Ban đêm, ngọn đèn dầu trong Nam Phong Uyển sáng trưng, lò hương tỏa ra mùi Long Tiên hương thơm mát, bầu không khí trong phòng lạnh lẽo.
Hai ma ma, một vài nha hoàn đi ra đi vào phòng.
Sau một lúc rất lâu, Duẫn Mặc Băng từ trong phòng đi ra ngoài, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng, trong mắt là hàn băng, hai tay nắm chặt, ngực hắn phập phồng liên tục như thể hiện sự phẫn nộ cực đỉnh trong lòng.
Tiêu Thần Hiên thấy hắn đi ra, sải bước tiến lên, không đợi được nữa mà truy hỏi:
-Mặc Băng, chuyện gì xảy ra? Nàng như thế nào…
Lời còn chưa dứt thì một cú đấm mạnh như thép đánh vào mặt hắn, mặt đau nhức, hắn lảo đảo vài bước, cánh tay đụng mạnh vào bức tường, hắn lau máu tươi trên miệng, phẫn nộ không kiềm chế được đứng dậy, lớn tiếng rít gào:
-Duẫn Mặc Băng, ngươi phát điên gì vậy?
Trong mắt Duẫn Mặc Băng tràn ngập phẫn nộ cùng cô đơn tuyệt vọng, đau đớn như ngấm vào xương, hay tay túm chặt lấy ngực áo Tiêu Thần Hiên, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Ta phát điên cái gì, ngươi hỏi chính bản thân ngươi thử xem, ngươi đã làm điều gì?
Tiêu Thần Hiên cảm giác hắn rất khác thường, phẫn nộ quát:
-Ngươi không nói, làm sao ta biết được!?!
Duẫn Mặc Băng chau mày, hai tay nắm chặt, giọng nói khàn khàn:
-Hài tử trong bụng Vân Nhiễm, không thể giữ được!
Lời nói của hắn bình tĩnh nhưng lại như hàn băng sắc nhọn, bao hàm cả đau đớn và rối bời.
Hắn nói làm trái tim Tiêu Thần Hiên như bị đánh mạnh một cái, khuôn mặt đột nhiên âm trầm như đêm tối, chất vấn:
-Ngươi có biết không, đứa trẻ này không phải của ta!
Nghe vậy, tuấn nhan của Duẫn Mặc Băng trở nên lạnh lẽo, trong mắt hiện lên sát khí, lạnh giọng nói:
-Ngươi nói bậy bạ gì đó! Đứa trẻ này không phải là con ngươi, thì còn có thể là của ai?
Đột nhiên trong đầu Tiêu Thần Hiên hiện lên một hình ảnh khó chịu, sắc mặt trở nên âm trầm, tức giận hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
-Chuyện này không xác định được!
Đôi mắt đen tàn nhẫn của Duẫn Mặc Băng tối lại, phẫn nộ quát to:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi dám hoài nghi sự trong sạch của nàng! Ngươi đã không biết quý trọng nàng, như vậy thì giao nàng cho ta, để ta quan tâm, chăm sóc nàng thật tốt!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, một quyền xuất ra, nổi giận nói:
-Ngươi sớm đã có ý nghĩ này trong đầu, có phải không? Tên súc sinh này!
Một loại cảm giác bị phản bội, bị lừa gạt ập vào lý trí của hắn, làm hắn cực phẫn nộ, không thể bình tĩnh được.
Hai người đều là cao thủ võ lâm, di chuyển, quyền cước tung ra đều rất nhanh, ngươi tới ta đi, không ai nhường ai, khó phân thắng bại, bầu không khí trở nên nghiêm trọng, đôi mắt hai người tức giận, như có nhiều hoa lửa bắn ra khắp nơi.
Chiêu thức của Tiêu Thần Hiên đều cự kỳ nhanh và hiểm, tàn nhẫn giống như trận cuồng phong tàn phá bừa bãi, mà Duẫn Mặc Băng thì nâng cao phòng thủ, quan sát kỹ càng, tránh né kịp thời, phản kích đối phương đúng lúc đúng chỗ.
Mọi người nhìn tình cảnh này không ai dám khuyên can, sợ không cẩn thận, trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết lây, bỗng có một thân ảnh cao lớn bay vọt ra, người này là ám vệ Trảm Đình của Tiêu Thần Hiên.
Đột nhiên Tiêu Thần Hiên phẫn nộ quát lên một tiếng:
-Kẻ nào cũng không được nhúng tay vào!
Trảm Đình căng thẳng, sau khi nghe được lệnh thì dừng lại cách bọn họ vài thước.
Tú nhi từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bọn họ đánh nhau kịch liệt, gấp đến độ vội vàng hét lớn:
-Vương gia, Duẫn đại phu, hai người mau dừng tay, đừng đánh nữa! Vương phi đã tỉnh rồi, người muốn gặp Duẫn đại phu.
Nghe vậy, Duẫn Mặc Băng nhanh chóng tách ra, lui người về phía sau nhảy một phát rồi tiếp đất đến trước mặt Tú nhi, vội vàng hỏi:
-Có phải là Vân Nhiễm lại không khỏe ở đâu?
Tú nhi lắc đầu, chỉ nói:
-Tỷ tỷ muốn gặp đại phu hỏi chuyện!
Tiêu Thần Hiên thấy Khinh Vân Nhiễm sau khi tỉnh lại chỉ một mực muốn gặp Duẫn Mặc Băng, sắc mặt xấu đi, hô lớn với Duẫn Mặc Băng:
-Duẫn Mặc Băng, không cho ngươi được vào!
Duẫn Mặc Băng ngoảnh mặt làm ngơ, đẩy cửa ra, nhanh chóng đi vào, thuận tay khép cửa lại, Tiêu Thần Hiên tức giận đến mức không thể chịu nổi, vội vàng đuổi theo, đá văng cửa ra, khi nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Khinh Vân Nhiễm, trái tim trở nên căng thẳng, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt của nàng với Duẫn Mặc Băng, ghen tuông trong lòng lại bùng lên.
Khinh Vân Nhiễm cười suy yếu, mân đôi môi khô khốc, ôn nhu hỏi:
-Mặc Băng, hài tử trong bụng muội không có chuyện gì phải không?
Không biết có phải nàng nhầm không nhưng khi chạm lên cái bụng hơi nhô lên nàng lại không có cảm giác kỳ diệu như ngày xưa, như bị thiếu mất một cái gì đó.
Duẫn Mặc Băng nhìn thấy nàng như vậy, hắn thật sự không đành lòng nói cho nàng, hài tử trong bụng nàng không thấy mạch đập, vốn đã là một thai nhi chết lưu rồi! Hơn nữa chuyện này là do có người cố ý dùng thuốc hãm hại! Rốt cuộc là ai ác độc như vậy, trong thuốc an thai trộn thêm Yết tử thảo, loại thuốc này cực kỳ quý hiếm, vốn là một loại thuốc bổ, người bình thường dùng không có hại gì nhưng đối với phụ nữ mang thai thì thai nhi sẽ chết ở trong bụng. Hắn rất muốn nói hết sự thật cho nàng, là hài tử của nàng đã mất rồi! Nhưng khi lời nói tới bên miệng thì thế nào cũng không phát ra được.
Tiêu Thần Hiên không thể chịu nổi được nữa, hắn dễ dàng để cho bọn họ tiếp xúc với nhau, kết quả là huynh đệ tốt của hắn lại trở nên mê muội.
Hắn hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng:
-Duẫn Mặc Băng, nàng tỉnh rồi, ngươi có thể trở về!
Duẫn Mặc Băng ngẩng đầu lên, ánh mắt toát ra hàn khí, lạnh lùng nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi thật vô tình, là ngươi hại nàng!
Tiêu Thần Hiên như bị ăn một phát tát thật mạnh, nổi giận nói:
-Ta là phu quân của nàng, ngươi là gì của nàng? Ngươi không có tư cách tham gia vào việc nhà của Bổn Vương!
Duẫn Mặc Băng không để ý tới hắn, quay đầu, hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
-Vân Nhiễm, xin lỗi, ta khuyên muội nên bỏ đứa trẻ này đi!
Khinh Vân Nhiễm tưởng chính mình nghe nhầm, điều hắn nói như một roi mạnh quật vào lòng nàng, nàng trợn to hai mắt, đôi môi run rẩy, giọng nói yếu ớt:
-Tại sao???