Thất Ngược Khí Phi

Chương 9: Không màng tranh sủng




Nghê Thường khóe môi cười lộ vẻ quyến rũ, con ngươi nhìn chăm chú, cười hỏi: -Tỷ tỷ không tò mò một chút nào sao?

-Tò mò cái gì?

Khinh Vân Nhiễm cau mày lại, nàng bình sinh thiếu nhất chính là lòng hiếu kỳ.

-Đương nhiên là về… cấm địa.

Tiếng cười của Nghê Thường kiều mỵ đến tận xương nhưng lại mơ hồ lộ ra chút hàn khí.

-Muội muội vừa nói đó là cấm địa, nếu như tìm tòi nghiên cứu sâu hơn chẳng phải là tự đào mộ cho chính mình sao?

Khinh Vân Nhiễm sắc mặt lạnh ngưng.

-Vương gia đối đãi như thế nào, trong tâm muội muội biết quá rõ ràng.

-Vâng, là muội muội không hiểu chuyện.

Nghê Thường cong khóe miệng cười có chút cứng đờ, đột nhiên nói:

-Không còn sớm nữa, muội muội không tiện ở lâu, xin cáo từ tỷ tỷ.

-Tâm nhi, tiến Nghê Thường muội muội ra cửa.

Khinh Vân Nhiễm cũng không giữ lại, trực tiếp phân phó Tâm nhi tiễn khách.

Tâm nhi khom người mời, Nghê Thường chân thành đứng dậy, một lời nói:

-Tỷ tỷ bảo trọng cho tốt.

Nói xong liền theo Tâm nhi đi ra ngoài, ai cũng không chú ý, bước ra tới cửa, khóe mắt nàng ta khẽ liếc Khinh Vân Nhiễm, miệng mím chặt, cười âm lãnh.

Tâm nhi tiễn Nghê Thường xong liền trở về phòng khách, chứng kiến Khinh Vân Nhiễm vẫn ngồi ở đó với ánh mắt lạnh nhạt, nàng có chút vắt mi, tiến lên từng bước, cúi người nói:

-Vương phi, xin thứ tội Tâm nhi lắm miệng.

Khinh Vân Nhiễm quay đầu, thấy Tâm nhi vẻ mặt nghiêm trọng, môi anh đào khẽ mở, hỏi:

-Có chuyện gì?

Tâm nhi nhếch miệng, nói thẳng:

-Vương phi bình dị gần người đúng là không sai, nhưng nếu quá nhẫn nại, thị thiếp trong phủ trèo lên đầu người thì tuyệt đối không thể.

Nghe vậy, Khinh Vân Nhiễm cười khẽ:

-Tâm nhi suy nghĩ nhiều quá, ta cũng không muốn cùng các nàng tranh sủng.

Nàng có chút buông mắt xuống, lấy điểm tâm khẽ cắn một cái, tiếp tục nói:

-Nếu như có người bảo ta cho đi Vương vị Vương phi này đi, nếu như vương gia đồng ý, ta cũng vui vẻ tiếp nhận.

-Nhưng người là do Vương gia dùng kiệu tám người khiêng rước về, là Vương phi chính chủ. Mặc kệ thế nào thì Vương gia cũng là phu quân của người, nào có ai lại chắp tay cho phu quân mình với người khác?

Tâm nhi chau mày, không thể hiểu nổi vương phi suy nghĩ cái gì trong đầu.

-Vương gia đã khi nào đối đãi với ta như thê tử chưa?

Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng cười, nàng bây giờ hoàn toàn bình tĩnh.

Tâm nhi suy nghĩ một chút, đề nghị:

-Như vậy phải nghĩ biện pháp để Vương gia thích người, huống hồ Vương phi ngày thường dung mạo xuất chúng, thử hỏi trên đời này nam nhân nào không động tâm?

Con ngươi đen của Khinh Vân Nhiễm phiếm lộng lẫy lưu chuyển, lãnh đạm cười nói:

-Lấy sắc đẹp để có tình yêu, khi dung nhan phai tàn thì tình cũng sẽ nhạt, nhan sắc không còn thì tình cũng hết.

Tâm nhi hạ mắt, thấp giọng nói:

-Mẹ ta nói qua, lâu ngày sẽ sinh tình cảm. Vương phi mới vào cửa được vài ngày, Vương gia không thích cũng là chuyện bình thường. Hống hồ không phải tất cả nam tử đều bạc tình.

Khinh Vân Nhiễm mím môi, thản nhiên nói:

-Cho dù có cho ta tất cả thời gian của cả đời, ta cũng không thể nào thích hắn được.

Nếu như đối với người mình căm hận chán ghét mà sinh ra tình cảm thì đúng là đi tìm vào chỗ khổ. Chỉ là không biết nàng đã làm sai cái gì để hắn chán ghét đến thế. Hắn cùng với nàng rốt cuộc là có thâm thù đại hận gì làm cho hắn giở mọi thủ đoạn ra đối phó nàng.

Tâm nhi gục đầu xuống như đang suy nghĩ cái gì. Khinh Vân Nhiễm cảm thán nói:

-Là phúc không phải là họa, nếu là họa thì cũng không tránh khỏi. Thuận theo tự nhiên thôi.

Đôi mi thanh tú của tâm nhíu chặt, lạnh lùng nói:

-Vương phi không nên bị hình tượng tốt đẹp ban nãy mê hoặc, đó chỉ là diễn trò, tất cả các nàng đều như vậy. Ai biết được sau lưng các nàng tính toán, giở thủ đoạn gì chứ?

-Người với người ở chung không nên đấu ngươi chết thì ta sống. Ngôi vị Vương phi này ta cũng không muốn.

Khinh Vân Nhiễm thở dài, cùng với nhị ca đi du ngoạn thiên hạ chắc vốn chỉ là giấc mộng của nàng mà thôi.

-Vương phi không tranh sủng không có nghĩa là các nàng sẽ bỏ qua cho Vương phi.

Khuôm mặt xinh đẹp của Tâm nhi có chút âm lãnh.

-Tâm nhi sợ sao?

Khinh Vân Nhiễm nâng mắt, nhìn thẳng nàng mà hỏi.

-Dạ?

Tâm nhi có chút giật mình.

-Nếu như các nàng hại ta, có lẽ sẽ liên lụy đến ngươi.

Khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm hiện lên vẻ u sầu.

-Vương phi đã là chủ tử của Tâm nhi, tự nhiên Tâm nhi sẽ tận tâm trợ lực giúp Vương phi. Cho dù gặp nạn Tâm nhi cũng không sợ.

Nói rồi Tâm nhi quỳ xuống.

-Tâm nhi mặc dù là một nô tài nhưng Vương phi là người duy nhất không coi Tâm nhi là nô tài.

-Tâm nhi, tấm lòng của ngươi ta hiểu, nhưng theo chủ tử như ta, thật sự là đáng tiếc.

Khinh Vân Nhiễm than nhẹ, nàng nói:

-Mau đứng lên đi.

-Tạ ơn Vương phi.

Tâm nhi đứng dậy, khóe môi dẫn ra một điệu cười lạnh.

-Ta biết ngươi tốt với ta, ta sẽ chú ý nhiều hơn.

Khinh Vân Nhiễm nhẹ giọng nói, ngay lúc đó nàng đang nghĩ biện pháp làm sao có thể gặp mặt được Lan nhi.

*********************

Đêm lạnh, một mùi thơm nồng nặc tung bay khắp cả phòng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu của Di Hương xuân tình nhộn nhạo, thân hình mềm mại thướt tha ửng hồng, váy lụa bạc mong manh trên người như ẩn như hiện lay động lòng người.

-Gia, ngài làm sao vậy?

Di Hương mị nhãn như tơ khoát lên đầu vai Tiêu Thần Hiên, đưa mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm của hắn, gắt giọng:

-Mới vừa rồi ngài cau mày, có phải là chán ghét thiếp thân rồi?

-Di Hương, từ lúc nào ngươi trở nên lắm lời như vậy?

Đôi mắt lạnh lẽo quét về phía nàng, lộ ra vẻ lạnh lùng âm trầm.

-Gia thứ tội.

Nụ cuooif quyến rũ trên gương mặt xinh đẹp hiện lên hoảng sợ, ngón tay cầm đoạn gấm xanh chậm rãi buộc chặt, đem khăn lụa che mặt.

-Biết vì sao Bổn vương sủng ái ngươi không?

Tiêu Thần Hiên nắm cái cằm mảnh khảnh của nàng, ngữ khí bình thản làm người khác có cảm giác lạnh lẽo.

-Trong tất cả các thị thiếp, chỉ có ngươi là người thức thời nhất. Đừng để lý do Bổn vương sủng ái ngươi biến mất.

-Gia, Di Hương biết sai rồi.

Di Hương ngữ khí kiều nhuyễn, thân thể lập tức quấn lấy Tiêu Thần Hiên, ngón tay trắng nõn chơi đùa tại ngực hắn, trong mắt hiện lên thần thái mị hoặc.

Tiêu Thần Hiên lạnh lùng trong mắt không có chút độ ấm, không quan tâm tới động tác mềm mại của nàng, lạnh giọng nói:

-Lui ra.

Di Hương có chút sửng sốt, dung nhan xinh đẹp mang chút oán hờn. Lúc này ngoài cửa đột nhiên có thanh âm trầm thấp vang lên:

-Gia, thuộc hạ có việc bẩm báo.

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên buồn bã, bạc môi khẽ mở, thanh âm lạnh lùng:

-Nói.

Sau đó, nam tử ngoài cửa lớn tiếng nói:

-Cô nương Nghê Thường tại Nghê Mộng các không may trúng độc, tính mạng vô cùng nguy kịch.