Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, tay nắm chặt lại, đôi mắt hiện lên kinh ngạc và hoảng sợ, thấy đối phương không có ý giết mình, lập tức trấn định, giọng nói lạnh lùng:
-Các ngươi có mục đích gì?
Người mặc đồ đen kề kiếm vào cổ Khinh Vân Nhiễm, nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng, thân thể trở nên mềm nhũn, đối phương liền mang nàng, từ cửa sổ vọt đi.
Song nhi ở ngoài cửa nghe được nhiều tiếng động, người mặc áo đen đang giao đấu cùng nàng đột nhiên tách ra rời đi, thấy một nam tử mặc đồ đen khác ôm Khinh Vân Nhiễm đang hôn mê từ trong phòng nhảy ra, khinh công tuyệt vời, Song nhi thầm kêu không tốt, cất bước đuổi theo, tay đối phương giơ lên, bắn ra phấn độc, Song nhi dùng ống tay áo che lại, đến khi buông xuống đã không còn thấy bóng đối phương đâu nữa.
Đôi mắt Song nhi trở nên lạnh lẽo, lập tức thu kiếm về giắt vào bao ở thắt lưng, nơi này địa thế bí mật, làm sao có thể tìm ra? Chẳng lẽ khi công tử tới đây bị người khác theo dõi, nàng lắc đầu, không có khả năng! Cho dù võ công của địch có cao tới đâu thì công tử đều có thể phát hiện ra mới đúng! Mím chặt đôi môi anh đào, nàng phải nhanh chóng bẩm báo lại việc này với công tử.
**********************
Trong phòng, một nữ tử ngồi xuống, nâng lên cái cằm nhỏ nhắn của Khinh Vân Nhiễm đang hôn mê, khuôn mặt xinh đẹp như bị che bởi một lớp sương lạnh, khóe môi cười lạnh, hung hãn ném xuống, ra lệnh với nam tử bên cạnh:
-Giải huyệt đạo cho ả ta.
Nam tử mặc đồ đen lập tức làm theo, Khinh Vân Nhiễm tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn nữ tử mặc y phục màu phấn, ánh mắt xẹt qua lạnh lùng, sẵng giọng nói:
-Quả nhiên là ngươi! Tại sao lại đem ta tới nơi này?
Đôi mắt Tô Thiên Tuyết híp lại, lạnh lùng cười, nói:
-Tại sao? Ngươi sẽ biết rất nhanh!
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm run lên, quanh người như có luồng không khí lạnh bao phủ, lạnh giọng hỏi:
-Tại sao ngươi lại phải tốn trăm mưu ngàn kế để hại ta, rốt cuộc ta có thâm thù đại hận gì với ngươi?
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, phẫn nộ kéo mạnh tóc nàng, lạnh giọng cười, nói:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi là cố tình giả ngu, hay là thực sự không phát hiện hắn có tình ý với ngươi?
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm sáng rực như ngọn đuốc, lạnh lùng nói:
-Ta không biết ngươi đang nói cái gì?
Nếu như “hắn” trong miệng nàng ta chính là chỉ Tiêu Thần Hiên, vậy thì là sai, cực kỳ sai! Nam nhân có thù tất báo kia làm sao có thể có tình ý với nàng, hẳn là hận đến vô cùng vô tận mới đúng, bởi vì từ đầu đến cuối hắn hành hạ nàng đều là vì báo thù cho Minh Nguyệt.
Sắc mặt Tô Thiên Tuyết trở nên lạnh tựa băng sương, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên ngửa đầu cười to, tiếng cười vừa cao vút lại vừa điên cuồng (cười như con điên xổng chuồng), so với kiếm còn sắc bén hơn, không khỏi lắc đầu, nói:
-Đúng là tạo nghiệt, thật không thể sống!
Tiêu Thần Hiên gặp phải người phụ nữ vừa lạnh lùng lại vừa chậm hiểu này, đúng là nỗi khổ của cả đời hắn.
Thực ra nàng ta đối với sự dịu dàng của hắn cũng hơi rung động, nhưng khi thấy người phụ nữ này, nàng ta đột nhiên rõ ràng, trái tim của nam nhân này đã sớm bị người phụ nữ khác chiếm trọn, lửa giận báo thù cũng đốt cháy lên.
Nàng ta muốn cho hắn phải thật đau khổ, hành hạ người con gái mình yêu thương, đả thương khắp người nàng, vĩnh viễn cũng không thể có ý nghĩ yêu thương hắn, làm cho hắn trơ mắt nhìn nàng đi vào bão táp, cuối cùng làm hắn đố kỵ không thể khống chế được lý trí, chính tay giết người mình yêu nhất.
Mà hắn, sau khi mất đi tiền tài, địa vị, phụ nữ, con nối dõi, mất tất cả, cuối cùng cô độc cả đời, đau khổ, vô cùng hối hận, thê thảm mà chết.
Chỉ có trừng phạt như vậy mới đủ để an ủi những người đã chết thảm trong tay hắn, tộc nhân trên trời có linh thiêng.
Mà Khinh Vân Nhiễm vốn là quân cờ để nàng ta báo thù, Khinh Vân Ngạo làm nàng ta nhục nhã, nàng ta sẽ gia tăng nhục nhã thêm vô số lần trên người muội muội mà hắn yêu quý.
Nhìn nét mặt Tô Thiên Tuyết tràn ngập vẻ dữ tợn, Khinh Vân Nhiễm không khỏi kinh hãi, lòng lạnh lại, người phụ này và Tiêu Thần Hiên rất giống nhau, đều muốn trả thù, để đạt được mục đích thì chuyện gì cũng có thể làm.
Mặc dù bây giờ nàng vẫn không hiểu tại sao Tô Thiên Tuyết lại nhằm vào nàng?
Tô Thiên Tuyết cúi đầu nhìn nàng, cười lạnh, lộ ra hàm răng trắng, lạnh giọng hỏi:
-Ngươi thấy rất nghi ngờ, tại sao ta lại muốn hại ngươi? Chuyện đã đến nước này cũng không còn gì để giấu nữa, vì ta muốn báo thù, mà ngươi, là một quân cờ quan trọng của ta! Đến lúc để ngươi phát huy tác dụng rồi!
Khinh Vân Nhiễm trấn định lại, lạnh nghiêm nhìn Tô Thiên Tuyết, lãnh đạm hỏi:
-Sau khi báo thù thì ngươi có thể đạt được điều mình muốn sao?
Đôi mắt Tô Thiên Tuyết nheo lại. khuôn mặt xinh đẹp phút chốc bị che phủ bởi sương lạnh, trở tay tát một cái:
-Không đến lượt ngươi dạy bảo!
Khinh Vân Nhiễm nuốt máu rỉ ra, cười lạnh một tiếng, nói:
-Bởi vì ta biết báo thù không thể thay đổi gì cả, đã mất đi cái gì đó, thì không bao giờ có khả năng trở về! Ngươi giết hắn rồi, giải đi mối hận trong lòng, tại sao lại phải liên lụy đến người vô tội?
Đôi mắt đẹp Tô Thiên Tuyết hơi ngây ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng một cái:
-Ngươi cho rằng mình là người vô tội? Phụ nữ trong Vương phủ, tất cả mọi người không có ai là vô tội!
Nàng ta bỗng nhiên xoay người, ra lệnh với man tử mặc đồ đen:
-Ngươi trước tiên lui ra ngoài đi! Ba ngày sau cứ theo kế hoạch mà làm!
Nam tử mặc đồ đen cúi đầu xuống, giọng nói lạnh lùng:
-Rõ!
Nói xong liền lui ra ngoài.
Đột nhiên Khinh Vân Nhiễm bị bóp chặt cổ. chỉ cảm thấy cổ họng có gì đó chảy vào, một dị vật trôi vào trong dạ dày, không bao lâu nàng cảm thấy cả người nóng lên không ngừng, con ngươi co lại, phẫn nộ không thể át nhìn người gây ra, tức giận nói:
-Ngươi cho ta ăn cái gì?
Tô Thiên Tuyết cười một cách dịu dàng, giọng nói lạnh như băng:
-Đương nhiên là xuân dược, nó gọi là “Ba ngày mất hồn”, ta tốt bụng nói cho ngươi, thuốc này lợi hại ở chỗ có thể làm liệt nữ trong sạch biến thành dâm phụ ai cũng có thể làm chồng, không ai có thể ngăn dược lực của nó, nếu như không cùng nam nhân hoan ái suốt ba ngày thì không nghi ngờ gì, hẳn là phải chết! Ta khuyên ngươi không nên uổng phí sức lực! Nhưng ngươi yên tâm, Duẫn Mặc Băng rất nhanh sẽ tới cứu ngươi, cho dù trên người ngươi có vô số vết sẹo, ta nghĩ hắn cũng sẽ không ngại đâu!
Với cá tính của Duẫn Mặc Băng, cho dù nàng là Vương phi của Tiêu Thần Hiên, hắn tuyệt đối cũng không làm chuyện vượt giới hạn với nàng, nhưng nếu an nguy của nàng bị đe dọa thì cũng khó nói! Huống hồ là do hắn làm mới là đả kích lớn nhất đối với Tiêu Thần Hiên, bằng hữu tốt nhất cùng người phụ nữ mình yêu mến phản bội, so với cái gì còn đau khổ hơn?
Cứ như vậy, vừa có thể diệt trừ được đại họa Duẫn Mặc Băng, sao lại không làm?
Ánh mắt kvn hiện lên phẫn nộ cực đỉnh, hai tay nắm chặt lại, lạnh lùng nhìn nàng ta:
-Hèn hạ!
Đột nhiên khuôn mặt Tô 2t trở nên âm trầm, ngữ khí lạnh lùng làm kẻ khác không rét mà run, hừ lạnh, nói:
-Ta tác hợp cho ngươi và dmb, ngươi nên cảm ơn ta mới đúng!
Đáng tiếc là không tận mắt thấy được vẻ mặt đau khổ của hắn…
Khuôn mặt kvn lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng:
-Tô 2t, ta sẽ không để cho ngươi được như ý, ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhất định sẽ gặp báo ứng!
Nàng không thể liên lụy dmb, mình chết rồi thì có thể giả quyết tất cả.
Ánh mắt Tô 2t lạnh lùng, lộ vẻ cười;
-Ta không sợ báo ứng, kvn, ngươi tốt hơn hết là nên hưởng thụ đi, đây chính là nhân từ cuối cùng của ta dành cho ngươi!
Nói xong lạnh lùng xoay người, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Kvn ngồi bệt dưới đất, hơi thở càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dồn dập, thân thể như bị lửa đốt, mềm oặt không có chút sức lực, dần dần trở nên mơ hồ, ánh mắt trở nên mê muội, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là phải nhảy vào hồ nước lạnh để ngâm mình.