Thất Ngược Khí Phi

Chương 38: Sát thủ Lãnh Tuấn




Tiêu Thần Hiên không cách nào cự tuyệt, đành phải nhẹ nhàng cúi xuống hôn môi nàng ta, trong lòng hắn có cảm giác tội lỗi. Tại sao hắn lại có tâm tình này? Hắn vẫn rất tin Thiên Tuyết là hóa thân của Minh Nguyệt, thay thế nàng trở về bên cạnh hắn, tại sao trái tim hắn không có cảm giác vui sướng gì? Rõ ràng cả dung mạo lẫn tính cách không khác biệt là bao nhưng hắn không hề động tâm như xưa, người phụ nữ từng chiếm trọn trái tim hắn, đã từ bao giờ mà sắc mặt, nụ cười của nàng đã trở nên mơ hồ trong đầu hắn?

Sắc trời dần tối sầm, ánh đỏ chiều ta như máu bao phủ toàn bộ Vương phủ, chân trời chỉ còn chút ánh nắng chiều, Tiêu Thần Hiên đang ở trong phòng, gió đêm thổi qua người hắn làm hắn cảm thấy lạnh lẽo, hắn mở to mắt, lẳng lặng nhìn dung nhan xinh đẹp dưới thân, đột nhiên cảm thấy kinh hãi, hắn đã làm sai rồi sao?

***********************

Ban đêm u tĩnh, gió mát hây hẩy, trời đêm đầy sao, vầng trăng treo cao tỏa ra ánh sáng dìu dịu, mùi hương hoa thoang thoảng, bóng đêm này vô cùng mê người.

Nam Phong uyển, Khinh Vân Nhiễm đang nằm trên giường, cửa sổ đột nhiên mở ra, một luồng gió lùa vào, kéo màn lụa hồng nhạt, lộ ra ngũ quan tinh xảo của Khinh Vân Nhiễm.

Một nam tử thân hình cao lớn đeo mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện, một thân hắc y, tóc dài đen như mực búi sau đầu đơn giản, nam tử yên lặng không phát ra một tiếng động đi tới bên giường, ngón tay thon dài lưu luyến chạm nhẹ lên khuôn mặt thanh lệ của nàng, thấp giọng:

-Thanh Thanh…

Đột nhiên Khinh Vân Nhiễm mở đôi mắt đang buồn ngủ làm cho con ngươi đen thâm thúy của Lãnh Tuấn không khỏi chấn động, bàn tay giữa không trung bất động, bị lời nói của nàng ngăn lại, đôi mắt to trong suốt chợt hiện, một lúc sau nàng cười lãnh đạm:

-Ngươi là…người cứu ta lần trước ra khỏi Vương phủ?!

Lãnh Tuấn rút tay về, trong mắt hiện lên xấu hổ, trời sinh hắn tính hơi xấu hổ nhưng lại lạnh lùng, đây là lần đầu tiên hắn chủ động tìm phụ nữ, làm cho lòng hắn cảm thấy bất thường.

Khinh Vân Nhiễm nhìn ra hắn không được tự nhiên, lông mi cong vút buông xuống, môi anh đào khẽ mở, thản nhiên nói:

-Ách, chuyện lần trước, cám ơn ngươi.

-Ngươi tên là gì?

Lãnh Tuấn thản nhiên hỏi, tiếng nói của hắn trong trẻo, lạnh lùng, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác an tâm.

-Khinh Vân Nhiễm.

Khinh Vân Nhiễm bất giác mỉm cười, dù sao đây cũng chỉ là một người xa lạ mới được gặp mặt, làm sao có thể có cảm giác an tâm được?

-Mưa rào phương qua, khinh vân ám nhiễm, bỗng nhiên đích xác. (câu này như ngâm thơ ý nhưng tớ không có bản raw thành ra chẳng biết nghĩa chính xác của nó là gì, đành edit thế này vậy >.

Lãnh Tuấn trầm giọng, tiếng nói êm ái mang theo vài phần say lòng người.

-Tên rất hay!

-Ngươi là?

Khinh Vân Nhiễm ngồi xuống, quần áo trên người mỏng manh làm cho thân hình như ẩn như hiện (so hot), ý thức được mình thất thố, má không khỏi đỏ lên, lãnh Tuấn biết ý thi lễ quay người đi, nàng vội vàng mặc thêm bên ngoài một bộ y phục màu trắng.

-Lãnh Tuấn.

Hắn thản nhiên nói.

-Lãnh Tuấn, người cũng như tên.

Khóe miệng Khinh Vân Nhiễm nhẹ câu, lộ vẻ cười, nâng mắt nhìn mặt nạ bạc trên mặt hắn, bật thốt:

-Tại sao ngươi lại muốn che mặt? Ta có thể thấy diện mạo thật của ngươi một chút không?

Lãnh Tuấn giật mình, đôi mắt sáng lên, hắn gật đầu tháo mặt nạ ra.

Khinh Vân Nhiễm tự nhận sau khi nàng tới cổ đại thì gặp qua rất nhiều mỹ nam nhưng trong lòng không khỏi kinh ngạc, khuôn mặt trước mắt này như có ánh trăng sáng bao quanh, khuôn mặt tuấn mỹ trong suốt, diện mạo tuyệt thế, trong sáng tinh khiết.

Đôi mắt đen của Lãnh Tuấn sáng lên, bình tĩnh nhìn nàng, vẻ mặt ngốc nghếch rất đáng yêu, thấp giọng hỏi:

-Ta trông rất kỳ quái sao?

Khinh Vân Nhiễm lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu, đôi mắt híp lại, mím môi ca ngợi, nói:

-Không phải, ta chỉ là không nghĩ ngươi lại đẹp trai đến vậy!

Đôi mắt Lãnh Tuấn chợt lóe lên, khóe miệng bất giác cười nhẹ, hắn lấy từ trong người một khối ngọc bội đưa cho nàng, trầm giọng nói:

-Cái này, tặng cho ngươi.

-Cho ta?

Khinh Vân Nhiễm sửng sốt, nhìn khối ngọc bội trong tay khắc hình rồng bay uốn lượn rất sống động, giống như muốn hóa thành thật cưỡi mây bay đi, chất ngọc tinh khiết trong suốt, chắc chắn, tinh xảo, dưới ánh trăng tản ra ánh sáng ôn nhuận nhu hòa.

Lãnh Tuấn gật đầu nói:

-Nếu như ngươi gặp phải phiền toái, cứ cầm nó đi đến Phong Nguyệt lâu (là cái thanh lâu lúc trước đó), tìm Tố Vân cô nương. Ngọc bội này có một công dụng kỳ diệu, đó là khi nhỏ một giọt máu tươi vào thì chờ cho đến khi màu máu biến thành xanh biếc, ăn vào có thể giả chết, mười hai canh giờ sau sẽ tỉnh lại nhưng ngươi phải nhớ kỹ chỉ có thể nhỏ một giọt máu, nếu như nhỏ nhiều hơn thì ngươi vĩnh viễn cũng không tỉnh lại được.

-Tại sao cho ta cái này?

Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn hắn, dù sao cũng chỉ là một người không quen biết mới gặp có hai lần, nàng không biết thân phận của hắn, cũng không biết hắn có mục đích gì, nàng có thể tin sao?

Trong mắt Lãnh Tuấn hiện lên khác thường, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng, môi khẽ mở, thản nhiên nói:

-Nhất định sẽ có lúc ngươi dùng đến nó, nếu như ngươi muốn rời khỏi Vương phủ.

Trong mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên vội vã, vội vàng xốc chăn đứng dậy, dây xích dưới chân phát ra nhiều tiếng động, tay nắm lấy tay hắn, cầu khẩn:

-Lãnh Tuấn, ngươi cứu ta ra ngoài có được không?

Lãnh Tuấn nhìn thấy dây xích dưới chân nàng, mắt đỏ rực, hai tay nắm chặt, nhẫn nại nói:

-Xin lỗi, bây giờ thì không được, ba tháng sau, ta nhất định mang ngươi rời khỏi Vương phủ.

Lòng Khinh Vân Nhiễm căng thẳng, lẩm bẩm nói:

-Phải chờ ba tháng nữa sao?

Lãnh Tuấn đột nhiên xúc động, muốn xóa đi đau thương trong mắt nàng:

-Cho dù bây giờ ta cứu ngươi ra ngời nhưng ngươi chỉ yên ổn nhất thời. Với tính khí của Hiên Vương, hắn ta nhất định không từ bỏ!

Sau ba tháng, kinh thành sẽ có loạn gió tanh mưa máu, ám sát Hiên Vương, hắn cũng muốn có thời gian sắp xếp.

Khinh Vân Nhiễm thầm nghĩ, hắn nói không sai, Tiêu Thần Hiên nhất định ngầm điều tra nàng ở nơi nào, thề không bỏ qua, dẫm vào vết xe đổ lần trước, nàng không muốn như thế.

Trong lòng mừng rỡ không chịu nổi, phảng phất như nhiều ngày chạy trốn trong bóng tối đột nhiên gặp được ánh bình minh lúc rạng đông, nàng mỉm cười, nói:

-Cám ơn ngươi! Nhưng ta không biết tại sao ngươi lại giúp ta?

Tầm mắt lãnh Tuấn rơi vào khóe môi đang mỉm cười của nàng, ánh mắt sáng rỡ, trong mắt toát ra ánh nhìn phức tạp, thản nhiên nói:

-Không có lý do gì cả, chỉ là ta muốn giúp ngươi thôi!