Tiêu Thần Hiên quay đầu, nhìn thấy người, thấy ánh mắt hắn rơi trên người Khinh Vân Nhiễm, đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, con mắt phút chốc trở nên đáng sợ, trầm giọng hỏi:
-Mặc Băng, sao ngươi lại tới đây?
Thân phận Duẫn Mặc Băng bây giờ là tiểu Vương gia Nam Dục, còn hắn thì là Vương gia của Đông Kỳ, nghĩ lại mối quan hệ hai người vốn rất tốt, nhưng bây giờ thì khác, dù sao cũng không nên tiếp xúc nhiều.
Đôi mắt Duẫn Mặc Băng chợt sáng lên, lãnh đạm cười, nói:
-Sao, không chào đón ta à?
Khinh Vân Nhiễm nghiêng đầu, lúc này mới chú ý Tiêu Thần Hiên đang nhìn nàng, ánh mắt vô cùng sắc bén, mơ hồ như có phẫn nộ, có phải hắn đã phát hiện ra điều gì?
Nàng vội cụp mắt xuống, cúi đầu đứng ở bên cạnh, mồ hôi lạnh chảy từ sống lưng ra.
Thượng Quan Nguyệt thấy sắc mặt mấy người khác thường, đôi mắt dịu dàng nhìn về phía Duẫn Mặc Băng, cười nhẹ:
-Sư đệ, đệ mau đến xem Khinh tướng quân đi!
Nghe được giọng nói của Thượng Quan Nguyệt, Duẫn Mặc Băng chuyển ánh mắt trên người Khinh Vân Nhiễm di, khóe môi khẽ nhếch lên, gật đầu nói:
-Đã có sư huynh ở đây, ta tin rằng tính mạng Khinh tướng quân không có nguy hiểm gì!
Thượng Quan Nguyệt che miệng lại, ho khù khụ, thấy thế, mặt Duẫn Mặc Băng biến sắc, trầm giọng hỏi:
-Hàn độc của huynh phát tác?
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt hồi phục hơn một chút, xua tay nói:
-Không còn gì đáng ngại!
Duẫn Mặc Băng cau mày, hàn độc trong cơ thể sư huynh chỉ có một thuốc giải duy nhất, đó là hoa sen tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, mười năm nở hoa, năm mươi năm mới cho quả, nhưng rất khó tìm.
Nhưng nếu không có thuốc giải, hắn rất nhanh sẽ trở thành đèn dầu sắp cạn…
Thượng Quan Nguyệt hơi mở mắt, thấp giọng nói:
-Khinh nhi, chuẩn bị giấy bút cho ta.
Khinh Vân Nhiễm nhăn mày, vội vàng nói:
-Để Nhược Minh viết đi!
Thượng Quan Nguyệt hơi vuốt cằm, nàng ở y quán đã bốn năm, y thuật cũng đã học được, có thể phối chế thuốc.
Khinh Vân Nhiễm đi tới bàn, rút bút lông trên giá ra, chạm nhẹ vào nghiên mực, chuyên tâm bắt đầu viết, không bao lâu sau thì trên giấy hiện ra những con chữ thanh thoát, tú lệ, chữ cuối cùng giống như nước chảy vậy.
Nàng buông bút lông, thổi thổi những vết mực chưa khô, nhanh chóng đi tới trước mặt Thượng Quan Nguyệt, đưa cho hắn, nhẹ giọng hỏi:
-Công tử, vậy được chưa?
Thượng Quan Nguyệt mỉm cười gật đầu, đem phương thuốc đưa cho Tiêu Thần Hiên:
-Vương gia, mời xem qua.
Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, tiện tay đem phương thuốc giao cho thị vệ phía sau:
-Lập tức phái người đi mua thuốc.
Duẫn Mặc Băng vô tình nhìn vào tờ giấy, nhìn bút tích mềm mại, ánh mắt phút chốc trở nên u thâm, nâng mắt nhìn chằm chằm một bên gương mặt nàng, lâm vào trầm tư.
Là trùng hợp sao? Chữ viết đó rõ ràng là cùng một người viết, nghĩ vậy, ánh mắt như đang mỉm cười.
Lúc này ngoài cửa đột nhiên có thị vệ bẩm báo:
-Vương gia, người của Minh Vân sơn trang có việc cầu kiến.
Tiêu Thần Hiên hơi nhíu mày, lạnh lùng nói:
-Cho người đó vào đây.
Từ ngoài hành lang có một bóng dáng nhỏ xinh tiến vào.
Đó là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Hoán nhi – Trân nhi, nàng vừa nhìn thấy Khinh Vân Nhiễm, nước mắt không ngừng rơi xuống, Khinh Vân Nhiễm biến sắc, vội vàng hỏi:
-Trân nhi, xảy ra chuyện gì?
Trân nhi lau nước mắt, tình thế cấp bách, thốt ra:
-Cô nương, tiểu công tử có chuyện rồi!
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau vài bước, thân thể gầy yếu lung lay như muốn ngã.
Trong nháy mắt, đau đớn trong tim như bị ngàn mũi tên xuyên qua, cổ họng như bị nghẹn lại, nói:
-Không có khả năng! Lúc ta rời đi nó còn rất tốt.
Thấy thế, Thượng Quan Nguyệt bất chấp mọi thứ, vội vàng đứng dậy, tiến lên ôm lấy thân thể nàng, an ủi dịu dàng:
-Khinh nhi, bình tĩnh một chút! Có lẽ chuyện cũng chưa xấu đến mức vậy.
Lúc đó có hai ánh mắt lợi hại bắn đến đây.
Biến cố này làm cho Tiêu Thần Hiên và Duẫn Mặc Băng, cả hai đều khiếp sợ, tiểu xông tử trong miệng tỳ nữ này là ai? Có quan hệ gì với nàng?
Thượng Quan Nguyệt bình tĩnh, hỏi:
-Bệnh trạng của tiểu công tử như thế nào?
Sống mũi Trân nhi cay cay, đau lòng nghẹn ngào nói:
-Cả người tiểu công tử nóng rần lên, mũi và miệng chảy máu không ngừng, khóc nháo không thôi, bình thường người rất nghe lời, cho dù là đau đớn cũng không như vậy, nhất định là chịu không nổi mới….
Trong đầu Khinh Vân Nhiễm trống rỗng, một luồng không khí lạnh lẽo chạy từ sống lưng lên, thân thể không ngừng run rẩy, lộ đau đớn ra bốn phương tám hướng, thiếu chút nữa thì ngất, làm nàng không thể hít thở được.
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt lạnh lẽo, bỗng nhiên quay đầu, trầm giọng nói với Tiêu Thần Hiên:
-Vương gia, sơn trang có việc, chúng ta phải trở về, Khinh tướng quân đã không còn gì đáng ngại, thứ lỗi cho tại hạ xin cáo từ trước!
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng rùng mình lên một cái, từ trước đến giờ chưa gặp ai có thể làm cho sư huynh thất thố như vậy, hắn vẫn luôn tỉnh táo, cao nhã, thong dong bình tĩnh, làm cho người ta có cảm giác xa cách.
Hắn luôn có cử chỉ, hành vi của một hoàng tử, luôn trầm ổn, không lộ vui buồn, chưa từng có ánh mắt kinh hoảng như vậy!
Trong mắt Tiêu Thần Hiên lộ ra đau lòng, cả người cứng ngắc, hai tay nắm chặt, giờ khắc này, hắn nghĩ nếu mình là một người bình thường, có hai tay hai chân kiện toàn, có thể ôm nàng vào lòng, không phải là một phế nhân ngồi xe lăn mà trơ mắt nhìn nam nhân khác ôm nàng, che chở cho nàng!
Hắn cắn chặt hàm răng, cười một cách cứng nhắc:
-Nếu nhà Thượng Quan công tử có việc, vậy Bổn Vương không giữ nữa!
Hô to lên:
-Người đâu, tiễn công tử về sơn trang!
Trong mắt Thượng Quan Nguyệt hiện lên sốt ruột, thản nhiên nói:
-Xe ngựa của tại hạ đang chờ ngoài dịch quán, không làm phiền Vương gia nữa, cáo từ!
Nói xong liền ôm lấy cả người mềm oặt của Khinh Vân Nhiễm, nhanh chóng đi ra ngoài, Trân nhi thấy thế cũng vội xoay người chạy theo ra ngoài.
-Cha cha cha…..
Giữa ngã tư đường truyền đến từng tiếng vó ngựa, một chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay, chỉ để lại bụi đất ở phía sau, vó ngựa chạy không ngừng về Minh Vân sơn trang.
Chỉ là bọn họ không biết, theo sau xe bọn họ là một chiếc xe ngựa khác.
Ngoài cửa Minh Vân sơn trang, Vương tổng quản đang đứng chờ ngoài cửa, nhìn thấy bọn họ đi xe ngựa về, trên mặt lộ ra mừng rỡ, tuấn mã hý một tiếng, xe ngựa dừng lại.
Thượng Quan Nguyệt vén rèm xe lên, cùng Khinh Vân Nhiễm xuống xe ngựa, Trân nhi nhảy xuống theo sát sau đó.
Khinh Vân Nhiễm và Thượng Quan Nguyệt vừa vào phủ đã chạy vội tới Vãn Vân uyển, đẩy cửa ra, vội vàng đi vào.
Hoán nhi nằm ở trên giường, đau đớn tới mức cuộn tròn người lại, trên đệm giường đầy những bông hoa máu đỏ sậm, cả người bé ướt đầy mồ hôi, những hột mồ hôi theo gương mặt chảy xuống, lỗ mũi, khóe miệng cũng dính vết máu, vết máu đỏ tươi, đọng lại thành vũng.
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm quặn đau, vội vàng cầm lấy cái khắn, ngồi xuống đầu giường, nhẹ nhàng lau vết mau ở mũi và miệng của bé, cánh tay nhỏ bé hiện đầy những vết bầm tím, nhìn dáng vẻ đau đớn của con, ngực như bị dao đâm vào sâu tận bên trong.
Thượng Quan Nguyệt thấy nước mắt nàng, trong lòng cũng đau đớn, nàng đã phải nhận quá nhiều rồi, nếu như đứa con này rời khỏi nàng, nàng nhất định sẽ hóa điên!
Hoán nhi mở mắt ra, nước mắt trong suốt rơi từ hốc mắt tối sầm:
-Mẫu thân….
Khinh Vân Nhiễm ôm chặt lấy con, nàng cắn chặt môi, không cho tiếng khóc bi thương của mình phát ra ngoài, nức nở:
-Hoán ni, nếu đau thì hãy kêu lên, sẽ thoải mái hơn đó.
Đột nhiên, bàn tay bé co quắp lại, thân thể vì đau đớn mà co lại, khóc hô to:
-Mẫu thân…. Hoán nhi đau quá, đau quá, á….
Giờ khắc này, bé đau đớn giống như mổ không có thuốc mê, châm cứu mạnh khắc vào xương, chỉ có thể vô lực mà giãy dụa, chịu đựng đau đớn khôn cùng, phát ra tiếng nức nở.
Cả người Khinh Vân Nhiễm rét lạnh, cắn môi, nói:
-Hoán nhi, mẫu thân đang ở cạnh con….
Giọng nói và hơi thở của Hoán nhi mong manh:
-Mẫu thân, con rất sợ, mẫu thân, con không muốn chết, con không muốn giống Cẩm Dương, con muốn ở cùng mẫu thân…
Trong ngực Khinh Vân Nhiễm như bị nổ, giống như máu bị đun sôi, nàng lắc lắc đầu nói:
-Không đâu! Sao Hoán nhi lại muốn chết? Có phải con đã hứa với mẫu thân, không bỏ rơi mẫu thân, Hoán nhi không thể nuốt lời….
Cẩm Dương là con nhỏ nhất của Vương tổng quản, bị ngã từ trên cây xuống, đầu đập xuống đất, lúc ấy nàng đang ôm Hoán nhi đi ra từ trong phòng, tận mắt thấy cảnh đó.
Từ đầu nàng đã giải nghĩa rõ từ “chết” cho Hoán nhi, sau khi chết rồi thì không thể mở mắt ra, không thể chơi cùng với bé, cùng nói chuyện với nhau được nữa.
Nháy mắt, ngực nàng như trống rỗng, giống như trái tim đã bị lấy mất rồi…
Khinh Vân Nhiễm ôm chặt Hoán nhi, nước mắt rơi như vỡ đê, bé nhỏ như vậy, mới hơn 3 tuổi sao đã phải chịu đau khổ như vậy? Lòng của nàng giống như bị nghiền nát!
Nàng thà rằng mình bị đau đớn, nàng nguyện ý nhất tất cả đau khổ của Hoán nhi…
Trời cao bất công, tại sao muốn hành hạ cốt nhục duy nhất của nàng, người thân quan trọng nhất của nàng?
Trong lòng Thượng Quan Nguyệt cũng không khá hơn Khinh Vân Nhiễm, hắn nhìn Hoán nhi lớn lên, ở trong lòng hắn, Hoán nhi như chính con đẻ của hắn vậy, nhìn bé bị ốm đau hành hạ nhưng lại bó tay, sao có thể không đau khổ đây?
Hắn thở dài, đột nhiên mở miệng nói:L
-Khinh nhi, để ta châm cứu giảm bớt đau đớn cho Hoán nhi.
Khinh Vân Nhiễm nghe hắn nói, hô to:
-Sao không nói sớm từ trước?
Thuốc giảm đau đều đã dùng, thấy Hoán nhi thống khổ như vậy sao không sớm trị liệu từ trước?
Thượng Quan Nguyệt thở dài, trầm giọng nói:
-Xin lỗi, loại châm cứu này rất nguy hiểm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không thể cho bé dùng, nếu chẳng may sai lầm thì có khả năng sẽ không tỉnh lại.
Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm trừng lớn, nhưng Hoán nhi đau đớn như vậy, không bằng buông tay thử một lần, môi giật giật, trong miệng khô khốc:
-Xin lỗi, là muội trách lầm huynh!
Thượng Quan Nguyệt nhìn nàng, thấp giọng nói:
-Khinh nhi, hay nàng chờ ở bên ngoài đi, khi nào xong ta sẽ gọi nàng, nàng ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến bé!
Khinh Vân Nhiễm hít sâu một hơi:
-Muội biết rồi!
Nàng vội vàng lau nước mắt, xoay người đi ra ngoài, cánh cửa khép lại trong nháy mắt, nàng nghe được tiếng nức nở thống khổ của Hoán nhi.
Nàng nhìn cánh cửa, tự nói với bản thân, tin tưởng Thượng Quan, Hoán nhi nhất định không có việc gì.
Hồi lâu tiếng khóc trong phòng dần nhỏ đi, đột nhiên từ cách đó không xa truyền đến tiếng gọi, Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn về hướng đó, thấy có hai người đang đi tới, sắc mặt trắng bệch.
Nàng bắt đầu hoảng sợ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêu Thần Hiên, trong mắt lộ ra căm hận tuyệt đỉnh:
-Các người tới làm gì?
Trong đôi mắt Duẫn Mặc Băng hiện lên đau khổ, nói:
-Chúng ta cũng không có ác ý, chỉ là lo lắng cho bệnh tình công tử nên qua đây thăm.
Khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm cứng đờ, lạnh lùng nói:
-Ý tốt của hai vị Nhược Minh xin ghi nhận, mời hai vị trở về đi!
Tiêu Thần Hiên vẫn không mở miệng nói chuyện, đột nhiên ngẩng đầu, lạnh giọng kêu lên:
-Khinh Vân Nhiễm!
Ánh mắt và gương mặt Khinh Vân Nhiễm không chút thay đổi, nói:
-Hiên Vương gia gọi sai người rồi, ta là Thủy Nhược Minh, không phải Khinh Vân Nhiễm!
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên trầm xuống:
-Nàng đừng giả vờ nữa, ta đã nhận ra nàng rồi!
Khinh Vân Nhiễm lạnh mặt, lạnh lùng nói:
-Vương gia nếu không chịu đi, ta sẽ gọi hạ nhân đuổi các người ra ngoài!
Nàng không quên, nam nhân trước mắt này chính là thủ phạm làm cho Hoán nhi phải chịu mọi đau khổ, nàng bây giờ hận không thể gặm xương hắn, cho hắn nếm thử đau đớn mà bây giờ Hoán nhi phải chịu đựng!
Duẫn Mặc Băng nhìn gương mặt lạnh lùng tuyệt tình của Khinh Vân Nhiễm, trên ngực truyền đến cảm giác khó thở.
Tiêu Thần Hiên đột nhiên giận dữ, hai mắt đỏ sậm, trong mắt không che giấu được đau đớn:
-Tại sao không chịu thừa nhận? Nàng có biết ta đã tìm nàng bao lâu không?