Thắt Lưng Hoa

Chương 59: Em vẫn còn thích anh, đúng không?




Lí Mộ tức tối lấy mu bàn tay quệt miệng, lại lườm anh một cái, dằn giọng: “Anh không thấy buồn nôn à?”

Sau đó, cô uống ừng ực hết hơn nửa cốc nước mà không át được mùi vị đó.

Anh mỉm cười đắc ý: “Sao lại buồn nôn chứ. Anh thấy ngon mà, trước đắng sau ngọt, dư vị không tan.”

Anh đúng là không biết xấu hổ.

Lí Mộ mặt đỏ bừng đến tận mang tai. Cô cúi đầu yên lặng ăn các món khác, không đụng đến món “rải đắng” nữa. Anh nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ ửng của cô, và hài lòng dùng bữa.

Khi họ đứng lên thanh toán tiền thì đường phố đã lên đèn, gió đêm mát rượi thổi qua khiến lòng người khoan khoái. Những trận tuyết rơi ở thành phố C dường như đã là chuyện rất xa xôi. Ngụy Tuần không khỏi cất lời khen ngợi: “Nơi này tuyệt thật đấy.”

“Anh thích thì ở lại đây đi, đừng đi theo tôi nữa.”

Lí Mộ khẽ hừ một tiếng rồi đi lên phía trước. Ngụy Tuần sải bước hai cái đã đuổi kịp cô. Cô chắp tay sau lưng, anh định nắm tay cô, cô liền tránh né, còn dừng lại gắt lên: “Anh đừng táy máy tay chân với tôi như thế có được không?”

Anh cười xòa, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Nắm tay mà là táy máy tay chân à?”

“Tôi không thích thì đó chính là hành động táy máy tay chân.”

“Em không thích thật à? Vậy tại sao tối qua em ôm anh chặt thế?”

Anh cố ý trêu cô với vẻ mặt tươi cười thật ngứa mắt.

Cô liền đanh mặt, nghiêm túc nhìn anh và nói: “Nhân viên của anh đã bao giờ trông thấy dáng vẻ lúc này của anh chưa?”

Anh bây giờ chẳng khác gì một ông chủ cợt nhả, thiếu nghiêm túc. Người đàn ông chững chạc hòa nhã trước kia đã biến đi đâu mất rồi? Dường như sau khi đến đây, anh rất thích cười. Chẳng lẽ khi đến một nơi khác thì tính tình con người cũng thay đổi sao?

“Tất nhiên là chỉ có em mới có thể nhìn thấy anh như thế này thôi.” Anh vỗ nhẹ vào đầu cô một cái, lập tức nhận bị cô lườm cho một cái.

Đôi mắt cô tròn xoe, đáng yêu không để đâu cho hết. Anh khẽ thở dài: “Em đừng để ai nhìn thấy dáng vẻ này của mình nhé Tiểu Mộ.”

“Ngoài anh ra thì còn ai đáng ghét như vậy nữa.” Cô sẽ không trợn mắt với ai ngoại trừ anh.

Nói rồi, cô mặc kệ anh, quay người đi thẳng về phía trước.

Thị trấn nhỏ vùng biên thật yên bình, không có những người đi đường vội vã, ánh đèn nê ông không quá rực rỡ. Anh và cô thả bước đi về phía khách sạn.

Ngụy Tuần đi bên ngoài, cẩn thận che chở cho Lí Mộ, bóng hai người đổ dài dưới ánh đèn đường, dán sát vào nhau như thể mãi mãi chẳng tách rời.

Lúc cô tắm rửa xong và từ trong phòng tắm đi ra, Ngụy Tuần đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đặt máy tính lên bàn trà làm việc. Trông anh lúc này khác hẳn vừa rồi, đôi lông mày cau lại, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Trước đây, cô rất thích nhìn anh lúc làm việc, nhưng anh lại rất ít khi để lộ ra vẻ tập trung nghiêm túc này trước mặt cô, mà luôn tỏ ra dịu dàng, nhã nhặn. Thỉnh thoảng, cô cũng có bắt gặp anh cau mày nói chuyện điện thoại, nhưng vừa nhìn thấy cô, nét mặt anh liền dịu đi. Anh nói rằng anh không thích mang những cảm xúc trong công việc về nhà, quả là một người đàn ông rất tâm lí. Song, anh cũng là con người, sẽ có lúc mệt mỏi không chống đỡ được. Có lần cô thấy anh day hai đầu lông mày, bơ phờ không thể tả. Nhưng đến khi anh trở về phòng, vẻ mặt anh đã không còn chút mệt mỏi nào.

Có người đã quen với việc che giấu cảm xúc của mình.

Lí Mộ vỗ nhẹ vào thành ghế sô pha sau lưng anh: “Tôi muốn đi ngủ.”

Anh ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: “Em cứ đi ngủ trước đi, anh còn chút việc phải làm.”

Giọng điệu của vợ chồng già kiểu này không phải là điều cô muốn nghe, cô sầm mặt: “Không phải là anh định ngủ lại đây tối nay đấy chứ?”

“Chúng ta đã li hôn rồi.” Cô nhấn mạnh một lần nữa.

Chuyện đêm qua là tình huống ngoài ý muốn. Hôm nay cô đã khỏi ốm, sao họ có thể lại ngủ cùng một phòng được?

Anh vẫn ngồi yên tại chỗ, thản nhiên đáp: “Nửa đêm em lại bị sốt thì làm thế nào?”

“Tôi đã uống thuốc rồi, sẽ không bị sốt nữa.”

“Lỡ như bị sốt thì sao? Nếu không để mắt đến em, anh sẽ không ngủ được.” Anh vẫn ung dung nhìn vào màn hình máy tính: “Anh ngủ trên ghế sô pha, sẽ không làm gì em đâu. Em yên tâm ngủ đi.”

Ghế sô pha rất nhỏ, người anh cao lớn như vậy thì để chân ở đâu?

Lí Mộ không nhìn sau gáy anh nữa mà nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tùy anh, chật chội không có chỗ cựa thì anh tự chịu.”

Dứt lời, cô chẳng buồn để ý đến anh nữa mà dứt khoát về phòng đi ngủ.

Buổi chiều ra ngoài chơi một lúc, cô đã thấm mệt, vừa đặt lưng xuống giường liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ chập chờn nên vẫn nghe thấy tiếng động lúc anh vào phòng tắm. Phòng khách sạn này chỉ có một phòng tắm, cô cũng không thể không cho anh tắm rửa được.

Lí Mộ trở mình một cái, định ngủ tiếp, nhưng sau khi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm thì không tài nào ngủ lại được nữa.

Rốt cuộc cũng đợi đến lúc anh tắm xong, nghe thấy tiếng anh đi ra, cô kéo gối đầu xuống, đang mơ màng chuẩn bị thiếp đi thì giường đột nhiên lún xuống. Cô bỗng mở bừng mắt. Ngụy Tuần điềm nhiên vén chăn nằm xuống.

Cô đanh giọng hỏi anh: “Anh làm gì đấy.”

Anh trả lời tỉnh bơ: “Ghế sô pha nhỏ quá.”

“Ghế sô pha nhỏ thì anh thuê thêm một phòng nữa đi. Chẳng phải anh nhiều tiền lắm sao? Dậy mau!”

Nói đoạn, cô lập tức quay người ngồi dậy, túm lấy cánh tay anh, nhưng anh nặng như núi, kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Anh nắm lấy tay cô, khẽ kéo một cái là cô đã nằm gọn trong lòng anh. Mặt cô chà lên lồ ng ngực của anh, tuy không đau nhưng lại nóng ran.

Một tay anh ôm vòng lấy vai cô, tay kia giữ chặt hai tay cô, dù cô có vùng vẫy thế nào cũng chẳng xi nhê gì đối với anh. Khóe miệng khẽ nở nụ cười, anh nhẹ giọng nói: “Tiền của anh đều để dành cho em tiêu, có được không?”

“Không được.” Hai tay không thể động đậy, cô bèn húc đầu vào ngực anh, khiến anh đau điếng rên lên một tiếng.

Chân cô bắt đầu đá lung tung, một mực muốn thoát ra. Ánh mắt Ngụy Tuần tối đi, anh lật mình đè lên người cô, bất thình lình cắn vào môi dưới của cô.

Là một phát cắn rất nhẹ.

Lí Mộ lập tức không dám cựa quậy, chỉ biết trợn tròn hai mắt nhìn lên trần nhà. Thấy cô nằm im, anh mới buông ra, sau đó hôn chụt lên môi cô một cái: “Em có ngốc không vậy? Chân có thể đá lung tung sao?”

Lí Mộ hết hồn, cuối cùng cũng nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm ngu ngốc nhường nào.

Nom bộ dạng ngô ngố của cô, lòng anh liền dịu đi. Anh lại hôn cô lần nữa rồi mới chịu buông ra, sau đó tiện thể ôm cô vào lòng, xoa đầu cô dỗ dành: “Được rồi, ngủ đi nào. Ngày mai phải dậy sớm đấy.”

Lí Mộ không dám lộn xộn nữa, chỉ khẽ nói: “Ngủ thì ngủ. Nhưng anh ôm tôi thế này khó chịu lắm.”

“Anh còn khó chịu hơn em đây này. Vì thế, nếu em không muốn khó chịu hơn thì mau ngoan ngoãn ngủ đi.” Hơi thở của anh đã trở nên nóng rực, giọng nói cũng trầm xuống.

Lí Mộ tức anh ách lại chẳng dám làm gì: “Sao anh hư vậy?”

Giọng cô êm dịu chẳng khác nào đang làm nũng. Ngụy Tuần cười tủm tỉm, sờ bàn tay non mềm của cô. Có lẽ do hay cầm bút vẽ nên ngón tay áp út của cô có vết chai dày. Anh nhẹ nhàng mân mê tay cô: “Có người nói với anh rằng, muốn theo đuổi phụ nữ thì không được dịu dàng quá. Phụ nữ nói ghét chính là yêu, nói hư chính là ngoan.”

Rốt cuộc là ai đã nói với anh những lời vô lí đó, còn anh thế mà cũng tin là thật.

“Tiểu Mộ, anh muốn mau chóng “cưa” đổ được em.” Do đó, anh không muốn tuân theo quy củ nữa, mà chậm rãi đi từng bước: “Chúng ta vẫn còn trẻ, nhưng thật ra thời gian trôi qua nhanh lắm.”

Trong hai năm qua, nỗi nhớ cô không khi nào nguôi ngoai. Năm tháng qua mau, anh muốn tranh thủ đối xử tốt với cô, tốt với cô hơn nữa.

Ngụy Tuần ghé sát vào tai Lí Mộ, thì thầm: “Em vẫn còn thích anh, đúng không?”

Khi anh gần như sắp hôn lên vành tai cô đến nơi, cô rướn người về phía trước để né tránh, tức giận nói: “Không thích, tôi ghét anh.”

“Ghét chính là thích. Quả nhiên là em vẫn còn thích anh.”

Sao trên đời này lại có người vô lí như anh nhỉ? Lí Mộ tức đến độ không nói tiếp được nữa. Ngụy Tuần hài lòng ôm cô chặt hơn, hai mắt nhắm lại, khóe miệng cong lên: “Ngủ ngon nhé, Tiểu Mộ.”

Ghét hay là thích? Trái tim đập loạn nhịp của cô đã cho anh biết câu trả lời.

***

Mộc Thành biết tin Lí Mộ sắp đến chơi, gần như ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm hành trình của cô. Trận ốm của cô đến rất nhanh mà đi cũng nhanh. Ngày hôm sau, cô đã khỏe hẳn, và chuẩn bị qua cửa khẩu sang Myanmar. Ngụy Tuần vẫn lẽo đẽo theo cô, mặc cho cô nói thế nào cũng không rời đi.

Mộc Thành một mình đến đón cô ở cửa khẩu. Nhác thấy Ngụy Tuần sau lưng cô, ánh mắt hắn lập tức tối sầm lại. Hắn rảo bước đi tới, kéo Lí Mộ đến bên cạnh mình, lạnh lùng liếc xéo anh một cái.

Trông hắn vốn đã dữ tợn, Lí Mộ thấy thế bèn vội vàng kéo hắn lại: “Mộc Thành, Mộc Thành, tôi không sao đâu.”

Ngụy Tuần nhìn thẳng vào đôi mắt sặc mùi cảnh cáo của hắn, lịch sự chìa tay ra: “Chào anh, tôi là Ngụy Tuần, chúng ta từng gặp nhau hai lần mà chưa chào hỏi đàng hoàng.”

“Khỏi.” Mộc Thành ngó lơ bàn tay đang giơ ra của anh, xách vali của Lí Mộ lên rồi quay đầu đi thẳng: “Đi thôi, A Tranh đang đợi cô ở nhà đấy.”

Rõ ràng là hắn không có ý định tiếp đãi Ngụy Tuần. Lí Mộ chần chừ giây lát, sau đó nói với anh: “Tôi đi đây, anh tự tìm chỗ ở nhé.”

Anh chẳng hề tức giận, cũng không ngăn cản, chỉ ôn tồn dặn cô: “Ừ, em không cần phải lo cho anh đâu, cứ yên tâm đi đi.”

“Ai thèm lo cho anh.”

Vẻ mặt cực kỳ bối rối, cô chỉ bỏ lại một câu này rồi lật đật đi theo Mộc Thành. Lúc lên xe, cô lén quay đầu lại thoáng nhìn anh. Anh vẫn thong dong điềm tĩnh, dịu dàng nhìn cô. Ánh mắt hai người hai người vừa chạm vào nhau, cô liền mau chóng tránh đi.

Nhà Mộc Thành cách cửa khẩu khá xa, phải chạy xe hơn ba tiếng đồng hồ mới đến thành phố nơi hắn ở. Hắn nhìn vào gương chiếu hậu, thấy chiếc xe kia đã theo họ suốt quãng đường. Lí Mộ chẳng hề hay biết gì, vẫn mải mê ngắm phong cảnh nước bạn, có vẻ như không quan tâm đ ến bất cứ điều gì.

Từ lúc nhìn thấy Ngụy Tuần, sắc mặt Mộc Thành vẫn luôn nặng như chì. Lí Mộ không dám bắt chuyện với hắn, cứ im lặng suốt quãng đường. Cuối cùng, hắn không kìm được, nghiêm mặt hỏi: “Trí nhớ của cô cô vấn đề à?”

Cô vậy mà lại vẫn còn dây dưa với Ngụy Tuần.

Lí Mộ không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, cúi đầu nói: “Anh ấy cứ khăng khăng đòi đi theo, tôi cũng hết cách.”

“Hết cách nên cứ thế tiếp tục dây dưa với anh ta hả?”

“Đâu có tiếp tục dây dưa, chúng tôi li hôn rồi.”

Mặc dù cô nói rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe thấy rõ. Nhìn cô cúi đầu ủ rũ, hắn lại tức thay cho cô: “Ngốc vừa thôi.”

Những lời trách cứ của Mộc Thành khiến lòng cô rối bời. Cô nhỏ giọng cãi lại: “Anh không thể nói tôi như vậy được, dù sao tôi cũng là dì của anh đấy.”

Nghe thấy từ “dì” này, sắc mặt hắn càng xấu hơn.

Sau một quãng đường xóc nảy, chiếc xe chạy vào sân một căn biệt thự. Xe vừa dừng lại, A Tranh đã từ trong biệt thự chạy ra, hớn hở gọi: “Tiểu Mộ à!” Cô ấy đang định chạy về phía cô thì Mộc Thành bước xuống xe, quét mắt nhìn một cái. A Tranh lập tức thả chậm bước lại.

Cô ấy mang thai đã hơn bốn tháng, chiếc váy mỏng không che được bụng dưới đã hơi nhô lên, khi nở nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp như được bao phủ bởi một vầng sáng dịu dàng.

Đó chính là vẻ đẹp của người sắp làm mẹ.

Lí Mộ thật lòng lấy làm mừng cho cô ấy.

Vết sẹo chôn sâu trong lòng cô đột nhiên lại đau nhói.

Mộc Thành đi ngang qua Lí Mộ, bỏ lại một câu: “Lí Mộ, tôi không muốn quá khứ lại tái diễn.” Sau đó, hắn đi thẳng về phía A Tranh.