Hai binh lính thủ vệ nhìn thấy Hiên Vương gia giá lâm, con ngươi nháy động, kinh sợ quỳ xuống, kêu lên:
-Thủ vệ Vương Đại Dũng khấu kiến Hiên Vương gia.
Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo nhìn bọn hắn, chỉ vào một binh lính, lạnh lùng kêu lên:
-Ngươi đi gọi phu xe phía trước dừng xe.
Vương Đại Dũng ngẩng đầu, chắp tay nói:
-Thưa vâng.
Phút chốc đứng dậy đuổi theo, lớn tiếng hét:
-Phu xe phía trước kia, các ngươi dừng lại một lát!
Lúc này Khinh Vân Nhiễm đang ở trong xe nghe thấy tiếng gọi giật lại, tâm vừa mới thả lỏng một chút lại lập tức trở nên căng cứng.
Trong mắt phu xe hiện lên ưu sắc, đang lo lắng nên làm thế nào thì từ trong xe truyền ra một thanh âm trầm ổn:
-Tề thúc, thúc đi xem có chuyện gì?!
Nghe vậy phu xe lập tức dừng xe ngựa lại, từ trên xe nhảy xuống, chạy đến trước mặt Vương Đại Dũng, cười nói:
-Đại nhân, ngài còn chuyện gì ạ?
Vương Đại Dũng cúi đầu nói:
-Đây là lệnh của Vương gia, đừng hỏi nhiều!
Đột nhiên hắn cảm giác sau lưng có một luồng gió lạnh thổi qua, hắn dụi dụi mắt, tập trung nhìn, vừa mới rồi Hiên Vương gia còn đang ở khá xa vậy mà bây giờ đã ở ngay bên cạnh xe ngựa.
Thấy tình hình này, phu xe đứng bên cạnh hắn ngẩn người ra, đang nghĩ trở về thì bị Vương Đại Dũng ngăn lại:
-Ngươi chờ ở đây!
Tiêu Thần Hiên mở cửa xe ra, nâng mắt liền nhìn thấy Duẫn Mặc Băng đang ngồi ở trong, con mắt chuyển động, lại nhìn thấy ngồi trong xe còn có một vị thiếu niên chưa bao giờ gặp qua, đôi mắt hẹp dài, trầm giọng hỏi:
-Mặc Băng, ta chưa bao giờ thấy ngươi rời khỏi thành?!?
-Đúng thế! Như thế nào, ngươi không muốn cho ta ra khỏi thành?
Thần sắc Duẫn Mặc Băng trấn định, cười nói, trong khi đó thì Khinh Vân Nhiễm đã hạ mắt xuống, không dám nhìn thẳng Tiêu Thần Hiên.
Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mà, trong mắt hiện lên nghi ngờ, chuyển ánh mắt tới nhìn người thiếu niên, lạnh lùng nói:
-Đây là ai vậy?
Thiếu niên này cho hắn cảm giác rất quen thuộc.
-Đây là nghĩa đệ của ta, họ Liễu.
Con mắt Duẫn Mặc Băng chuyển động, lãnh đạm cười nói:
-Đệ ấy phải về nhà ở Giang Nam, vừa đúng lúc ta đang định đi miền Nam, nhân tiện tiễn đệ ấy một đoạn đường.
-Nghĩa đệ?! Sao ta chưa từng thấy ngươi nhắc đến bao giờ?
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên híp lại, ánh mắt lạnh lẽo trầm xuống, đột nhiên nói với thiếu niên:
-Ngươi, ngẩng đầu lên cho Bổn Vương xem mặt.
Nghe vậy cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, ổn định tâm tình của chính mình, nàng âm thầm thở ra, sự chán ghét trong mắt biến mất rất nhanh, chậm rãi ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, tâm cảm thấy vô cùng chấn động. Ánh mắt Tiêu Thần Hiên sắc bén như một mũi tên bằng băng mạnh mẽ bắn về phía nàng.
-Thần Hiên, vị huynh đệ này của ta tính hơi nhát gan, ngươi đừng làm đệ ấy sợ.
Duẫn Mặc Băng đột nhiên nói chen vào, giải cứu Khinh Vân Nhiễm cả người đang cứng ngắc, sau đó đưa tay nhẹ nhàng quàng lên vai nàng trấn an, lãnh đạm cười nói với nàng:
-Vị này chính là Hiên Vương gia.
Tiêu Thần Hiên thấy động tác của Duẫn Mặc Băng, con ngươi đen bỗng trở nên âm trầm, tay của thiếu niên này trắng nõn nà, vô cùng tinh tế mảnh mai, không hề giống với tay của nam nhân bình thường.
Khinh Vân Nhiễm tươi cười, vuốt cằm nhìn Tiêu Thần Hiên, hạ giọng nói:
-Thảo dân Liễu Chính khấu kiến Hiên Vương gia, Vương gia thiên tuế, thiên thiên tuế.
-Liễu Chính.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên sắc bén mà lạnh như băng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sáng quắc lợi hại, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, hét lớn:
-Khá lắm Liễu Chính.
Vừa dứt lời, bảo kiếm giắt ở thắt lưng cũng được rút ra khỏi bao, chĩa thẳng vào yết hầu Duẫn Mặc Băng, lạnh giọng nói:
-Bổn Vương không nghĩ sẽ bị huynh đệ tốt của mình phản bội.
Xảy ra cảnh này làm Khinh Vân Nhiễm cực kỳ hoảng sợ, miệng há ra, không có dũng khí nói ra một lời, chỉ sợ chọc giận hắn, tính mạng Duẫn Mặc Băng cũng khó giữ được.
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng sáng như đuốc, giọng trầm ấm:
-Thần Hiên, ngươi làm gì vậy?
Mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm, trên trán nổi lên gân xanh, trong mắt xẹt qua huyết quang, răng cắn chặt, giận dữ hét:
-Duẫn Mặc Băng, ngươi đừng nghĩ ta là kẻ ngu ngốc.
Thân hình Duẫn Mặc Băng không di chuyển, đôi mắt híp lại, thản nhiên nói:
-Ngươi thật sự muốn giết ta?
Trong lòng Tiêu Thần Hiên cứng lại, nhớ lại mười mấy năm qua, hai tay nắm chặt, một lúc lâu sau khó khăn rút kiếm về, thấy thế, tâm tình đang thắt chặt của Khinh Vân Nhiễm nới lỏng đôi chút, nhưng sau một khắc, cánh tay dài của Tiêu Thần Hiên duỗi ra, nắm lấy vạt áo nàng, một tay bóp chặt cằm nàng.
“Phật” một tiếng! Mặt nạ da người từ trên mặt nàng bị gỡ ra, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ, mặt không còn chút máu, đầu óc trống rỗng, không kịp sợ hãi mà kêu lên, Tiêu Thần Hiên dã bóp chặt cổ họng nàng, lạnh lùng nói:
-Ngươi cho rằng như vậy có thể lừa gạt được Bổn Vương?
Hắn hung ác nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lãnh lẽo, thanh âm lạnh lùng vô tình như băng, làm cho cả người nàng run rẩy.
Duẫn Mặc Băng thở dốc vì kinh ngạc:
-Thần Hiên, đừng thương tổn nàng!
Mới vừa rồi còn tưởng hắn sẽ bóp chết Khinh Vân Nhiễm, bất quá, Tiêu Thần Hiên có thể vừa liếc mắt mà nhận ra nàng, điều này làm cho hắn hết sức bất ngờ, nếu như không phải trùng hợp, chẳng lẽ là hận đã quá sâu? Hay là hắn đã yêu nàng? Chỉ sợ chính Tiêu Thần Hiên cũng khó mà nhận ra được.
-Ngươi câm miệng cho ta!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên hung ác, giận dữ hét với Duẫn Mặc Băng.
-Duẫn công tử, huynh không cần cầu tình cho ta!
Khóe miệng Khinh Vân Nhiễm mỉm cười, nàng đã sớm quyết định, nếu như nàng bị Tiêu Thần Hiên bắt được thì nàng cũng tuyệt đối không liên lụy đến Duẫn Mặc Băng.
-Khinh Vân Nhiễm, con dâm phụ này! Không chỉ câu dẫn Sở Vương, ngay cả huynh đệ tốt của ta cũng không buông tha!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên đỏ rực như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ngực truyền đến đau đớn, cánh tay vung lên cao, lực tay vô cùng mạnh hướng tới mặt nàng.
Một chưởng mạnh như vậy, Khinh Vân Nhiễm không tránh, nàng nhắm mắt lại, thấy chết không sợ, dù sao rơi vào tay hắn thì nàng cũng không có cơ hội sống sót.
-Thần Hiên, ngươi điên rồi!
Duẫn Mặc Băng cấp bách vung tay ra, đỡ được chưởng lực mạnh mẽ của Tiêu Thần Hiên, bàn tay đau đớn, chưởng này nếu như lúc nãy bổ vào đầu nàng thì Khinh Vân Nhiễm tuyệt đối không thể sống sót.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Duẫn Mặc Băng, lạnh lùng cảnh cáo:
-Duẫn Mặc Băng, ngươi vì tiện nhân này mà không tiếc đối địch với Bổn Vương, như vậy đừng trách Bổn Vương tàn nhẫn, vô tình.
-Thần Hiên, ngươi bình tĩnh lại đi.
Duẫn Mặc Băng thở nhẹ, ánh mắt nghiêm nghị, trầm giọng giải thích:
-Ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng với chị dâu quang minh chính đại, không làm chuyện như ngươi nghĩ đâu!
-Vậy tại sao ngươi lại ở cùng một chỗ với nàng?
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, ngữ khí lạnh băng.
-Ta với ngươi quen biết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi không tin ta? Chúng ta chỉ tình cờ, trùng hợp gặp nhau thôi.
-Nhưng chuyện ngươi định mang nàng ra khỏi thành là sự thật!
Tiêu Thần Hiên phẫn nộ nói, sắc mặt hắn trở nên xanh mét, trên trán nổi gân xanh, đôi mắt lóe lên ánh lửa giận dữ, hai tay nắm chặt thành quyền, cả người tảo ra một luồng không khí lạnh lẽo.
-Tiêu Thần Hiên, ngươi không nên nghĩ mọi người ai cũng xấu xa giống ngươi!
Khinh Vân Nhiễm không nhịn được lớn tiếng nổi giận mắng:
-Ngươi lòng dạ hẹp hòi, trời sinh tính đa nghi, tàn bạo lãnh huyết, không phân biệt được phải trái trắng đen, ngươi còn không bằng cầm thú, ta không muốn sống chung cùng một người cặn bã như ngươi, chỉ cần ta không chết, nhất định ta sẽ còn chạy trốn tiếp!
-Vân Nhiễm, muội cũng nên bình tĩnh một chút!
Duẫn Mặc Băng trố mắt đứng nhìn, nữ tử này mới rồi thật hung hãn, bề ngoài nàng ôn nhu như vậy, không nghĩ rằng nàng lại có cá tính quyết liệt đến thế.
-Tiện nhân, ngươi chán sống rồi!
Tiêu Thần Hiên phẫn nộ giống như sư tử nổi giận, sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt tàn nhẫn tựa hồ như muốn đem nàng nuốt sống vậy.