Tô Thiên Tuyết lấy tay lau khóe môi, khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh, không che giấu được mừng rỡ cùng sự đắc ý trong mắt.
Mà phản ứng của những người khác thì không giống nhau, đầu tiên là vẻ mặt của Tiêu Thần Hiên là ngẩn ra, trong mắt hiện lên tâm tình phức tạp. Tiếp đến là Khinh Vân Nhiễm, vẻ mặt không hề bình tĩnh nhưng không thích mà cũng chẳng ghét. Khóe miệng Sở Diệu Phong cong lên, nửa cười nửa không nhìn nàng, Tề Vương thì thờ ơ lạnh nhạt, chỉ là trong đôi mắt thâm thúy hiện lên sự thiếu kiên nhẫn.
Nhìn thấy phản ứng của Tiêu Thần Hiên, trong lòng Tô Thiên Tuyết dấy lên tức giận, hạ mắt xuống, kiềm chế bực mình, lên tiếng giải thích:
-Làm sao như vậy được? Chỉ là gần đây dạ dày không khỏe lắm.
Nâng mắt, sắc mặt thẹn thùng liếc nhìn Tiêu Thần Hiên, ôn nhu nói:
-Hiên, do thiếp không tốt, làm mọi người mất hứng.
Mắt Sở Diệu Phong sáng lên, khóe miệng cười đầy thâm ý, thấp giọng nói:
-Tô cô nương không nên tự trách mình, chuyện như vậy sao có thể trách cô nương?
Hắn cố ý gọi nàng ta là “cô nương” vì không thích kiểu người như nữ nhân này, là cố ý, hay ngẫu nhiên thì nàng ta biết rõ nhất.
Tiêu Thần Hiên giãn mày, trong mắt hiện lên bối rối, thấp giọng nói:
-Nếu nàng không thoải mái thì mời đại phu đến xem đi!
Hô to ra ngoài cửa một tiếng:
-Người đâu?!
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết ôn nhu nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé đặt lên bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói:
-Hiên, để thiếp về nghỉ ngơi cũng được!
Tiêu Thần Hiên nhìn thấy sự chờ đợi trong mắt nàng ta, ngẩng đầu, xin lỗi Tề Vương và Sở Vương:
-Xin lỗi, bây giờ Bổn Vương không tiếp được hai vị, hai vị dùng bữa trước đi!
Nói xong ôm lấy Tô Thiên Tuyết đi nhanh ra phía cửa, thân ảnh cao lớn biến mất ngay trước mắt mọi người.
Tiêu Thần Hiên đi rồi, chỉ còn lại ba người, một người vùi đầu vào ăn cơm, một người có khuôn mặt đùa cợt, một người trầm mặc ít nói, nha hoàn đứng trong phòng ngậm miệng không nói câu nào, bầu không khí như ngưng trệ.
Vốn định ăn xong rồi đi nhưng không nghĩ rằng lại có chuyện xáy ra ngoài ý muốn, Khinh Vân Nhiễm hoài nghi, có phải Tô Thiên Tuyết cố ý? Sớm không nôn, muộn không nôn, lại nôn vào lúc này, khiến cho ba người thấy ngại ngùng.
Yên lặng chỉ trong chốc lát, nàng lau nhẹ khóe môi, phá vỡ sự trầm mặc:
-Sở Vương, Tề Vương, sao hai vị không động đũa? Có phải là thức ăn không hợp khẩu vị không?
Ánh mắt Sở Diệu Phong sáng lên, trầm giọng nói:
-Làm thế nào ăn được đây?
Tề Luật Nhiên vẫn không hề nói nhưng lại cầm đũa lên, cử chỉ vô cùng tao nhã.
Sở Diệu Phong nhìn phản ứng của Tề Luật Nhiên, quay đầu, nửa cười nửa không nhìn Khinh Vân Nhiễm, nói:
-Ăn cơm mà được thưởng thức nhan sắc của Vương phi, thật sự là một sự hưởng thụ rất lớn!
Khinh Vân Nhiễm đối với lời hắn khen tặng ngoảnh mặt làm ngơ, thản nhiên nói:
-Sở Vương nói đùa rồi!
Đôi mắt Sở Diệu Phong sáng lên, nói:
-Kinh thành truyền rằng Hiên Vương yêu mỗi mình Tô cô nương, mà Vương phi đối xử với Tô cô nương giống như tỷ muội, Vương phi độ lượng làm cho ta hâm mộ Hiên Vương biết bao!
Khinh Vân Nhiễm nghi hoặc, vì sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này? Nhưng nghe ngữ khí của hắn thì nghe như bất bình thay cho nàng, hay là ám chỉ tình cảm giữa Tiêu Thần Hiên và Tô Thiên Tuyết sâu đậm, nàng không thể xen vào?!?
Nàng cười lãnh đạm, cúi đầu nói:
-Thiên Tuyết cô nương là vương gia lưỡng tình tương duyệt, với bọn họ mà nói, ta chỉ là kẻ ngoài cuộc, chỉ là cái nền mà thôi!
Sở Diệu Phong đang muốn nói tiếp thì ánh mắt Tề Luật Nhiên lạnh lùng, độtnhiên mở miệng nói:
-Sở Diệu Phong, chuyện nhà người ta có liên quan gì đến ngươi?
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm chuyển đến người Tề Luật Nhiên, nam tử lạnh lùng này đang giải vây giúp nàng?
Chấm dứt đề tài này, nàng quay đầu, nói với hai nha hoàn đứng bên cạnh:
-Các ngươi còn không mau ra rót rượu cho Sở Vương, Tề Vương.
Hai nha hoàn như trong mộng mới tỉnh, vội vàng thay bọn họ rót rượu, bắt đầu hầu hạ.
Trên mặt Sở Diệu Phong là nụ cười đùa cợt, cầm chén rượu lên đặt bên môi, hớp một ngụm, nhìn đôi môi anh đào của Khinh Vân Nhiễm, ánh mắt vô cùng rõ ràng.
Khinh Vân Nhiễm, quả nhiên người cũng như tên, lúc đầu tưởng rằng lòng nàng sẽ thay đổi, mà nay đã qua hai tháng, gặp lại, nàng vẫn mang bộ dáng lãnh đạm, làm cho hắn tình mê ý loạn. Tay chợt nắm chặt lại, nàng nhất định phải là của hắn!
Khinh Vân Nhiễm thầm than, mặt ngoài Sở Vương trông bất cần đời nhưng ánh mắt sắc bén của hắn như có thể giết người, làm nàng cảm thấy sợ hãi.
Còn hơn cả Duẫn Mặc Băng, hắn vô cùng cường thế bá đạo, không giống sự tàn bạo của Tiêu Thần Hiên nhưng tâm ý lại nhiều hơn, người như vậy nàng không muốn dây vào, mà hắn không che giấu tình cảm ngày một tăng đối với nàng, điều này chỉ làm Tiêu Thần Hiên sinh thêm đố kỵ.
Tưởng rằng tiệc rượu trong tình cảnh xấu hổ này vẫn còn tiếp diễn, không nghĩ tới Tiêu Thần Hiên rất nhanh trở về, tốc độ như vậy, nhất định là dùng khinh công.
Tiêu Thần Hiên lạnh lùng liếc Khinh Vân Nhiễm một cái, nói với hai người Sở, Tề:
-Lúc nãy Bổn Vương thất lễ, nguyện tự phạt ba chén nhận lỗi với hai vị.
Sở Diệu Phong cười đạm, nâng chén rượu lên, nói:
-Hiên Vương lo lắng quá rồi, đáng lẽ phải để Bổn Vương kính ngươi ba chén mới đúng!
Tề Luật Nhiên cũng không thất lễ, tự mình uống ba chén, mời rượu nhau một hồi cũng dần xóa đi bầu không khí khó xử.
Lúc này bụng Khinh Vân Nhiễm đột nhiên đau đớn, nàng cố nén xuống, muốn đợi tiệc rượu kết thúc, nhưng bụng càng ngày càng đau dữ dội hơn, toàn thân nàng toát ra mồ hôi lạnh, nàng híp mắt lại, hai tay nắm chặt lại, không ngừng hít sâu, nhưng đau đớn không hề giảm bớt.
Tú nhi phát hiện Khinh Vân Nhiễm có điều bất thường, đột nhiên thấy Khinh Vân Nhiễm ngã xuống, trừng lớn hai mắt, hét lên một tiếng:
-Vương phi!!!
Ánh mắt mọi người chuyển đến người Khinh Vân Nhiễm, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, tay ôm lấy bụng, ngã trên mặt đất, co quắp lại, ánh mắt đau khổ, quần lụa mỏng màu trắng xuất hiện một vết máu tươi đỏ sẫm loang lỗ.
Tiêu Thần Hiên ngây người ra, vẻ mặt đột nhiên căng thẳng, trong lòng thấy đau đớn, sợ hãi không hiểu từ đâu ập tới, đồng tử co rút lại, thân thể run rẩy, lý trí mất đi, ôm lấy Khinh Vân Nhiễm, điên cuồng hét lên:
-KHINH VÂN NHIỄM!