[Thất Ngũ] Người Xưa

Chương 1: Thượng nguyên (tiết nguyên tiêu)




Tết hoa đăng ở Biện Kinh vô cùng lớn, Bạch Ngọc Đường đã sớm được nghe nói đến, nhưng thật sự không ngờ là nó có thể lớn đến vậy.

Các loại đèn khác nhau như đèn nhật nguyệt, đèn bài thơ, đèn kéo quân, đèn lưu ly, đèn xảo tác, đèn bạch la, đèn cổn cầu, đèn hỏa thiết… cùng tụ họp không phân tầng lớp, cứ như thể hàng vạn vì sao trên bầu trời đồng loạt hạ phàm, hóa vào trong từng ngọn đèn nhỏ, lấp la lấp lánh đầy rực rỡ. Chầm chậm dạo bước nơi phố Chu Tước sẽ ngỡ như mình lạc vào một đại dương ánh sáng mênh mông.

Với tính tình trẻ con của Bạch Ngọc Đường, từ lâu đã ôm mộng lên kinh xem thử một lần cho biết, nhưng bốn anh trai ở Hãm Không Đảo lại nói rằng nguyên tiêu chính là dịp mà người thân đoàn tụ, gia đình gặp mặt, vui vẻ ăn uống nói chuyện với nhau, chẳng lẽ lại không đáng bằng một chuyến lên Biện Kinh? Nếu muốn xem đèn, xem trên đảo không được sao?

Đối mặt với ánh mắt của các anh và chị dâu, Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là nghe theo, bởi cậu rất chú trọng việc gìn giữ hòa khí và gắn bó của gia đình. Dẫu sao thì bọn gia nhân đã làm việc vô cùng chăm chỉ, khắp đảo không chỗ nào không có đèn, pháo bông bắn lên không cái nào không gây chú ý, chỉ thiếu náo Hãm Không Đảo lên tận trời cao mà thôi.

Có điều, thật không ngờ được là sẽ có ngày cậu đón tết nguyên tiêu ở Biện Kinh, mà lý do ban đầu khiến cậu đến đây lại không phải là vì xem đèn.

Cách đây mấy ngày, Bạch Ngọc Đường hay tin Nam hiệp Triển Chiêu hiến nghệ tại Khôi Tinh Lâu, Thánh Thượng vui mừng khâm phong danh hiệu ‘Ngự Miêu’, hàm tứ phẩm đới đao hộ vệ, tạm điều đến Khai Phong nhâm chức.

Tứ nghĩa Hãm Không Đảo dù bất bình nhưng cũng không để tâm tới, có điều Bạch Ngọc Đường lại giận bầm gan tím mật, một hiệp khách nổi danh trên giang hồ vào triều làm quan đã không nói, lại còn lấy tên là ‘Ngự Miêu’ nữa, khác nào đè đầu cưỡi cổ ngũ thử của Hãm Không Đảo, cái gì cũng có thể nhịn chứ điều này nhất định không thể!

Cố kìm nén trong vài ngày, cuối cùng nhân lúc các anh không để ý, cậu lẻn trốn đi, phóng ngựa như bay trên đường, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Ngũ gia lần này vào kinh đúng là tự tìm vận xui mà, con mèo nhỏ họ Triển kia, mi khiến ta chờ đến dài cổ!

Tức giận lần mò khắp các con phố, rốt cuộc vẫn chẳng thấy bóng dáng ‘Ngự Miêu’ đâu, chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng, kèn trống rộn ràng, nam nữ vui hội, ruộng tràn gạo đầy, càng thêm lý do vui đùa, giống như ảo thuật, bày trận mê người, kỳ thuật dị năng, ca múa tạp kỹ, óng óng ánh ánh, mở mắt tai nghe, dòng người dệt cửi, cực kì náo nhiệt.

Nhiều trò hay tập trung như vậy khiến cho rất nhiều thanh thiếu niên nhiệt tình gia nhập vào trong đó, cản phố đùa bỡn, khiến cho dòng người đông đúc càng thêm chen lấn. Bạch Ngọc Đường suy cho cùng vẫn là thiếu niên ham chơi, không nén được sự ngứa ngáy trong lòng, thấy phía trước có một sợi dây căng cao liền điểm mũi chân bay lên, giữa không trung xoay người một cái, nhẹ nhàng đáp lên sợi dây kia. Trang phục trên người cậu từ trên xuống dưới chỉ một sắc trắng, vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của mọi người bên dưới.

Bạch Ngọc Đường thấy mọi người hoan hô lại đắc ý, lên tinh thần, ở trên dây thừng nho nhỏ di chuyển tới lui, khinh công rực rỡ, áo trắng như tuyết theo gió nhảy múa, tựa như hồ điệp xuyên hoa, cực kỳ đẹp mắt, nhất thời khiến cho mọi người vỗ tay hoan hô, tiếng khen ngợi huyên náo không ngớt.

Trên nền âm thanh náo nhiệt ấy, một giọng nói trong trẻo truyền tới. “Công phu tốt lắm!” Giọng nói tuy nhẹ nhàng, nhưng vào trong tai Bạch Ngọc Đường thật rõ ràng, chứng minh nội lực thâm hậu của chủ nhân. Trong kinh thành lại có cao thủ tới dường này ư? Bạch Ngọc Đường giật mình, đứng trên dây thừng đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong đám người xa xa có một thanh niên đang đứng mỉm cười nhìn mình.

Người đó trên đầu đội mũ ô đặc trưng của hộ vệ trong kinh, mặc trên người bộ quan phục màu đỏ, bên dưới là hoa văn màu xanh da trời, cũng là bổ phục của quan võ tứ phẩm. Trong kinh hộ vệ đều mang hàm từ ngũ phẩm trở xuống, là hộ vệ mà vẫn có thể mang hàm tứ phẩm, không cần đoán cũng biết đó là ai.

Bạch Ngọc Đường ngay lập tức sáng tỏ, ở trên dây mượn lực một cái, người đã như lợi kiếm rời vỏ vụt qua đám người đáp xuống bên cạnh người kia, Họa Ảnh trong tay chỉ thẳng, lông mày nhướn lên, gương mặt cuồng phóng bướng bỉnh, hỏi người đối diện: “Mi chính là Ngự Miêu Triển Chiêu?”

Người trước mặt chỉ mỉm cười, chắp tay chào nói. “Chính là Triển mỗ.”

Bao năm qua đi, Bạch Ngọc Đường vẫn nhớ rõ một khắc kia rung động.

Nụ cười thoáng qua nhẹ nhàng, ở trong mắt Bạch Ngọc Đường, lại để cho ánh trăng trên trời, đèn đuốc dưới đất, đều mất đi màu sắc.

Lần đầu tiên gặp gỡ, ngỡ người xưa tìm về.

Lão bộc Bạch Phúc hiểu rất rõ tâm tư Ngũ gia nhà mình, biết là trong rất nhiều ngày lễ quanh năm, Ngũ gia coi trọng nhất, chính là tết Nguyên Tiêu.

Hiển nhiên là trong ngày này, trời không có hoàng hôn. Trong Bạch phủ tại Biện Kinh, Bạch Phúc bận rộn chỉ huy người làm giăng đèn kết hoa từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong đều mang sắc thái vui mừng.

Bạch Ngọc Đường đứng khoanh tay trong sân, nhìn chung quanh gật đầu, xem ra rất hài lòng. Bỗng nhiên, cậu nhướn mày nói. “Cũng đã trễ rồi, sao mèo con còn chưa về?”

Bạch Phúc cứng người, không biết đáp làm sao.

Rồi Bạch Ngọc Đường lại cười hì nói. “Không biết chừng cái con mèo số khổ luôn luôn vất vả này lại đang bị ép ở trong cung làm nhiệm vụ, hoặc tuần tra đường phố vào ban đêm rồi. Thậm chí trong ngày lễ nguyên tiêu này cũng bỏ mặc một mình Ngũ gia tự thưởng thức.”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vỗ trán nói. “A, đèn lồng, năm nay còn chưa đi làm!” Cậu vội vã đi ra ngoài, không quên quay đầu dặn Bạch Phúc. “Ngươi ở nhà chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn, một hồi nếu mèo con trở lại thì bảo Ngũ gia tới chỗ lão Lý làm lồng đèn rồi. Bảo cậu ta ăn trước, không cần chờ ta.”

Bạch Phúc vâng vâng dạ dạ đáp lại, nhìn Bạch Ngọc Đường đi ra khỏi cửa.

Mấy năm nay tại một ngõ nhỏ phía tây thành Biện Kinh có một ông già gọi là Lý lão dọn đến. Lý lão làm đèn lồng rất hay, từng thanh trúc được vót thật mỏng như giấy mảnh, đèn lồng làm ra đủ loại màu sắc, tinh xảo mà nhã nhặn, rất được người dân trong kinh yêu thích. Vì vậy ngõ hẻm tuy vắng vẻ, nhưng người đến làm đèn vẫn nối hàng dài không dứt.

Lúc này trời đã tối, thành Biện Kinh lên đèn sáng trưng, cứ như ban ngày vậy. Lễ hoa đăng trong tết nguyên tiêu đã bắt đầu, người đến làm đèn lồng cũng thưa đi. Lý lão đấm đấm cái lưng đau nhức, tính đi nghỉ một chút thì thấy một thanh niên mặc quần áo trắng đang đứng trước mặt, cười nói. “Lý lão nhi, cho hai cái đèn lồng.”

Người đến làm đèn cứ thế tới lui, làm sao Lý lão nhớ hết được. Nhưng với người thanh niên mặc quần áo trắng này, ông có một ấn tượng sâu sắc. Lần đầu tiên nhìn cậu, rõ ràng tuyệt đại phong hoa, lại thêm lãnh khí bức nhân, khiến cho Lý lão âm thầm cảm thán gặp phải cô xạ tiên nhân. Nhưng sau đó nhìn thấy thanh niên mặc áo đỏ đứng sau người này, thân thể như ngọc, thanh dật tuấn nhã, khiến người ta dứt mắt không được, đến lúc đó mới biết được là mình tri thức không đủ, hóa ra trên đời này thật sự còn có nhân vật như thần tiên vậy.

Mà hai thanh niên này cũng lạ, dù mỗi năm chỉ có một dịp làm đèn nhưng lại chẳng yêu cầu vẽ hình giàu sang, cát tường gì, lúc nào cũng chỉ muốn vẽ hình một chuột một mèo lên đèn mà thôi. Sau đó người thanh niên mặc áo trắng sẽ viết lên đèn mèo, còn người mặc áo đỏ sẽ viết đèn chuột, rồi cùng nhìn nhau, bật cười bước đi.

Nhưng mấy năm nay chỉ có thanh niên mặc áo trắng đến làm đèn lồng, người áo đỏ không biết đã đi đâu mất. Hình vẽ trên đèn vẫn là một mèo một chuột, rồi người mặc áo trắng sẽ viết lên hai cái đèn đó, giữa hai lông mày lộ vẻ vô cùng cô đơn, sau đó một mình rời đi.

Lúc này, nhìn thấy thanh niên áo trắng vẫn một mình vào đây, Lý lão rất nhiều lần muốn hỏi, nhưng rồi cũng không biết hỏi từ đâu, đành cười nói. “Khách quan, vẫn là hai đèn lồng vẽ một mèo một chuột?”

Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu. “Lý lão nhi, lần này làm tốt, gia sẽ trọng thưởng!”

Thật ra cũng không biết tại sao, hàng năm làm nhiều đèn lồng đến vậy, ông nhớ nhất chỉ có cặp đèn mèo chuột này thôi. Nghe cậu nói vậy, Lý lão chỉ cười nói. “Khách quan cứ việc yên tâm, tiểu lão nhi nhất định làm hết sức.”

Lý lão tỉ mỉ gọt trúc, loáng thoáng nghe được tiếng thở dài khe khẽ của thanh niên áo trắng. “Mèo đần, trong lòng mi chỉ có quốc gia thiên hạ, lại từng chứa chút nào dành cho Ngũ gia? Nếu thật là có Ngũ gia, vì sao năm năm qua, nguyên tiêu nào cũng bỏ mặc Ngũ gia một mình không quản?”

Lý lão nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy xót xa vô ngần. Qua một thời gian đèn đã làm xong hoàn chỉnh, một chuột một mèo trông rất sống động. Ông nói. “Khách quan có muốn viết gì lên nó không?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, sau đó vung bút lên.

Lý lão lén nhìn, thấy trên đèn có viết một hàng chữ nhỏ, vây lấy một mèo một chuột.

Cố nhân cố tình hoài cố yến, tương tư tương vọng bất tương kiến.