Đôi mắt đen của Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, u ám như hồ nước lạnh, trong mắt đầy kinh hãi, lửa giận làm nghiêng trời lệch đất, mãnh liệt dâng trào, đôi môi mím chặt thành một đường, cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt một cách khác thường, giống như giấu đi đau đớn vô lực và tuyệt vọng.
Nhìn tuyệt vọng và phẫn nộ trong mắt hắn, Khinh Vân Nhiễm không kìm được mà hít phải một ngụm khí lạnh, Tiêu Thần Hiên như vậy, quá mức ác độc, vô tình, sự cố chấp của hắn làm cho hắn tàn bạo, điên cuồng, sức mạnh của hắn đủ để phá hủy nàng.
Lần trước tránh được hắn là nhờ sự che chở của Thượng Quan Nguyệt, ở lại sơn trang, lý do duy nhất là vì Hoán nhi bất hạnh…. Nàng phải rời khỏi sơn trang, rời khỏi Thượng Quan Nguyệt… Trốn tránh nam nhân này thế nào đây?
Tiêu Thần Hiên híp mắt lại, lạnh lùng nói:
-Nàng nghe rõ cho ta, nàng, ta cả đời cũng không buông tay, đừng vọng tưởng chạy thoát khỏi tay ta, ta sẽ dây dưa với nàng vĩnh viễn, cả cuộc đời này, nàng cũng đừng mơ tưởng rời khỏi ta!
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, trong đôi mắt đen đầy đau khổ và tuyệt vọng, làm cho người ta tan nát cõi lòng, nàng gắt gao cắn môi, không cho tình cảm bi thương của mình lộ ra ngoài, khóe miệng nở một cười, giọng nói lạnh lùng như đâm thủng tai hắn:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi vừa ích kỷ lại vừa tàn nhẫn, chưa bao giờ bận tâm cảm nhận của người khác, chỉ mạnh mẽ, hung hãn cướp đoạt, cố tình giữ lấy, lấy lý do là thích mà tổn thương người ta, nếu thật lòng thích một người thì sẽ không làm cho người đó khổ sở vậy!
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên vô cùng tái nhợt, tức giận tích tụ trong mắt như sắp bùng nổ, ánh mắt lạnh lẽo như có độc, thân thể run lên nhè nhẹ, kiên nhẫn làm tâm đau đớn, khóe môi bỗng nở nụ cười tàn nhẫn, giống như người mới bước ra từ địa ngục.
-Nàng kháng cự ta như vậy có phải là đã yêu Thượng Quan Nguyệt không?
Ngực Khinh Vân Nhiễm bị chấn động mạnh, câu hỏi của hắn làm trong lòng nàng nổi lên sóng lớn cuồn cuộn, nàng nghĩ muốn phủ nhận nhưng trong đầu đột nhiên nảy sinh ý nghĩ, sao không nhân chuyện này chấm dứt ý nghĩ của hắn.
Khóe môi nàng nở nụ cười, dịu dàng nói:
-Đúng thế, ta yêu chàng! Bốn năm qua, chàng rất nỗ lực với Hoán nhi, đối với ta rất tốt, làm ta không thể chùn bước mà yêu chàng!
Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên gắt gao nhìn nàng chằm chằm, muốn tìm dấu vết của sự dối trá trong mắt nàng, không, nàng thật sự yêu nam nhân kia!
Nhất thời cổ họng như bị ai dùng thứ sắc nhọn đâm mạnh vào, ghen tuông trong lòng và bi ai nồng đậm đánh mạnh hắn một cái, thân thể hắn run rẩy dữ dội, máu trong người sôi lên, cuồng nộ hét to, đem tất cả mọi thứ trên bàn gạt hết xuống dưới đất, ấm trà, chén trà vỡ nát đầy mặt đất, phát ra những tiếng động lớn.
Hắn gục đầu xuống, giấu đi nước ở trong mắt.
Khinh Vân Nhiễm kinh hãi trợn mắt, sau khi giãy dụa, thân thể lùi về phía sau mấy bước, kinh ngạc nhìn hắn. Nam nhân vừa điên cuồng, bá đạo lại cố chấp hóa ra cũng biết đau lòng, cũng cảm thấy đau khổ, hắn thật sự có tình với nàng sao?
Trong lòng không khỏi cười lạnh, thật sự rất đáng giễu cợt, lúc này bọn họ như đã đổi chỗ cho nhau, mình biến thành người đi ngược, điểm khác chính là, hắn tự hành hạ thân xác hắn, còn nàng thì hành hạ trái tim hắn.
Nhưng nàng không hề vui vẻ chút nào, trả thù hắn, hành hạ hắn rồi thì mạng của Hoán nhi cũng không cứu được, đây là báo ứng?!
Nàng biết rất rõ, tình yêu vốn là con dao 2 lưỡi, cố gắng giữ trái tim của chính mình, chỉ vì Hoán nhi, người thân huyết mạch tương liên với nàng, chỉ vì bé mà đau đớn.
Tình yêu, đối với nàng mà nói chỉ là thứ gì đó quá xa xỉ, lại không thực tế.
Tiêu Thần Hiên không khống chế được thân thể đang run rẩy của mình, miệng cười lạnh lẽo, giống như tiếng quỷ khóc làm nàng chấn động.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Khinh Vân Nhiễm, trong mắt không hề có chút dịu dàng, thần thái lạnh lùng xa cách, cũng giống năm đó.
Không khí giữa hai người ngày càng hẹp lại, càng ngày càng khó hở.
Khinh Vân Nhiễm mở to mắt, mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói:
-Vương gia, tốt nhất là người mau thả ta đi, ngoài khách điếm còn có người của Minh Vân sơn trang, nếu ta không đi từ phòng này ra ngoài, người nói xem sẽ có hậu quả gì?
Ngụ ý, nếu hắn không chịu để nàng đi, một lúc sau người ở bên ngoài nhất định nhìn ra điều bất thường, nếu Thượng Quan Nguyệt biết được chuyện này tuyệt đối không ngồi im mà mặc kệ.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối đi, di chuyển xe lăn rất nhanh tới gần nàng, đôi mắt nàng sợ hãi, lui một bước về sau, bị dồn tới góc tường, đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé trắng muốt, mềm mại của nàng, giọng nói rét lạnh như băng:
-Nàng nghĩ rằng ta sợ Thượng Quan Nguyệt? Nàng cho rằng ta sẽ để tên đánh xe kia còn sống mà rời đi?
Khinh Vân Nhiễm không đề phòng, rùng mình một cái, nàng làm liên lụy tới người vô tội, cắn chặt hàm răng vì tức giận hắn, vì giữ nàng mà dĩ nhiên giết người vô tội, lạnh giọng nói:
-Ngươi không được hại người đó!
Tiêu Thần Hiên đột nhiên cười, tay vuốt nhẹ lên má nàng:
-Nếu nàng chịu nghe lời ta, có lẽ ta sẽ nể mặt nàng mà tha cho hắn!
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm chớp động, tâm tình phẫn nộ, dừng sức gạt tay hắn ra, giọng nói lạnh lùng:
-Ngươi không có quyền giam ta!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối dần, giọng nói âm trầm:
-Bây giờ Thượng Quan Nguyệt thân mình lo còn chưa xong, đừng vọng tưởng hắn sẽ đến cứu nàng!
Thượng Quan Nguyệt tuy là hoàng thân Bắc Thần nhưng mẫu phi của hắn xuất thân hèn kém, chỉ có dung mạo khuynh quốc khuynh thành mới được vua Bắc Thần yêu thích, sủng ái nhất trong lục cung, nhưng trong hậu cung sao có thể tồn tại, mẫu phi hắn bị giết hại, bị trúng hàn độc “Băng ngưng vô ngân”, không có thuốc chữa, sau khi sinh Thượng Quan Nguyệt thì băng huyết mà chết. Vua Bắc Thần vì bảo toàn tính mạng của hắn, sau khi sinh liền đưa hắn ra ngoài cung. Nhưng đại ca của hắn là Thái tử Thượng Quan Trịnh vẫn kiêng dè hắn, nhìn ra hắn là đại họa, bất đắc dĩ không diệt trừ được hắn, vì muốn khống chế hắn, âm thầm bố trí, đầu tiên là thành thân với nữ nhân hắn yêu mến, lợi dụng nữ nhân đó để hãm hại hắn.
Thượng Quan Nguyệt thông minh như vậy sao không biết rõ ngọn nguồn, nhưng vì bảo toàn tính mạng của nữ tử hắn yêu mến không thể không rời khỏi Bắc Thần.
Chuyện của hắn trong tiệc rượu tại nước Nam Dục đã sớm truyền đến tai Thượng Quan Trịnh, bây giờ Thượng Quan Nguyệt đang phải ứng phó với hắn ta, làm gì có sức để bận tâm tới nàng?
Đôi mắt đẹp của Tiêu Thần Hiên tối lại, trong mắt là sự tàn nhẫn vô tình và cuồng nộ, lạnh lùng nhìn nàng:
-Ta sẽ giết hắn, để xem nàng yêu người chết như thế nào?
Đôi mắt đẹp của Khinh Vân Nhiễm trừng lớn, cả người run rẩy, lạnh lùng nói:
-Cho dù chàng có chết, vĩnh viễn ta cũng không yêu ngươi!
Tiêu Thần Hiên tuyên bố đầy bá đạo:
-Ta sẽ làm nàng yêu ta!
Nói xong nâng tay phong bế huyệt đạo của nàng, đôi mắt Khinh Vân Nhiễm ngây ra, cả người không thể động đậy, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Thấy hắn móc từ trong người ra một cái lọ, đổ từ lọ đó ra một viên thuốc.
Cánh tay hắn duỗi dài ra, ôm lấy eo nàng, hắn nhoài người về phía trước, trừng mắt nhìn cặp mắt đẹp đó, ấn viên thuốc vào đôi môi đỏ mọng.
Hắn hôn, rất bá đạo, mút mút, cố ý mang chút khiêu khích, đầu lưỡi đưa viên thuốc vào trong miệng nàng, đợi tới khi nàng nuốt vào mới giải huyệt đạo cho nàng.
Vừa được tự do, Khinh Vân Nhiễm móc tay vào họng, tức giận không thể át kêu lên:
-Ngươi cho ta ăn thứ gì?
Mắt Tiêu Thần Hiên sáng lên, trầm giọng nói:
-Đó là “Chí tử bất du”! Một tháng phát tác một lần, giao hợp cùng ta mới có thể giảm bớt đau đớn, nếu nàng giao hợp cùng nam tử khác thì tên đó nhẹ thì võ công bị phế, mà nặng thì một khắc chết luôn, thuốc giải cũng chỉ có một mình ta!
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm trắng xanh, môi run rẩy, lập tức tát hắn một cái, vang lên một tiếng rất lớn, nàng thở dốc, nhìn hắn đầy hận ý, phẫn nộ nói:
-Vô sỉ!
Hắn lại dùng lòng dạ độc ác đó để khống chế nàng, lòng như có băng lạnh, dù có chết, nàng cũng không cầu xin hắn giải độc cho mình!
Ngoài dự liệu của nàng, hắn cũng không tát lại nàng, chỉ là không hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kiên định lạnh lùng như băng, sâu khó lường, đột nhiên hắn quát to một tiếng:
-Người đâu!
Cánh cửa được mở ra, một thị vệ tiến vào, cung kính hỏi:
-Vương gia có gì sai bảo?!
Tiêu Thần Hiên di chuyển xe lắn, quay lưng về phía nàng, lạnh lùng nói:
-Mang Vương phi đi!
Tiếng nói vừa dứt thì tên thị vệ kia đã bắt lấy Khinh Vân Nhiễm, điểm vào cổ nàng một cái, chỉ cảm thấy chóng mặt, thân thể mềm nhũn, không còn tri giác.
Khi tỉnh lại, Khinh Vân Nhiễm cảm thấy từ trên xuống dưới đều vô lực, không nói được lời nào, cổ họng khô tới mức buồn nôn, nàng nhíu chặt mày lại.
Ngước mắt nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, đôi mắt nàng hơi ngây ra, đúng rồi, Tiêu Thần Hiên bắt nàng phải thừa nhận thân phận, sau đó thì té xỉu, phẫn uất không thôi, nàng sẽ không để hắn được như ý muốn, muốn nàng đi vào khuôn khổ, thà nàng chết còn hơn!
Một dáng vẻ nhỏ nhắn đẩy cửa vào, thấy nữ tử ở trên giường tỉnh lại, đi tới, cười dịu dàng, nói:
-Vương phi, người tỉnh rồi!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng, lạnh giọng trách mắng:
-Đừng gọi ta là Vương phi, ta không phải!
Tiểu nha hoàn kinh ngạc, bị dọa cho phát khiếp, trong mắt ngấn lệ:
-Nhưng Vương gia bảo nô tỳ….
Khinh Vân Nhiễm nhíu mày lại, mình tức giận thì đâu cần tìm người vô tội trách cứ, không khỏi áy náy, nói:
-Xin lỗi, không phải ta cố ý dọa ngươi!
Tiểu nha hoàn lắc đầu, không dám có bất cứ hành động gì, Khinh Vân Nhiễm cảm thấy cổ họng rất khô, nói giọng khàn khàn:
-Phiền ngươi rót giúp ta chén nước được không?
Nghe vậy, tiểu nha hoàn vội xoay người, rốt một chén nước đưa tới, nâng thân thể không chút sức lực của nàng lên, nàng uống nước, sau đó dịu dàng hỏi:
-Vương phi, người thấy đỡ nhiều chưa?
Khinh Vân Nhiễm thấy tay mình không cử động được, vô tình hỏi:
-Đây là đâu?
Tiểu nha hoàn khẽ lắc đầu, mày nhăn lại, cúi đầu nói:
-Vương gia có lệnh, nô tỳ không thể nói!
Khinh Vân Nhiễm âm thầm cắn răng, trong lòng tức giận mắng chửi, lập tức thay đổi câu hỏi:
-Đây là biên giới Nam Dục sao?
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên, mang theo chút phẫn nộ:
-Mới tỉnh lại mà đã thế rồi?
Tiểu nha hoàn kinh ngạc quay đầu, nhìn gương mặt âm trầm của Tiêu Thần Hiên, thân thể không kìm được mà run rẩy, run run nói:
-Vương, Vương gia!
Đi theo hắn vào phòng còn có một đám người dưới mang thức ăn, các nàng vội đặt thức ăn ngay ngắn trên bàn, nhanh chóng lui ra ngoài.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lạnh lùng, quát:
-Đi ra ngoài!
Nghe vậy, tiểu nha hoàn cúi đầu, chạy trối chết ra ngoài.
Nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Khinh Vân Nhiễm tựa lưng vào đầu giường, thấy hắn chậm rãi lăn xe tới, trong lòng sinh ra phẫn nộ, giọng nói lạnh lùng:
-Đừng tới đây!
Tiêu Thần Hiên đột nhiên cười, thản nhiên nói:
-Nàng sợ cái gì, ta cũng sẽ không ăn nàng!
Nói xong hắn đi tới trước giường, cánh tay duỗi dài ra, ôm nàng ngồi ở trên đùi mình.
Khinh Vân Nhiễm nhăn mặt nhăn mày, cả người xụi lơ, không có sức giãy dụa, chỉ có thể nhìn hắn đầy oán hận, trong lòng âm thầm cắn răng, ép mình phải nhẫn nại, dù sao thì nàng bây giờ cũng không có cách phản kháng.
Tiêu Thần Hiên ôm nàng đi tới bên cạn bàn, đặt nàng ngồi lên ghế, cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt đưa tới bên môi nàng, vẻ mặt ôn hòa, nói:
-Nếm thử xem!
Khinh Vân Nhiễm căm ghét ngoảnh mặt sang hướng khác, lạnh lùng nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi không cần phải giả mù sa mưa!
Gương mặt Tiêu Thần Hiên lạnh nghiêm lại, buông đũa xuống, ẩn nhẫn nói:
-Đừng chọc ta tức giận!
Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, miệng cười:
-Ngươi có thể nhốt ta, một ngày nào đó thứ ngươi nhận được cũng chỉ là một thi thể rữa nát thối um mà thôi!
-Nàng lại uy hiếp ta?
Trong mắt Tiêu Thần Hiên mang theo đau đơn từ trong tâm, nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt hung ác giống như muốn nuốt nàng vào bụng.
Khinh Vân Nhiễm híp mắt lại, lạnh lùng cười:
-Vương gia muốn thử sao?
Hô hấp Tiêu Thần Hiên đình chỉ lại, trái tim như bị lăng trì, máu chảy trong người giờ khắc này như bị đóng băng:
-Đây là nàng tự hành hạ chính mình!
Khóe miệng Khinh Vân Nhiễm mang theo nụ cười lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
-Đây là ngươi bức ta!
Làm cho hắn đi vào vực sâu của sự đau khổ còn nàng chỉ đứng ở bên bờ mà thờ ơ lạnh nhạt, hắn muốn phá hủy nàng, nàng cũng không làm cho hắn được sống dễ chịu!