Tại Minh Nguyệt lâu.
Tối hôm qua Tô Thiên Tuyết được chẩn đoán là đã mang thai, sáng sớm hôm nay đã có rất đông nữ tử trang phục màu mè, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nửa giả nửa thật đi vào trong lâu, trong tay các nha hoàn theo phía sau là những lễ vật lớn nhỏ.
Tô Thiên Tuyết nhìn những phụ nữ biểu hiện không hề giống nhau này, khóe miệng vẽ ra điệu cười trào phúng không lịch sự, vẻ mặt các nàng tuy đang cười, nhưng trong tâm chỉ sợ là đã hận đến mức ngứa răng rồi, đến đây chúc mừng thật ra là giả, muốn tìm thời cơ làm cho nàng ta một xác hai mạng.
Thị thiếp cuối cùng nói câu chúc mừng, nụ cười xinh đẹp của Tô Thiên Tuyết dần lạnh đi, quay đầu nhìn những chiếc lá thu rơi rụng ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi nheo lại, lúc này có một nha hoàn vẻ mặt tú lệ đi tới, cúi người xuống, ôn nhu nói với nàng ta:
-Chủ tử.
Tô Thiên Tuyết xoa mặt, đôi mắt đẹp như có làn sướng, thản nhiên hỏi:
-Ngươi xử lý sạch sẽ chưa?
Ưu Nhã ngẩn ra, thấp giọng nói:
-Ưu Nhã làm việc, chủ tử có thể lo lắng sao?
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết như hàn băng, không còn vẻ ôn nhu như ngày xưa nữa, cười lạnh nói:
-Vạn điều sơ sảy một, tự cho mình là thông minh, chỉ lừa gạt bản thân thôi!
Mình lộ ra chân tướng bao nhiêu, trong tâm nàng ta rất rõ, chỉ bất quá là do người kia quá si tình, nhờ hắn bảo vệ, nàng ta mới có thể may mắn thoát tội.
Ưu Nhã nhìn Tô Thiên Tuyết, muốn nói lại thôi:
-Chủ tử! Chuyện này…
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết bực mình, lạnh lùng quát:
-Ngươi muốn nói cái gì?
Ưu Nhã không giống Hạnh nhi xử lý mọi việc một cách đường hoàng, nàng ta luôn yên lặng đứng ở một bên, không nói một lời, vâng vâng dạ dạ, vô cùng cẩn thận, chỉ có như vậy, nàng ta mới có thể ở lại bên cạnh Tô Thiên Tuyết, chỉ tiếc, lòng của nàng không tàn nhẫn bằng Hạnh nhi.
Nàng ta thấp giọng hỏi:
-Vương phi không hề uy hiếp gì đến địa vị của chủ tử, sao chủ tử lại phải đuổi tận giết tuyệt nàng ấy?
Tô Thiên Tuyết thở dài ra một hơi, mím môi cười lạnh nói:
-Ưu Nhã, ngươi ở Vương phủ còn lâu hơn ta, thái độ của Vương gia đối với ả ta trước kia như thế nào? Bây giờ như thế nào? Ngươi rõ ràng hơn ta nhiều!
Ưu Nhã nghe ra được ý tứ của Tô Thiên Tuyết trong lời nói, thản nhiên:
-Nhưng Ưu Nhã nhìn ra được tâm của Vương phi không hề thuộc về Vương gia, nhưng thật ra Vương gia…
Nói đến đoạn này, nàng ta không dám nói tiếp nữa.
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết sắc bén:
-Ngay cả ngươi cũng nhìn ra, ta không phải kẻ ngu, làm sao không thấy được. Có lẽ Vương gia không phát hiện rằng hắn đã mềm lòng với ả ta, không tàn nhẫn xuống tay được. Muốn giữ chặt ả ta ở bên cạnh, cho dù có hoài nghi đứa trẻ trong bụng ả ta không phải cốt nhục của hắn cũng không nhẫn tâm bỏ nó, đổi lại là nữ nhân khác thì hắn sẽ quả quyết mà không do dự như vậy!
Tiêu Thần Hiên hận Khinh Vân Nhiễm, đó là bởi vì nàng ấy có liên quan đến cái chết của Minh Nguyệt, nhưng khi Tô Thiên Tuyết xuất hiện thì hận ý đối với Khinh Vân Nhiễm của Tiêu Thần Hiên lại suy giảm. Đối với nỗi hận đó, nếu như thật sự khắc sâu vào xương tủy thì sao hắn lần nào cũng không ra tay được?!?
Tiêu Thần Hiên đối với người khác có thể lãnh huyết vô tình, nhưng nếu là người hắn thích, thậm chí là người phụ nữ hắn yêu thì làm sao có thể tuyệt tình được? Vì thế, nàng ta muốn cắt đứt sợi dây liên quan giữa Khinh Vân Nhiễm và Tiêu Thần Hiên, hơn nữa làm cho nàng ấy vĩnh viễn không yêu hắn, chỉ có làm ra chuyện thật khủng khiếp, kinh hoàng mới có thể đạt được mục đích này.
********************
Nam Phong uyển.
Khinh Vân Nhiễm ngồi trong phòng đánh đàn, sau khi được thầy giỏi chỉ dạy, khả năng đánh đàn của nàng tiến bộ không ít, nhưng so với trình độ cao thủ thì còn kém xa. Khóe miệng cười tự giễu, trước kia ở phủ Thừa tướng, nàng không thích nhưng bây giờ nó lại thành một niềm vui.
Tối hôm qua, ánh mắt trước khi đi của Duẫn Mặc Băng hiện lên trong đầu nàng, thật lâu vẫn không tan đi được.
Tú nhi nhìn thần sắc Khinh Vân Nhiễm tiều tụy, trong lòng thấy khổ sở, nhẹ giọng an ủi:
-Tỷ tỷ, nếu có chuyện gì không vui, người có thể nói ra cho Tú nhi cùng chia sẻ!
Khinh Vân Nhiễm hiện lên đau xót nhưng biến mất rất nhanh, lắc đầu nói:
-Tú nhi, từ tối hôm qua đến giờ, ta vẫn thấy không yên, cảm giác là sắp có chuyện gì xảy ra.
Tú nhi thở dài, cúi đầu nói:
-Tỷ tỷ, có chuyện này muội không muốn nói, nhưng không nói cũng thấy không tốt. Tối hôm qua, đại phu chẩn đoán là cô nương Thiên Tuyết đã có mang một tháng.
Vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm bình thản, hóa ra là mang thai thật rồi, bất quá việc này chẳng có liên quan gì đến nàng, nhưng trong tâm lại thấy hơi khó chịu, không vì chuyện gì khác, vừa nghĩ đến việc Tiêu Thần Hiên đụng vào nữ nhân khác rồi lại đụng vào nàng, cảm thấy ghê tởm! Bình tâm trở lại, nàng tự khuyên mình không nên nhớ lại việc này nữa.
Tú nhi thấy Khinh Vân Nhiễm hơi thất thần, nhẹ giọng nói:
-Tỷ tỷ, sáng nay các chủ tử đều đến Minh Nguyệt lâu tặng lễ vật, nếu chúng ta không làm như vậy chỉ sợ người ta bàn ra tán vào.
Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, tặng lễ vật? Mọi người đều đã lựa chọn thuốc bổ, nhưng nếu chẳng may đứa trẻ trong bụng nàng ta xảy ra chuyện gì đó thì nàng sẽ gặp rắc rối. Nếu tặng trang sức quý thì sợ là quá nhiều rồi, trong lòng có chút buồn bực, vì một người mà mình không thích, suy nghĩ xem nên tặng người ta lễ vật gì cho tốt, thật sự là quá buồn cười.
Nàng ngẩng đầu, hỏi ý kiến Tú nhi:
-Nhất thời ta không nghĩ ra nên tặng gì mới tốt, Tú nhi, muội có đề xuất gì hay không?
Tú nhi mím môi suy nghĩ một lúc, mỉm cười đề nghị:
-Không bằng tặng túi thơm đi, túi thơm vốn là vật trừ tà, bây giờ thân thể nàng ta đang cần phải bảo vệ, tránh những điều không tốt, tặng túi hương là tốt nhất rồi!
Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, mang theo chút nghi vấn:
-Tặng cái này có được không?
Tú nhi cười nói:
-Lễ phẩm quý trọng cũng không mang tâm ý gì, nếu như có ý, thì chỉ là dụng tâm thôi, huống hồ Thiên Tuyết cô nương cũng không thiếu đồ quý giá.
Khinh Vân Nhiễm vuốt má, thản nhiên nói:
-Được rồi! Hôm nay ta cố gắng làm nhanh một chút, hôm nay có thể thêu được một đôi túi thơm.