lục Hằng có lẽ không phải một lựa chọn tốt, nhưng ấn tượng của anh đối với người này cũng không tệ lắm, đã có cơ hội này, nếu có một ngày nước chảy thành sông… Có lẽ có thể thử xem, dù sao thời gian vẫn còn dài. 

Khi bộ phim kết thúc, Tần Vũ vỗ vỗ tay Lục Hằng, Lục Hằng ngẩn ra, vội vàng ngồi bật dậy, có chút mơ hồ nói: “Phim chiếu xong rồi? Ngại quá, tôi ngủ quên mất.” 

“Đúng vậy, nước miếng còn chảy ra tèm lem.” Tần Vũ đứng lên, cầm túi đi ra ngoài.

Lục Hằng theo bản năng mà sờ cằm mình, xong rồi sau đó bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Tần Vũ, gọi anh: “Đi đâu?” 

Tần Vũ dừng bước, ánh đèn trong rạp chiếu phim cũng sáng lên, anh nhìn đồng hồ, “Thời gian còn sớm, anh có muốn đi đâu không?” Lục Hằng đến lâu như vậy, Tần Vũ cũng không cùng anh ta ra ngoài dạo chơi, bây giờ mới nhớ tới, mình xác thật có chút tiếp đãi khách không chu đáo. 

“Đi dạo đâu cũng được.” Lục Hằng cười tủm tỉm trả lời. 

Bên ngoài rạp chiếu phim là phố ăn vặt, hai người rảo bước đi tới.

Tần Vũ thấy Lục Hằng đi dạo nhàm chán, mua cho anh ta một hộp mít, để anh ta vừa đi vừa ăn. Anh ta cầm một miếng muốn đút cho Tần Vũ, Tần Vũ quay mặt đi.

Lục Hằng đi theo bên cạnh Tần Vũ, rất cảm khái nói: “Tiếp xúc lâu mới phát hiện em hoá ra cũng không nhạt nhẽo lắm.” 

“Vậy sao?” Tần Vũ cười.

“Ừm, có người không giỏi phát hiện người khác tốt, chỉ là tôi rất am hiểu.” 

“Một hộp mít là có thể mua được anh, rất hờ nha.” 

Lục Hằng nói, “Em mà mua thêm mấy hộp nữa, nói không chừng thân xác này của tôi cũng sẽ là của em.” 

- -----oOo------