Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 37: Ta Cho Phép Ngươi Được Chết






Lý Sâm cười gằn: “ Mày làm mơ đi”
Nói xong hắn liền ra hiệu với tên đồng bạn.

Gã sợ Cung Hằng có Độn Phù, đột nhiên chạy trốn.
“Anh có phải là kẻ ngu ngốc không? Nếu tôi đưa túi trữ vật cho anh cũng không tránh khỏi phải đánh một trận, còn bảo tôi lấy túi trữ vật cho anh.

Anh không phải ngu ngốc thì là gì?”
Cung Hằng cười lạnh, phi kiếm trong tay bỗng nhiên mang theo mấy đường kiếm quang, trực tiếp tiến tới gần người tu sĩ đang chặn đường đi của hắn.
Người tu sĩ kia căn bản cũng không coi trọng một người luyện khí tầng 9 như Cung Hằng.

Anh ta thấy Cung Hằng còn dám phản kháng, lập tức hừ lạnh một tiếng, liền muốn đoạt lấy phi kiếm của Cung Hằng.
Bỗng lúc này hắn thấy Cung Hằng ném ra một lá phù, ngay sau đó, không ngờ hắn ta cảm giác được toàn thân giống như bị trói buộc Mạnh mẽ khiến anh ta căn bản cũng không cách nào nhúc nhích.

.Bách Cừu hô lên :” Đây là…” chưa nói hết câu đã bị vô số đạo kiếm quang xuyên qua cơ thể hắn ta.

Cung Hằng lạnh lùng nhìn qua Lý Sâm vẫn còn đang sững sờ, may mắn hắn đánh cược đúng.

Tên Bách Cừu này mặc dù cũng là Luyện Khí viên mãn nhưng yếu hơn Lý Sâm.


Quan trọng hơn theo hắn quan sát tên này thực sự không có tính cẩn thận, đa nghi lại kiêu ngạo.

Hắn là mấu chốt trong việc mình có thể sống sót được hay không hôm nay.

Bây giờ chỉ còn lại tên trước mắt nguy hiểm nhất mà thôi nhưng hắn cũng không định chiến đấu một mình.
Cung Hằng ngoảnh sang bên cạnh bỗng khóe miệng có chút run run, hắn thấy gì, cảm giác có chút xúc động chửi thể” con mọe nó chứ”.
Quay trở lại với hình ảnh của cặp đôi nhân vật chính chúng ta, Bắc Tiểu Lục và Tư Khuynh Mỹ đang ngồi trên ghế tay cầm hạt gì đó cắn cắn, có vẻ như rất thư thái.
Bắc Tiểu Lục đang cắn hướng dương thưởng thức màn đấu trí qua lại đặc sắc này, bỗng phát hiện mọi người đều đang nhìn chằm chằm hắn.

Hắn đành miễn cưỡng giả vờ ngây ngô cười hỏi :” Vị sư huynh kia, có muốn ăn hướng dương hay không?”.

Bên cạnh Tư Khuynh Mỹ nội tâm hắc hắc, cảm giác có chút ngượng ngùng, chỉ là nàng học theo tên tiểu tử này mà thôi, ừm đúng là như vậy.
Cung Hằng đen mặt, cố nén tức giận, hắn liều mạng sống chết không phải cũng muốn cứu giúp hai tỷ đệ các ngươi hay sao.

Được rồi hắn cũng chỉ là đứa trẻ, hắn không nên chấp nhặt, lạnh lùng nói:” Vị cô nương kia, chúng ta bây giờ rất nguy hiểm một mình ta không thể làm gì được hắn, có thể chúng ta cần liên thủ một lượt”
Tư Khuynh Mỹ theo bản năng gật đầu, hưng phấn nói:” Ngươi thật sự là rất giỏi đâu, có thể giết ngược một tên Luyện Khí viên mãn, nãy giờ ta còn vỗ tay cổ vũ ngươi !”
Bắc Tiểu Lục một bên nghe vậy suýt cười ra tiếng, thầm nghĩ” Người ta đang liều mạng nghĩ cách cứu chúng ta, ngươi còn coi hắn là đang biểu diễn xiếc cho ngươi xem đấy à”.
Cố nén xúc động đôi tỷ đệ này, hắn cảm thấy lúc đầu xen vào việc này đã là sai lầm.

Chỉ là bây giờ nghĩ nhiều cũng phải giải quyết tên trước mắt này đã.

Nghĩ đến đây Cung Hằng tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, hắn cần phải tỉnh táo, chỉ một chút sai lầm hắn có thể phải bỏ mạng chỗ này.
Hắn nhỏ giọng nói với Tư Khuynh Mỹ:” Chút nữa ta với hắn giao chiến, ngươi ở đằng xa tấn công yểm trợ.

Đừng để hắn cận chiến nếu không ngươi chết không nghi ngờ”
Tư Khuynh Mỹ một bên gật gù đáp :” Ta biết rồi, ngưoi cứ yên tâm”.

Cung Hằng nhìn nàng trông chẳng đáng tin chút nào, nhưng vẫn phải đặt niềm tin.
Lý Sâm thấy hai người thì thầm với nhau thì cợt nhả: “ Các ngươi không định nghĩ rằng chút thực lực đó định đối phó ta sao.

Được rồi để ta cho các ngươi biết tử vong đáng sợ như thế nào”.

Hắn cũng không sợ hai người này âm mưu gì, bởi vì đứng trước thực lực mọi mưu mô đều là mây khói.
Lúc này Cung Hằng sao có thể nói những lời vô nghĩa với gã.


Phi kiếm trong tay đã mang theo một đường kiếm quang trực tiếp chém về phía Lý Sâm.

Kiếm quang này nhanh chóng biến thành hai đường, bốn đường, tám đường...
Cung Hằng biết thân thủ của Lý Sâm không tồi.

Hơn nữa gã còn một bộ kiếm kỹ lợi hại.

Hắn căn bản không muốn nói những lời vô nghĩa, vừa ra tay chính là sát chiêu Vô Cương Kiếm Quang.
Sau khi khiếp sợ qua đi, trong nháy mắt Lý Sâm đã kịp phản ứng, và khôi phục lại sự bình tĩnh.

Phi kiếm dưới sự khống chế của gã giống như thác nước từ trên trời đổ xuống chặn lấy kiếm quang của Cung Hằng.
Một bên Tư Khuynh Mỹ cũng không ngồi yên không chế phi kiếm quấy phá hắn, mỗi khi hắn muốn lại gần khoảng cách nàng ném vài lá phù cấp 1 làm Lý Sâm rất phiền muộn.
Gã tức giận một bên sử dụng phi kiếm tạo thành màn kiếm phòng ngự, hiển nhiên mạnh hơn nhiều so với dùng tường chân khí làm phòng ngự.

Sau khi Lý Sâm hình thành màn kiếm, chẳng những chặn được thế tấn công mạnh mẽ của Cung Hằng,
hơn nữa còn có xu thế đánh trả.
Thấy Lý Sâm lại lấy ra một tấm phù, Cung Hằng biết người này tuyệt đối không ít những thứ tốt.

Hắn căn bản không đợi Lý Sâm kích phát lá phù, liền một kiếm chém ra, hiển nhiên lần này lực đạo mạnh hơn rất nhiều.
Lý Sâm thấy vậy cắn răng mặc kệ, truyền chân khí kích hoạt lá phù.

Màn kiếm bị Cung Hằng một kiếm phá vỡ, trùng kích vào người Lý Sâm làm hắn phun một ngụm máu ngã khuỵu xuống.

Nhưng cùng lúc đó hắn cũng ném ra một lá Cự Thạch Phù cấp ba thượng phẩm.


Lý Sâm cảm thấy thật mất mặt cứ nghĩ rằng có thể giải quyết hai tên này nhanh chóng.

Con nha đầu kia không hổ đại môn phái phù bùa không biết ném ra bao nhiêu tấm cấp 1,2 rồi.

Làm hắn cũng luống cuống một hồi, phải tốc chiến tốc thắng giải quyết tên tiểu tử Cung Hằng trước.
Chỉ là hắn chưa cười được đã trầm mặc, bởi vì sau bụi mù chỉ thấy Cung Hằng mặc dù có chút chật vật nhưng cũng không tổn hao gì.

Hắn khiếp sợ nói:” Không thể nào, làm sao có thể”.

Lấy ra hai tấm phù Cự Thạch Phù, hắn cũng không tin tên tiểu tử này có thể tránh được lần nữa.
Phụt...
Một dòng máu phun ra, hắn phát hiện tri giác hai bàn tay hắn không tồn tại được.

Lúc này sau lưng có một âm thanh âm u khẽ vang vào tai hắn: “ Ta chơi chán rồi, ta cho phép ngươi được chết!” Hắn cúi đầu nhìn xuống hai đồng tử co lại, chỉ thấy đứa nhỏ vô hại từ đầu hắn bỏ qua.

Bây giờ ánh mắt lại lạnh lùng đáng sợ như vậy:” Tại sao…” chưa kịp nói hết câu hắn cảm giác đầu mình lạnh rồi.
Sau khi giải quyết Lý Sâm lấy được túi trữ vật của hắn, Bắc Tiểu Lục cũng không giải thích gì, ném cho Cung Hằng nói :” Đi mau nếu không có phiền toái “.