Lòng người phức tạp đến nhường nào? Lí Mộ không thể nhìn thấu một người, thậm chí đôi khi cũng không nhìn rõ được chính mình.
Một người chưa từng uống rượu như cô thế mà tối nay lại uống rượu. Một người luôn điềm đạm hòa nhã như Ngụy Tuần vậy mà tối nay lại nổi nóng. Mọi thứ đột nhiên trở nên mất kiểm soát.
Cô cảm thấy anh đang cáu giận vô lí. Lúc bị đưa vào trong xe, đầu cô bị đập nhẹ vào thành ghế, tuy không đau nhưng cũng khiến đầu óc đột nhiên trống rỗng. Cơn chóng mặt ập đến, không biết là do rượu hay vì tức giận.
Chắc là vì tức giận. Ngay khi đầu óc có phần tỉnh táo trở lại, cô lập tức ngồi dậy mở cửa xe. Ngặt một nỗi, cửa xe đã bị khóa, cô mở mãi mà vẫn không được. Ngụy Tuần sầm mặt ngồi trên ghế lái, ánh mắt lạnh lùng u ám. Sự nhã nhặn và ấm áp trước kia đã không còn nữa, anh bây giờ xa lạ giống như một người khác vậy. Lí Mộ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy vẻ mặt này của anh, dường như vẻ dịu dàng như gió xuân chỉ là lớp vỏ ngụy trang, còn đây mới là dáng vẻ vốn có của anh.
Cửa xe bị đóng sầm lại, mạnh đến nỗi thân xe rung lên. Anh chẳng nói chẳng rằng, nghiêng người về phía cô. Mùi hương quen thuộc của anh len lỏi vào trái tim cô, bao trùm lấy cô. Lí Mộ tức tối đập mạnh vào vai anh: “Anh tránh ra, thả tôi ra!”
Anh vẫn không nhúc nhích, cứ để mặc cô đánh thỏa thích, nhưng lại tránh tầm mắt của cô, chỉ kéo dây an toàn ra rồi đóng chốt cẩn thận, lại đanh giọng nói: “Ngồi cho vững.”
Cô còn chưa kịp phản đối, chiếc xe đã nhanh chóng nổ máy, phóng đi.
Hai tay cô vỗ mạnh lên ghế ngồi để trút ra lửa giận trong lòng. Cồn nhuộm hồng má cô, đôi mắt mờ hơi sương, một sợi dây kéo căng trong đầu sắp đứt phựt đến nơi. Cô thở hổn hển, lồ ng ngực phập phồng, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Anh cũng đang kiềm chế chính mình, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám liếc nhìn cô.
Xe chạy một lúc lâu thì rẽ vào một khu biệt thự thanh tĩnh, rồi dừng lại trước cổng một căn biệt thự. Anh không xuống xe ngay, còn cô vẫn không nói gì, hai người cứ ngồi im lặng như vậy.
Ánh trăng ảm đạm rọi vào cửa sổ xe. Ngụy Tuần tắt hết đèn xe, hai người không nhìn thấy rõ mặt nhau, cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trong lòng cứ thế được kìm lại.
Anh không tức giận vì Borge, mà là hoảng hốt đánh mất lí trí bởi những hình ảnh trong đầu. Sau khi rời khỏi Tùng An, anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải tìm được cô, không bao giờ để cô rời xa anh nữa. Anh thậm chí còn không dám nhớ lại những hình ảnh đó, vì sợ bản thân lại mất kiểm soát lần nữa.
Trên đường đi, cảm xúc của Lí Mộ cứ phập phồng lên xuống, khó khăn lắm mới tìm lại được một thoáng bình tĩnh. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Anh có chuyện gì thì nói đi, nói xong thì đi đưa tôi.”
Ngụy Tuần cũng tìm lại được một chút lí trí, anh nói với giọng tỉnh táo và nhẹ nhàng: “Em mệt rồi, anh đưa em đi ngủ.”
Cô nói một đằng, còn anh lại nói một nẻo.
“Ngụy Tuần, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi, tôi không muốn dính dáng đến anh nữa. Anh buông tha cho tôi đi, được không?”
Cô thực sự đã kiệt sức, cuộc sống thật vất vả làm sao.
Dù vậy, cô vẫn nỗ lực để sống, không dám lãng phí kiếp người. Cô chỉ hi vọng nửa đời sau trôi qua bình yên, không muốn yêu, không muốn hận, càng không muốn dây dưa với anh nữa.
Ngụy Tuần xuống xe, đi vòng qua đầu xe sang bên kia mở cửa cho cô. Cô rụt người về phía sau. Anh cởi dây an toàn cho cô, lại vươn tay định bế cô, song cô vội vàng né tránh.
Lí Mộ tưởng rằng anh chỉ đang tức giận, nhưng không ngờ rằng anh lại ngang ngược thế này. Cô bèn cất cao giọng, giọng nói đã run run: “Anh tránh ra, tôi muốn về nhà!”
Anh lập tức túm lấy cô, kéo cô lại gần trước mặt mình. Lí Mộ bất ngờ chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Ngụy Tuần. Đôi mắt sâu hun hút khiến cô chợt ngẩn người. Anh chùng giọng, như đang cố kìm nén điều gì đó: “Tiểu Mộ, anh chính là nhà của em.”
Anh không thể chấp nhận, càng không tài nào chấp nhận được một tương lai thiếu vắng cô, một ngôi nhà không có cô.
Lí Mộ hoảng hốt trước ánh mắt và lời nói của anh. Cô thì thào: “Anh điên rồi.”
Anh bế thốc cô lên một cách dứt khoát: “Đúng, anh điên rồi.”
Anh từng cho rằng mình là người không có h@m muốn, không có khát khao giống như cô nghĩ, cũng tưởng rằng mình đã nhìn thấu thế gian. Trên con đường đời dài dằng dặc nhưng anh chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấy điểm cuối, anh đã thấu tỏ mọi yêu hận khổ đau.
Nhưng hóa ra đó không phải là anh, chẳng qua là anh chưa gặp được người có thể khiến anh điên cuồng mà thôi.
“Em chỉ có thể hận anh ở nơi anh có thể trông thấy em.”
Chân trời góc biển, sông dài biển rộng, cô có thể hận anh suốt đời, cả đời không tha thứ cho anh, tuy nhiên cô không thể rời khỏi anh để đến bên người khác.
Ngụy Tuần nhẹ nhàng đặt Lí Mộ lên giường.
Bất luận cô vùng vẫy, kháng cự thế nào, anh vẫn tỉnh bơ như không. Thể lực nam nữ có sự chênh lệch rất lớn, cô quả thực đã mệt lả. Vừa chạm vào giường, cô liền xoay người đưa lưng về phía anh.
Cô chẳng thèm đếm xỉa đến anh nữa, chỉ để lại cho anh một bóng lưng lạnh lẽo. Tiếng bước chân đi xa dần, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Lí Mộ lấy điện thoại từ trong túi áo khoác, lật danh bạ một lượt rồi nhất thời ngơ ngác.
Cô nên nhờ ai đến giúp cô rời khỏi đây bây giờ?
Mộc Thành ư? A Tranh đang mang thai, sao cô có thể làm phiền hắn chạy từ Myanmar xa xôi đến tận đây cho được? Hứa Thiên Nhất ư? Cậu và Ngụy Vi yêu nhau thắm thiết là vậy, sao cô có thể khiến mối quan hệ của họ nảy sinh hiềm khích chứ? Đại La ư? Nếu cô ấy biết chuyện, nhất định sẽ cuống cả lên, nhưng nhất thời lại chẳng có cách gì. Tiết Bán Mộng ư? Hay là Borge? Họ chắc chắn sẽ giúp cô, nhưng cô thà cùng với Ngụy Tuần dày vò lẫn nhau còn hơn là khiến họ lo lắng.
Cô chợt cảm thấy thật lẻ loi cô độc, thế mà lại chẳng tìm nổi một người để có thể làm phiền. Một người mà cô có thể thoải mái làm phiền mà không tạo thành gánh nặng trong lòng
Điện thoại bỗng bị lấy đi. Cô quay đầu lại, thấy anh đang đứng bên giường với vẻ mặt khó đoán: “Anh sẽ không để em rời khỏi anh. Có điều, nếu em thật sự muốn đi, anh có một cách hay đây.”
Anh đưa trả điện thoại lại vào tay cô, rồi cúi người nhìn vào đôi mắt mông lung của cô, khẽ hé môi chậm rãi nói: “Em có thể báo cảnh sát, nói rằng anh bắt cóc em. Anh nhất định sẽ thừa nhận, càng không bỏ chạy, hơn nữa còn nói những lời tổn thương em. Đến khi cảnh sát đến bắt anh, em có thể rời đi. Như thế, anh cũng không thể bắt em lại được nữa. Đây là cách duy nhất, nếu em không làm như vậy, anh vẫn sẽ không kiểm soát được bản thân đâu. Tiểu Mộ, anh thật sự hi vọng em làm điều đó. Điện thoại đang ở trong tay em đấy, anh sẽ không ngăn cản em.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi và khích lệ, chứa chan cảm xúc. Cô phải nhìn vào mắt anh thật lâu mới hiểu được.
Anh đang thử cô, thử thăm dò giới hạn của cô.
“Anh thật sự cho rằng tôi không dám làm vậy sao?”
Trên người cô vương mùi rượu nhàn nhạt, hơi thở cũng thơm hương rượu ngọt, chỉ cần ngửi thôi đã khiến anh có cảm giác sắp say đến nơi. Anh vuốt v3 gò má nóng bừng và nhẵn mịn của cô, bàn tay bịn rịn không nỡ buông ra.
Giọng anh trở lại dịu dàng như xưa: “Em uống rượu à, em chưa từng uống rượu mà.”
“Anh đừng chạm vào tôi!” Cô tức tối hất tay anh ra khỏi mặt mình, rồi cầm điện thoại bấm ba chữ số.
Cô nên gọi cú điện thoại này, như vậy anh sẽ không thể quấn lấy cô nữa. Chỉ là, ngón tay vẫn không tài nào nhấn xuống nút gọi màu xanh lá cây, cứ như thể có một rào cản vô hình giữa ngón tay và màn hình, dù cô cố gắng đến mấy cũng không phá vỡ được rào cản đó.
“Để anh bấm cho.” Anh đưa tay tới, có điều ngay lúc anh sắp chạm vào chiếc điện thoại, cô bất ngờ ném nó đi.
Chiếc điện thoại đập vào tường, lập tức vỡ làm đôi và rơi xuống sàn nhà.
Ngụy Tuần không nói rõ cảm giác của mình lúc này, mắt anh bỗng nhòe đi.
Rốt cuộc cô vẫn không đành lòng.
Giọng nói của cô như được bao phủ bởi một lớp băng cứng: “Anh không cần đến chút hòa bình cuối cùng, có phải không Ngụy Tuần?”
Dù có hận anh đến nhường nào, cô vẫn luôn giữ lại chút lí trí còn sót lại của người trưởng thành, chỉ dùng cách phớt lờ anh và châm chọc anh bằng những câu từ có gai.
Ngụy Tuần đã rất mãn nguyện, hơi nước dâng lên trong mắt: “Anh không cần, anh chỉ cần em ở bên anh thôi.”
Trong phòng yên ắng đến độ có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường.
Lí Mộ trùm chăn kín mặt, không muốn nhìn thấy anh.
“Anh xả nước rồi, em vào tắm đi.”
“Không tắm.”
Anh vẫn nhẫn nại dỗ dành: “Vậy anh lấy khăn nóng cho em nhé, em lau mặt đã rồi hẵng ngủ.”
Cô vén chăn ra, gườm gườm nhìn anh: “Tôi đã nói là tôi không tắm, anh không nghe thấy hả? Chê tôi bẩn thì để tôi đi đi.”
“Anh chỉ sợ em thấy người khó chịu thôi. Em mệt rồi thì ngủ đi.”
Anh đắp chăn lại cho cô, vừa lấy tay về cô liền cáu kỉnh hất chăn ra. Anh lại đắp chăn cẩn thận cho cô, cô lại hất ra. Cứ như vậy mấy lần, tiếng hít thở của cô trở nên dồn dập. Cuối cùng anh đành chịu thua: “Anh chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống một chút, nếu em lạnh thì nói với anh.”
Dứt lời, anh đứng dậy, nhưng vừa xoay người đi được mấy bước thì đã bị một cái gối mềm ném trúng.
“Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi sợ ban đêm sẽ gặp ác mộng.”
Chắc cô nghĩ rằng những lời này có thể khiến anh đau đớn. Tuy nhiên, từ giây phút cô ném điện thoại vào tường, anh đã chẳng còn bận tâm đ ến điều gì nữa.
Anh khom người nhặt chiếc gối lên, đặt ở cuối giường: “Anh ở ngay phòng bên cạnh. Em gọi một tiếng là anh sẽ nghe thấy. Đừng giận nữa, ngủ sớm đi em.”
Đáp lại anh là một chiếc gối khác bay tới, lần này anh giơ tay đón được, rồi lại để ở cuối giường, sau đó ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Tối nay đã định trước là một đêm khó ngủ.
Tuy nhiên, trong hơn bảy trăm ngày đêm qua, đây là đêm mà anh cảm thấy an tâm nhất. Cô đang ngủ ngay ở phòng bên cạnh, còn gì khiến anh yên lòng hơn thế.
Ngụy Tuần đã mệt nhoài, anh mơ màng thiếp đi một lúc, sau đó chợt mở bừng mắt ra trong đêm tối.
Anh đi ra khỏi phòng, bắt gặp cô đang ngồi co ro bên cầu thang.
“Tiểu Mộ, em sao vậy?” Anh vội vàng chạy tới ôm lấy hai vai cô, để cô ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô đong đầy lệ, cô đấm vào người anh một phát.
“Tôi hận anh.”
Cú đấm khá mạnh khiến anh hơi lảo đảo. Bấy giờ anh mới nhận ra là một tay cô đang ôm lấy mắt cá chân.
Anh chạm nhẹ vào mắt cá chân cô một cái, cô đau đến hít vào một hơi, làm anh cũng thấy đau theo.
Anh bế cô lên: “Em có ngốc không đấy, cửa đã bị anh khóa rồi, em không ra ngoài được đâu. Sao đi xuống lầu mà không bật đèn lên?”
Anh bế cô đi xuống nhà, khẽ khàng đặt cô lên ghế sô pha, sau đó quỳ một chân xuống đất, cẩn thận kiểm tra vết thương của cô. May mà chỉ hơi sưng chứ không nghiêm trọng. Anh lấy một túi đá chườm vào mắt các chân cho cô, lại nhẹ giọng nói: “Để sáng mai xem còn đau nữa không. Nếu đau quá thì anh sẽ gọi bác sĩ đến.”
Lí Mộ đã kiệt sức, chỉ lạnh nhạt nói: “Khi nào thì anh để tôi đi? Anh cũng không thể giữ tôi ở đây cả đời được.”
“Tiểu Mộ, chúng ta bàn về điều kiện đi. Em ở lại đây với anh đến ngày 20 tháng sau, đến ngày 20, anh sẽ li hôn với em.”
Theo cách tính của luật sư Trâu, ngày 20 tháng sau là vừa tròn hai năm họ li thân.