[Thất Ngũ] Bao Thanh Thiên Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 6: Tiệm áo liệm Vĩnh Ninh




Bạch Ngọc Đường đi không ngừng nghỉ, phóng ngựa chạy như bay tới quê của Lý thị là huyện Văn An thuộc phủ Huy Châu; có điều, trong lòng vẫn hậm hực chuyện bị Triển Chiêu bỏ lại, một mình đi trước tới thám thính tiệm áo liệm Vĩnh Ninh.

“Mèo chết! Mèo thúi! Dám bỏ lại Bạch Ngọc Đường ta, đợi đến lúc Bạch gia gia trở về nhất định sẽ lột da con mèo.”

Mặc dù đi cũng đã hai ba ngày đường rồi nhưng hễ nhớ lại chuyện đó cậu vẫn tức tối không thôi. Mắng được mấy câu đã thấy trong miệng khô rang, nhìn thấy trước mặt có một quán trà đơn sơ, cậu liền thúc ngựa chạy đi. Tới nơi thì nhảy xuống, quăng dây cương cho người chủ quán mới chạy ra đón, Bạch Ngọc Đường bước vào lều trà dựng bằng trúc, chọn một cái bàn tương đối sạch sẽ để ngồi xuống. Nhận thấy trong điếm chẳng có thứ gì đáng để ăn nên chỉ gọi một bầu trà xanh, vừa nhâm nhi vừa nghỉ chân mà thôi. Đúng lúc ấy, từ đằng xa có đôi vợ chồng già dìu đỡ nhau vào quán trà này. Hai người đều ăn mặc rất bình dân, lão ông vóc người không cao, diện mạo thật thà, còn lão bà thì đang lấy tay che mặt, vừa đi vừa khóc. Họ vào trong quán, ngồi ở một bàn gần chỗ Bạch Ngọc Đường, cũng gọi một ấm trà xanh. Lão ông buông bọc hành lý xuống, rót một chén trà đưa cho lão bà.

“Nào, uống miếng trà đi. Còn mấy ngày nữa là tới thành Biện Lương rồi…”

Lão bà lau nước mắt nói. “Đúng vậy. Mấy ngày nữa là có thể gặp đại tiểu thư rồi… Nàng một mình tha phương lưu lạc, lênh đênh vất vả không thân không thích…”

Lão ông nghe vậy thở dài. “Ôi~! Nhị tiểu thư giờ cũng không rõ tung tích, thật là, Lý gia sao lại thành ra như vầy rồi.”

Lão bà khóc lóc nói. “Đại tiểu thư chết thật thê thảm mà… Đến giờ vẫn chưa toàn thây. Những tưởng khi tiểu thư được gả vào phủ quốc công là có thể an ổn sống qua ngày, dè đâu lại vướng phải tai vạ bất ngờ này. Giờ còn mặt mũi nào mà đi gặp lão gia và phu nhân chứ!”

Bạch Ngọc Đường nghe tới đây trong lòng khẽ động, đứng dậy hỏi thăm đôi vợ chồng già. “Xin hỏi, người mà hai vị vừa nhắc tới có phải là thiếu phu nhân của phủ quốc công vừa bị giết chết?”

Lão ông ngạc nhiên. “Vị thiếu hiệp này chẳng lẽ quen biết đại tiểu thư nhà chúng tôi?”

Bạch Ngọc Đường trong lòng vui mừng phấn khởi. “Xin hỏi hai vị đây là…”

Lão ông đáp. “Tôi vốn là quản gia của Lý phủ, tên là Lý Quế. Đây là người bạn già của tôi, cũng là vú nuôi của hai vị tiểu thư trong nhà, thường gọi Quế bà bà. Chúng tôi ở Huy Châu nghe nói đại tiểu thư bị giết, thi thể được đưa tới phủ Khai Phong. Lại nghĩ đại tiểu thư ở kinh thành vô thân vô cố, nên dẫn nhau tới Biện Lương nhận xác về…”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy nhất thời hớn hở ra mặt. Thật có thể nói là đi mòn thiết hài tìm chẳng thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công. Chỉ nghĩ tới việc lúc mình dẫn cặp vợ chồng Lý Quế trở về phủ Khai Phong, con mèo kia nhất định sẽ trợn tròn mắt, há hốc mồm, trong lòng chợt thấy vui như mở cờ, chỉ muốn vỗ tay cười to. Có điều Bạch Ngọc Đường không thể ngờ rằng ngay giây phút này đây, con mèo được nhắc tới đó, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu của phủ Khai Phong, đã chạy tới khu ngoại ô của Biện Lương, tìm kiếm thứ được đề cập trong Vân Sơn Lệnh – tiệm áo liệm Vĩnh Ninh.

Trên con đường nhỏ trong núi ở ngoại ô Đông Kinh Biện Lương có một bóng người màu lam như ngọc thụ lâm phong đang phóng như bay, chính là Nam hiệp danh xưng ngự tiền hộ vệ của phủ Khai Phong – Triển Chiêu. Vô tình gặp được tiều phu đốn củi, anh hòa nhã, lễ độ tiến đến hỏi thăm đường tới tiệm áo liệm Vĩnh Ninh, nhưng ai cũng lắc đầu bảo chưa từng nghe qua nơi này. Triển Chiêu thở dài, dành dùng khinh công tuyệt thế của mình đi tìm kiếm, càng đi càng xa, tới một nơi vô cùng vắng vẻ. Ở đây dân cư thưa thớt, ngõ xóm vắng tanh, nơi nơi đều hoang tàn đổ nát, trơ trọi gốc cây khô. Trụ gỗ cháy đen, thi hài vô chủ, mặc cho quạ đen cùng kiến hôi giành ăn. Triển Chiêu nhìn thấy cảnh này trong lòng chua xót, đoán chừng chẳng ai lại tới một nơi như vầy mà mở cửa hàng. Đang định rời đi, đột nhiên lại có mấy tờ tiền hàng mã lặng lẽ trôi bềnh bồng trong gió, anh giật mình truy ngược theo hướng chúng tới, chốc lát đã nhìn thấy ở phía sau một bức tường trắng đổ nát một khoảng sân nằm trong góc khuất. Triển Chiêu giương mắt nhìn kỹ, thấy tường viện cao lớn, hai cánh cửa cũ kỹ đóng chặt, bên trên treo một tấm biển gỗ đề là ‘Tiệm áo liệm Vĩnh Ninh’.

Triển Chiêu mừng thầm, không ngờ tiệm áo liệm Vĩnh Ninh này lại đặt tại một nơi hoang vu vắng vẻ như thế. Anh bước lên thềm, đập vòng cửa gọi, hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời. Triển Chiêu đang tính dùng khinh công vượt tường mà vào thì đột nhiên cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra, một nam nhân vóc người cao gầy mặc áo xanh xuất hiện, trên mặt nở nụ cười ấm áp thân thiện.

“Vị khách quan này, muốn mua áo liệm sao?”

Triển Chiêu nhận thấy người này tuy dung mạo anh tuấn, ăn mặc chỉnh đốn, nhưng chân mày dường như ẩn chứ một luồng khí u ám.

“Xin hỏi chủ tiệm đây có phải mang họ Thẩm hay không?” Anh bước tới ôm quyền hỏi thăm.

Người áo xanh mỉm cười nói. “Không dám mang họ Thẩm, mời khách quan vào trong nói chuyện.”

Nói rồi nghiêng người nhường đường, Triển Chiêu theo vào trong sân, thấy giấy trắng lay động, hình nhân âm u, từ đỉnh lư hương tỏa ra làn khói xanh nhẹ lượn lờ, đứng ở nơi đây mà cứ như đã bị đưa xuống âm tào địa phủ. Người áo xanh dẫn Triển Chiêu vào nội đường, nơi này chỉ thắp đèn cầy trắng, chính giữa đặt một cỗ quan tài bằng gỗ mun, chậu đồng đựng tro tiền giấy để ở đầu quan trài, tro giấy rải đầy đất. Hình nhân giấy được xếp hai bên, giấy tiền vàng mã rơi lung tung, treo trên nóc nhà là vô số vải chiêu hồn.

Triển Chiêu nói. “Xin hỏi chủ tiệm đây có phải là đại công tử Thẩm Sĩ Bình của ngự tứ khâm phong Thần võ hầu hay không?”

Người kia không đáp lời, chỉ chú tâm sửa sang lại một hình nhân giấy ăn mặc có phần xốc xếch, hồi lâu mới quay đầu mỉm cười nhẹ nhàng nói. “Tại hạ họ Thẩm, gọi Sĩ Bình là được rồi.”

Triển Chiêu nghe vậy khom người thi lễ nói. “Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu của phủ Khai Phong ra mắt tiểu hầu gia.”

Thẩm Sĩ Bình quay người lại, mỗi tay cầm một hình nhân giấy, cười hỏi. “Nói xem, cái nào nhìn được hơn?”

Triển Chiêu sửng sốt một chút, sau nói. “Triển mỗ nghe nói đêm phủ Thiện quốc công xảy ra án mạng, tiểu hầu gia cũng có mặt ở đấy. Không biết lúc thiếu phu nhân Lý thị bị giết, tiểu hầu gia có thấy gì lạ hay không?”

Thẩm Sĩ Bình khẽ lắc đầu, mỉm cười nói. “Không hề.”

“Triển mỗ còn muốn hỏi thêm một câu, mùng chín tháng tám có gì đặc biệt với tiểu hầu gia không?”

“Không rõ.”

Triển Chiêu thấy Thẩm Sĩ Bình cử chỉ lễ độ, nói năng rõ ràng, không hề giống người điên chút nào, khẽ thở dài trong lòng. Xem ra đành phải đợi tới mùng chín tháng tám quay lại chỗ này xem có gì dị thường hay không. Đang tính cáo từ rời đi, bỗng nghe thấy tiếng hét nhỏ nhưng chói tai của một cô gái.

“Không, đừng đi! Cứu với… Cứu tôi với!”

Triển Chiên kinh hãi, theo tiếng nhìn lại, phát hiện qua khe cửa hẹp dẫn ra sau nội đường có một cô gái trẻ xinh đẹp đang quỳ ở đấy. Dù gương mặt tái nhợt, dung nhan tiều tụy, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là người bị bọn sát thủ Vân Sơn bắt cóc dạo trước. Cô gái hiện vô cùng gầy yếu, bàn tay khẳng khiu vươn về phía Triển Chiêu, không ngừng lập lại.

“Đại nhân, xin cứu với… Cứu với!”

Triển Chiêu lập tức chạy tới đỡ lấy cô, thấy trên cổ cô có đeo một vòng sắt nặng nề, móc vào một sợi xích to bằng ngón tay cái, đầu còn lại gim chặt vào tường. Triển Chiêu trong lòng hoảng sợ, Cự Khuyết ra khỏi vỏ, “keng” một tiếng chém đứt xích sắt. Lấy kim bài ngự tứ đeo bên hông đưa cho cô gái, nói.

“Cô nương, hãy cầm lấy tấm kim bài này tới phủ Khai Phong, tất có người hộ tống cô trở về nhà an toàn.”

Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Thẩm Sĩ Bình vang lên sau lưng. “Sao lại chẳng nghe lời thế này. Đã bảo nếu không có lệnh thì không được phép đi ra mà.”

Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy sau lưng chưởng phong ác liệt, vội vàng kéo cô gái né sang một bên. Chỉ nghe “oanh” một tiếng, tường gạch chỗ họ mới ở đã bị chưởng lực của Thẩm Sĩ Bình khoét một hố to. Triển Chiêu dùng lực, hất tay đẩy cô gái ra hơn một trượng, la lên.

“Chạy mau!”

Cô gái kia vốn đã bị dọa đến cả người xụi lơ, nhưng trong lúc nguy cấp này, không biết kiếm đâu ra sức lực, đứng dậy chạy ra cửa. Thẩm Sĩ Bình nhanh như cắt quay người đuổi theo, nhưng kiếm quang trước mắt khiến phải lùi về mấy bước. Y đánh mắt nhìn, thấy Triển Chiêu tay cầm bảo kiếm Cự Khuyết đứng trước mặt, lạnh tựa như băng, vững tựa như sơn.

Thẩm Sĩ Bình không lộ vẻ tức giận gì, chỉ khẽ cười nói. “Cậu thật sự muốn để cô nương kia đi?”

Triển Chiêu vẻ mặt không đổi, giọng nói đanh thép. “Thẩm Sĩ Bình! Đường đường là một tiểu hầu gia, sao lại cấu kết với sát thủ Vân Sơn bắt nhốt con gái nhà lành?!”

Thẩm Sĩ Bình không trả lời, chỉ nở nụ cười thân thiện như trước. “Cậu nghĩ nói vậy tôi sẽ thả người?”

Thẩm Sĩ Bình nhẹ nhàng nói, từ ngữ cũng chẳng chói tai gì, nhưng một chưởng đã thuận thế hướng Triển Chiêu đánh tới. Cự Khuyết trong tay rung nhẹ, Triển Chiêu tung người, trường kiếm vẽ nên hoa ảnh tinh kì. Cả hai đều là cao thủ, thân pháp nhẹ nhàng, nhanh tựa chim bay, trì sóng bắn bọt, như giao long vẫy vùng. Trận đấu này không khỏi khiến Triển Chiêu giật mình lo lắng. Võ công của Thẩm Sĩ Bình phải nói thâm sâu khôn lường, nếu chỉ dựa vào sức của một mình anh quả thực rất khó toàn mạng thoát ra. Với khinh công của mình, muốn trốn thoát không phải là không thể, có điều, hiện giờ quan trọng nhất là giúp cô gái bị bắt cóc kia an toàn trốn thoát. Thẩm Sĩ Bình vẻ mặt bình thản nhưng chưởng nào chưởng nấy cứ như dời non lấp bể, khí thế như lôi đình vạn quân. Triển Chiêu theo thói quen giơ tay trái dùng vỏ kiếm đỡ đòn, động phải vết thương cũ vô cùng đau đớn. Cánh tay vô lực rơi thõng xuống, chưởng kia không né được đánh trực tiếp vào trước ngực. Dù đã cố hết sức tránh nhưng vẫn bị chưởng phong mạnh mẽ quét qua vai, cả người như mũi tên bay thẳng ra ngoài. Cô gái khi nãy đã chạy được tới cổng, nghe thấy tiếng động lớn liền quay đầu lại xem thì thấy Triển Chiêu bị Thẩm Sĩ Bình đánh trúng, miệng hộc máu tươi, hoảng sợ kêu lên.

“Đại nhân! Ngài—”

Triển Chiêu cố gượng ngồi dậy, lấy tay lau máu, nghe tiếng kêu đầy lo lắng của cô gái kia thì vội la lên. “Cô nương! Đi mau!!”

Thẩm Sĩ Bình mỉm cười nói. “Không hổ danh Nam hiệp Triển Chiêu, hiệp nghĩa cho đến cuối cùng. Rõ ràng biết bản thân khó thoát nhưng vẫn chăm chăm lo cho an nguy của người khác.” Vừa nói y vừa bước về phía Triển Chiêu, cúi người nhẹ giọng tiếp. “Cánh tay của cậu bị thương đúng không? Rất đau nhỉ?”

Từ đầu tới giờ, nụ cười thân thiện kia chưa từng biết mất, cứ như thể kẻ võ công cao cường, ra tay tàn nhẫn khi nãy và y không hề có chút quan hệ nào. Vết thương trên tay trái Triển Chiêu rất nặng, động cái là đau thấu xương. Nhận thấy Thẩm Sĩ Bình dường như muốn xem xét thương thế của mình, anh thay đổi góc độ thanh kiếm, dùng chuôi ngăn cánh tay Thẩm Sĩ Bình, mũi kiếm theo thế cắm vào trong vách tường. Triển Chiêu mượn lực từ Cự Khuyết tung người nhảy tránh, ở giữa không trung thì rút kiếm ra, chao đảo đáp đất, mơ hồ cảm thấy hơi khó thở, khí huyết cuồn cuộn.

Thẩm Sĩ Bình đứng dậy, bình tâm tĩnh khí khẽ mỉm cười. Không những không nóng vội giao đấu tiếp với Triển Chiêu mà hình như y cũng không có ý đuổi theo cô gái kia, chỉ đơn giản cúi xuống nhặt mấy tờ vàng mã, đi về phía chậu than đặt trước đầu quan tài, phủi bụi đất cười nói.

“Cậu không trốn đi, là muốn chờ cô nương kia chạy thoát? Nhưng tới lúc cô nương đó cách đủ xa thì cậu dù có muốn đi cũng không được nữa rồi…”

Y vừa nói vừa lấy một bình sứ nhỏ từ trong ngực ra, đổ một ít bột màu xanh nhạt vào trong chậu đồng. Thấy Triển Chiêu biến sắc, chậm rãi ngưng thần, y lại một lần nữa nở nụ cười thân thiện.

“Không cần sợ, đây không phải thuốc độc. Thứ này có tên là ‘Nhu Cốt Tán’. Cái tên rất dễ nghe có phải không? Không cần bế khí làm gì, thứ này không mùi không vị… Mà thực ra từ lúc bước vào cửa, cậu đã hít phải không ít rồi.”

Triển Chiêu giật mình, chả trách khi nãy cảm thấy nội lực tắc nghẽn, cả người vô lực, ra là đã sớm trúng phải thứ thuốc Nhu Cốt Tán này. Triển Chiêu cầm kiếm đâm tới, nhưng được nửa đường cánh tay đã không còn chút sức lực nào, leng keng mấy tiếng, bảo kiếm tùy thân Cự Khuyết đã rơi trên đất. Đôi mắt Triển Chiêu tối đen, hai chân mềm nhũn ngã quỵ xuống. Thẩm Sĩ Bình phi thân tới, ra tay phong bế mọi đại huyệt của anh rồi kéo cơ thể xụi lơ ấy vào trong lòng, ngón tay suồng sã vuốt ve gương mặt Triển Chiêu, cảm thấy toàn thân anh căng cứng, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên thì mỉm cười dịu dàng nói.

“Không cần phải sợ, từ nay trở đi, tôi sẽ rất dịu dàng… rất dịu dàng chăm sóc cậu. Giờ tôi sẽ thành thật trả lời hai câu hỏi kia. Thứ nhất, trong đêm xảy ra vụ án ở phủ quốc công, tôi có thấy gì khác thường không? Tôi chẳng thể thấy gì… bởi Lý thị do chính tay tôi giết chết. Thứ hai, mùng chín tháng tám có gì đặc biệt? Thực ra cũng không có gì đặc biệt lắm, chỉ là hôm đó là sinh nhật của tôi… và cũng là ngày giỗ của cậu.”



Bạch Ngọc Đường dẫn cặp vợ chồng Lý Quế quay về thành Biện Lương. Hai người do tuổi cao nên cũng không còn lanh lợi nữa, kéo dài cuộc hành trình trở về hơn hai, ba ngày so với lượt đi, tới tận sáng sớm ngày mùng chín mới đến được phủ Khai Phong. Trên đường, trong lòng Bạch Ngọc Đường nóng như lửa đốt, khó khăn lắm mới trở lại trước kì hạn, đoán chừng con mèo kia sẽ không cách nào bỏ lại mình mà đơn độc đi tiệm áo liệm Vĩnh Ninh, thật vui mừng hết biết. Bạch Ngọc Đường sau khi vội vã sắp xếp đôi vợ chồng Lý Quế đâu vào đấy liền chạy một mạch tới hậu viện, nghĩ sẽ cho Triển Chiêu lác mắt vì tốc độ làm việc thần tốc của mình, ai dè vừa đặt chân vào được sân trong đã nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc la lớn.

“Lão Ngũ! Lão Ngũ!”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, thấy bốn người đang sải bước đi về phía mình chính là tứ thử của Hãm Không Đảo thì kinh ngạc nói. “Đại ca!? Sao mọi người lại ở trong phủ Khai Phong vậy?”

Lô Phương tới trước lên tiếng. “Chuyện kể ra rất dài dòng—”

Nói còn chưa xong đã bị Hàn Chương chen vào. “Lão Ngũ, tâm tư của đệ, bọn huynh hiểu cả. Đệ cứ yên tâm, mấy ngày qua mọi người thay đệ cố thủ nơi này, xem như bình an vô sự.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Từ Khánh nói vô. “Bọn huynh đều thấy rõ, mấy ngày qua con mèo nhỏ họ Triển đi ra ngoài công cán, nói còn chưa tới mười câu với Lý cô nương.”

Bạch Ngọc Đường tạm thời tê liệt đầu óc. “Cái gì mà Lý cô nương Lý cô niếc chứ… Đúng rồi! Tam ca, huynh vừa nói Triển Chiêu sao?”

“Con mèo họ Triển đó? Nó ra ngoài đi công cán gì đấy… mấy ngày rồi chưa thấy về.”

Bạch Ngọc Đường giận tím mặt. “Đồ mèo chết tiệt! Giám bỏ ta một mình đi trước!”

Thấy Bạch Ngọc Đường tự dưng nổi giận đùng đùng, tứ thử đứng cạnh bên hoàn toàn không hiểu được. Đột nhiên bên ngoài phủ Khai Phong vang lên tiếng trống dồn dập, năm anh em họ vội vã chạy ra tìm hiểu nguồn căn. Tới tiểu viện, thấy Bao Chửng cùng nhóm Vương Triều, Mã Hán đi ra, có vẻ như đang chuẩn bị thăng đường hỏi chuyện người đánh trống kêu oan. Bỗng có cô gái trẻ tuổi lảo đảo vào trong phủ, nha dịch thấy cô giơ cao kim bài nên cũng không dám ngăn trở. Cô gái kia tới trước mặt Bao Chửng thì ngã quỵ xuống, rưng rưng nước mắt, kéo vạt áo vừa khóc vừa nói.

“Mau… mau cứu… Triển đại nhân!”

Bao Chửng cầm lấy kim bài, cẩn thận xem xét, quả nhiên là kim bài tứ phẩm hộ vệ Triển Chiêu thường đeo, giật mình hoảng hốt, sai người đỡ cô cái kia lên, ôn tồn nói.

“Cô nương, đừng khóc nữa, có gì cứ từ từ kể ra.”

Cô gái kia nghẹn ngào nuốt xuống, kể lại đêm đó mình bị cường đạo bắt cóc như thế nào, rồi bị nhốt ở tiệm áo liệm Vĩnh Ninh ra sao, Triển Chiêu vì sao lại xả thân liều chết cứu giúp, đến lúc đó khóc lóc kể lể.

“Dân nữ vốn sớm đã đi báo quan, ai dè chạy không lâu thì bởi mệt quá mà ngất đi, may mắn được tiều phu gần đó mang về nhà chăm sóc, mấy ngày sau mới tỉnh lại. Bao đại nhân, xin hãy mau cứu Triển đại nhân đi! Thẩm Sĩ Bình kia vô cùng lợi hại, Triển đại nhân bị thổ huyết thật nhiều… thật nhiều mà.”

Bạch Ngọc Đường siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi. “Mèo chết, mi…”

Trương Long, Triệu Hổ vốn nóng tính, nghe tới đây không kịp nghĩ cứ thế phóng đi cứu người, lại bị Lô Phương ngăn lại, chắp tay nói với Bao Chửng.

“Bao đại nhân, Triển hộ vệ võ công tuyệt đỉnh, ấy vậy mà cũng thất thủ bị bắt, đoán chừng tên Thẩm Sĩ Bình kia thân thủ nhất định thâm sâu khó lường, hai vị đầu mục đi sợ chưa chắc có thể cứu được người ra. Chi bằng để huynh đệ năm người chúng tôi cùng đi, biết đâu chừng có thể chế phục tên Thẩm Sĩ Bình kia.”

Bao Chửng trong lòng cũng có ý đó, nghe Lô Phương nói vậy trấn an phần nào. “Vậy làm phiền năm vị nghĩa sĩ rồi.”

Ngũ thử cùng Trương Long, Triệu Hổ đang chuẩn bị lên đường thì cô gái báo quan khi nãy đột ngột lên tiếng. “Dân nữ nguyện giúp dẫn đường các vị đại hiệp đến tiệm áo liệm Vĩnh Ninh!”

Sau đó nha dịch mang ngựa tới; lúc này, cứu người là quan trọng, nề chi nam nữ thọ thọ bất thân, Bạch Ngọc Đường cùng cô gái kia cưỡi chung một ngựa, theo sự chỉ đường của cô mà phóng ra ngoại ô thành Khai Phong. Tới được tiệm áo liệm Vĩnh Ninh, mọi người thấy nơi đây đổ nát, thê lương bất giác giật mình. Cô gái kia vừa thấy cửa tiệm thì cả người run sợ, Lô Phương nhờ Trương Long, Triệu Hổ ở lại bảo vệ cô, còn mình thì dẫn các anh em thăm dò xung quanh cẩn thận trước khi phi thân nhảy vào trong. Ngũ thử lẳng lặng lẻn vào trong tiệm, thấy tiền âm phủ rải đầy đất, cờ trắng bay phấp phơ, khắp nơi đều là lũ đầu trâu mặt ngựa đang giương nanh múa vuốt, quả thực nhìn muốn lạnh sống lưng. Năm người nín thở lắng nghe động tĩnh, nhưng rốt cuộc chỉ thấy bốn bề yên lặng như tờ mà thôi. Đột nhiên, sau lưng có tiếng cười lạnh, khiến cả năm giật mình quay đầu, chỉ thấy một nam nhân mặc áo xanh quỷ mị không biết từ nơi nào  hiện ra.

“Mấy vị khách quan, muốn tới mua áo liệm à?”

Từ Khách nóng tính nghe thấy thế nổi trận lôi đình, đại chùy vung mạnh về trước.

“Cái ****! Ngươi mới là kẻ cần mua áo liệm!”

Thẩm Sĩ Bình dễ dàng tránh được đại chùy của Từ Khánh, tứ thử còn lại không dám khinh thường, vội vàng rút vũ khí ra nghênh chiến. Bạch Ngọc Đường vừa đánh vừa giận dữ nói.

“Tên điên! Triển Chiêu ở đâu?”

Thẩm Sĩ Bình chỉ cười chứ không đáp, y tuy bị ngũ thử vây đánh nhưng không hề tỏ ra nao núng. Đột nhiên, từ trên tường viện có năm tên mặc quần áo đen nhảy xuống, Bạch Ngọc Đường vừa thấy liền kêu lên.

“Là năm tên sát thủ Vân Sơn khi đó!”

Tên cầm Phục Hổ Trường Tiên tiến lên, nói với Thẩm Sĩ Bình. “Thuộc hạ tới chậm, để thiếu chủ phải sợ hãi, mong người thứ tội!”

Thẩm Sĩ Bình khẽ mỉm cười. “Không sao, không sao. Vừa rồi ta mới được coi một màn chuột cứu mèo vô cùng thú vị.”

Nói đoạn nhảy lên tường cao, loáng cái đã không thấy đâu. Ngũ thử tính đuổi theo nhưng sát thủ Vân Sơn thân thủ phi phàm, dù làm thế nào cũng không tiến lên được. Tên ném phi tiêu lấy một quả đạn khói ra, “oành” một tiếng, trong sân đã tràn ngập khói mù, đến khi khói tan thì bọn chúng cũng đã mất dạng. Việc cần kíp lần này là tìm ra được Triển Chiêu nên ngũ thử cũng chẳng đuổi theo, tản ra khắp nơi xem có dấu vết nào không. Đột nhiên có tiếng Triệt Địa Thử Hàn Chương hô lớn từ phía sau hậu viện.

“Tới đây! Mau tới đây!”

Tứ thử còn lại tức tốc chạy tới, thấy Hàn Chương chỉ tay vào một chỗ rõ ràng vừa mới bị đào xới.

“Chỗ này trông như mới vừa bị động qua. Hãy đào ra xem thử.”

Hàn Chương nói xong thì gỡ thiết trảo, nhanh tay nhanh chân đào đám đất đá lên, không lâu sau đã lộ ra một quan tài bằng gỗ mun đen bóng. Ngũ thử trố mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hiểu ra, gấp gáp nói.

“Nhị ca, mau mở ra. Tr-Triển Chiêu!”

Tứ thử nghe vậy giật mình, cuống quýt lấy quan tài ra, cố sức bật mở nắp, năm đôi mắt đồng loạt nhìn vào trong, chỉ thấy Triển Chiêu mặc bộ quần áo màu lam mộc mạc, thắt lưng màu trắng, thần sắc an tĩnh nằm trong quan tài có lót tơ lụa cao cấp, bảo kiếm Cự Khuyết cùng một số trân bảo quý đặt xung quanh như tinh tú vây lấy mặt trăng. Bạch Ngọc Đường ngồi cạnh quan tài, đưa tay ra thử nhưng chẳng thấy hơi thở của Triển Chiêu đâu, siết chặt Họa Ảnh trong tay, thất thanh nói.

“Triển Chiêu… chết rồi!?”

Một đời Nam hiệp, trường kiếm giang hồ. Biết bao oai hùng. Biết bao phóng khoáng. Chuyện này… sao có thể? Làm sao có thể!? Bạch Ngọc Đường cả người lạnh ngắt, trái tim như hóa đá, càng ngày càng nặng nề, đầu óc trống rỗng. Cậu bế Triển Chiêu ra khỏi quan tài đặt nằm dưới đất. Người giang hồ vốn chẳng màng sống chết, nhưng tại sao ngay giây phút này lồng ngực lại đau nhói, tê tái trong tim, ngỡ ngàng…

Tưởng Bình không chú ý tới sự thất thần của Bạch Ngọc Đường, đi qua nắm cổ tay Triển Chiêu bắt mạch. “Cậu ta không có chết. Chẳng qua là tạm thời bị ngộp thở, miệng đối miệng truyền chút dương khí là được.”

Bạch Ngọc Đường như thể tỉnh mộng, mừng rỡ nói. “Tứ ca, huynh bảo không chết?”

“Mới nói đó thôi, miệng đối miệng truyền chút dương khí là được.”

“Miệng đối miệng… truyền dương khí?” Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên đỏ bừng.

Tứ thử còn lại vẫn cứ vô tri với biểu cảm trên mặt Bạch Ngọc Đường, Tưởng Bình lắc đầu nói.

“Đã không biết bơi thì có giảng kiểu nào cũng không biết bơi. Lão Ngũ, tránh ra, để Tứ ca làm mẫu cho mà nhìn.”

Nói rồi đẩy cậu em mình qua một bên, đến ngồi bên cạnh Triển Chiêu, mở miệng anh chuẩn bị áp xuống thì bị Bạch Ngọc Đường từ phía sau đẩy ra.

“Để… để đệ!”

Rồi không dám chần chờ nữa, cúi đầu áp xuống bờ môi tái nhợt không chút máu nào mà thổi khí vào, chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng bừng, về phần đôi môi tỏa ra hơi thở mang hương lá sen tươi mát cùng với xúc cảm mềm mại như tơ kia nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Thổi thêm vài hơi đã nghe Triển Chiêu ho khan một tiếng, sặc ra một hơi thở.

Mọi người vui mừng hoan hô. “Sống rồi! Sống rồi! Coi như sống lại rồi.”

Lô Phương giúp Triển Chiêu giải khai huyệt đạo, từ từ đỡ dậy. “Triển huynh đệ, thấy thế nào rồi?”

“Đa tạ… các vị huynh đài ra tay cứu giúp.”

Triển Chiêu bị trúng thuốc mê, người vẫn chưa tỉnh hẳn, thì thào mấy tiếng đã muốn ngất đi. Bạch Ngọc Đường thấy anh tỉnh lại, mặt càng thêm nóng, cố tình làm mặt lạnh nói.

“Con mèo chết tiệt! Tỉnh rồi thì mau dậy đi, đừng có bày đặt ở đó giả chết.”

“Cậu—”

“Ta sao nào? Nếu không phục thì mau dậy, cùng Bạch Ngũ gia phân cao thấp.”

Triển Chiêu nghe vậy tức giận trong lòng, dù đầu vẫn còn ong ong, toàn thân thoát lực nhưng vẫn dùng ý chí ép bản thân loạng choạng đứng dậy. Lô Phương thấy thế vội vàng đi qua âm thầm đỡ lấy, trong lòng trách móc lão ngũ nhà mình ăn nói chua ngoa, không thực với lòng, mới vừa rồi lầm tưởng Triển Chiêu bỏ mạng còn thất kinh bát đảo, ấy vậy mà giờ bày đặt ra vẻ mặt lạnh, đúng giấu đầu hở đuôi mà.

Triển Chiêu gắng gượng chỉ xuống đất, nói ngắt quãng từng câu.

“Nhị đảo chủ… phiền các hạ… đào toàn bộ… số quan tài… Thẩm Sĩ Bình đã chôn… lên.”

Ngũ thử nghe vậy giật mình, vội vàng gọi Trương Long, Triệu Hổ vào phụ một tay, sân trước sân sau tổng cộng tìm thấy mười bốn cỗ quan tài khác. Có mấy quan tài vì lâu năm nên gỗ mục nát hết, để lộ ra xương trắng âm u, sâu bọ nhung nhúc bên trong, ngọc khí thoát ra, trân bảo rơi xuống đất. Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ đến, nếu khi nãy họ không kịp tới, Triển Chiêu cũng sẽ chịu cùng kết cục như những thi hài này, chôn sâu dưới ba lớp đất, hóa thành xương khô, chốc lát mồ hôi lạnh đã phủ đầy tay.

Trương Long, Triệu Hổ đưa Triển Chiêu và cô gái kia về phủ Khai Phong trước, sau dẫn nha dịch tới vừa thu dọn vừa khám nghiệm những tử thi đào được. Qua khám nghiệm biết được đây đều là xác của những thiếu nữ mười tám đôi mươi, tất cả cùng bị chôn sống mà chết, tình trạng thê thảm đến độ không nỡ nhìn. Mọi người đem chuyện hồi báo phủ Khai Phong, Bao Chửng nghe vậy giận tới phát run, không thể tin nổi trên đời này lại có người độc ác đến thế, liền thay đổi triều phục vào cung thuật lại tình hình vụ án cho hoàng thượng biết. Nhân Tông nghe xong biến sắc, tuyên Thần vũ hầu Thẩm Hành tới chất vấn. Thẩm Hành quỳ trước long án, nước mắt như mưa, khóc lóc kể lể.

“Khởi bẩm vạn tuế, nghịch tử của thần khi còn nhỏ tập võ bị ngã từ trên ngựa xuống, thành chứng bệnh khùng khùng điên điên, không thể kiểm soát hành động của mình. Lão thần vô dụng, mặc dù nhiều lần nghiêm trị, mắng nhiếc thậm tệ, đều không công hiệu. Sau này nghe nói nghịch tử đã tới vùng ngoại ô mở một tiệm áo liệm, thần vì bảo toàn danh dự cho gia tộc nên đã trục xuất nó đi. Nhưng, làm cha mà không dạy được con, để nghịch tử gây ra tội tày đình như vậy, thần cũng khó tránh liên quan, nguyện xin nhận trách phạt của bệ hạ.”

Nhân Tông nghe xong thở dài một tiếng.

“Thôi, hầu gia không cần quỳ nữa, đứng lên đi…”

Rồi quay sang Bao Chửng nói.

“Bao khanh, án này vô cùng nghiêm trọng, trẫm hạ lệnh cho khanh phải dốc toàn lực điều tra, truy bắt Thẩm Sĩ Bình về quy án.”

Bao Chửng dập đầu nói.

“Thần tuân chỉ!”