Nụ cười trên môi Ngụy Diễn bỗng vụt tắt.
Trình Tế Minh không nhận ra sự thay đổi này, vẫn nhiệt tình kéo tay anh ta đi về phía mấy người Lí Mộ. Vài bước chân ngắn ngủi chưa quá hai mươi giây, nhưng đầu óc trống rỗng của Ngụy Diễn lại có cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu.
“À, chú Ngụy ơi, đây là bạn mới của cháu, tên là Borge. Borge, đây là bạn của chú của cháu, và cũng là bạn của cháu. Chú ấy tên là Ngụy Diễn.”
Borge xởi lởi chìa tay ra, miệng cười tươi roi rói: “Chào anh.”
Ngụy Diễn chợt bừng tỉnh lại từ miền ký ức xa xăm, bắt tay Borge và hờ hững đáp: “Chào anh.”
Ánh mắt Ngụy Diễn nhìn về phía Lí Mộ. Cô tưởng anh ta sẽ nói gì đó, nhưng anh ta lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Nghiêm Hòa Sơn và một người đàn ông lạnh lùng đi tới, mọi người lịch sự chào hỏi lẫn nhau. Ngụy Diễn vẫn luôn cư xử như bình thường. Sau khi hàn huyên một hồi, ba thầy trò tiễn các vị khách ra tận cửa, nhìn theo bóng lưng họ cho đến khi khuất dạng rồi mới khép cửa lại.
Lí Mộ và Borge trở lại sân sau. Cô luôn cúi gằm mặt, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Borge đột nhiên kéo tay cô một cái, lúc này cô mới ngơ ngác ngẩng đầu lên. Hiếm khi thấy Lí Mộ lơ đễnh như vậy, anh ta bè hỏi: “Tiểu Mộ, sao lại thừ người ra thế?”
“À.” Cô chớp chớp mắt, chậm rãi đáp: “Tôi đang nghĩ xem tối nay ăn gì.”
Hoàn thành bài tập của một ngày, lúc ăn cơm xong thì chân trời cũng đã nhuộm ánh hoàng hôn. Mỗi ngày vào thời gian này, cô đều đi dạo bên bờ hồ, nhưng hôm nay thì lại khác.
Cô bất ngờ chạm mặt Ngụy Diễn ngoài ngõ. Anh ta đang đứng dựa lưng vào tường, đút tay vào túi quần, góc nghiêng khuôn mặt rất điển trai.
“Biết ngay là cô muốn chạy mà.”
Trái ngược với vẻ chín chắn chiều này, những lời nói của anh ta lúc này vừa trẻ con lại vừa nực cười. Cô cười nhạt, dửng dưng nói: “Tại sao tôi phải chạy?”
Lí Mộ không dừng bước, mà tiếp tục đi lướt qua trước mặt Ngụy Diễn. Anh ta liền vội vàng đuổi theo cô.
“Cô tránh mặt anh tôi hai năm nay, bây giờ rốt cuộc cũng bị tôi tìm thấy. Tôi đã gọi cho anh tôi rồi. Trước khi anh tôi tới đây, tôi sẽ trông chừng cô.”
Trên đường còn có khách du lịch qua lại, Lí Mộ thong thả bước đi.
“Chẳng phải anh ghét tôi nhất, chỉ mong tôi rời khỏi anh trai của anh sao? Giờ anh đã thỏa lòng rồi, sao lại vội vã gọi điện thoại cho anh ta vậy?”
Ngụy Diễn đi đằng sau nên chỉ có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đầu Lí Mộ.
Nghĩ đến hai năm qua, giọng điệu anh ta trở nên nặng nề: “Cô có biết anh tôi tìm cô đến phát điên luôn rồi không. Hai năm nay, anh ấy chẳng khác gì cái xác không hồn, chỉ khi đi tìm cô mới hăng hái trở lại.”
Lí Mộ hoàn toàn không đếm xỉa đến những lời này: “Tôi biết chứ, anh ta toàn đến làm phiền bạn của tôi, sao tôi lại không biết cho được.”
“Cô biết mà vẫn tránh anh tôi như thế à?” Ngụy Diễn nhăn mày.
“Tôi không trốn tránh anh ta, chỉ đơn giản là không muốn gặp anh ta mà thôi.” Nói đến đây, Lí Mộ dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Anh ta thật phiền phức.”
Ngụy Diễn thấy cô chán ghét Ngụy Tuần ra mặt thì lấy làm sửng sốt.
Cô đi băng qua con phố rộng rãi, rẽ vào một con đường nhỏ. Ngụy Diễn vẫn lẳng lặng đi theo, đột nhiên trầm giọng nói: “Tôi biết anh tôi đã làm tổn thương cô rất nhiều.”
Hậu quả do tổn thương này gây ra đã không thể bù đắp được nữa.
Hôm đó, Ngụy Diễn rời khỏi bệnh viện liền đi thẳng đến chỗ của trợ lý Trần. Chuyện của hai người họ, có lẽ anh ta là người biết rõ ngọn nguồn nhất.
“Anh ấy không ngờ được là sự việc lại trở nên như vậy.” Không ai nghĩ được là Phùng Triều lại điên cuồng đến thế, mọi chuyện đều xảy ra quá đột ngột.
Ngụy Diễn nói tiếp: “Cô đã phải gánh chịu nỗi đau vì chuyện đó, nhưng anh tôi còn đau khổ hơn gấp bội. Anh ấy rất quan tâm đ ến cô, càng quan tâm lại càng đau đớn. Đối với anh ấy, hai năm qua chẳng khác nào sống trong địa ngục.”
Lí Mộ vẫn đưa lưng về phía anh ta, bật cười thành tiếng: “Nếu biết sẽ đến nông nỗi này, tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến các người. Anh ta là anh ruột của anh, anh xót anh ta là lẽ đương nhiên. Tôi không sao cả, mọi chuyện đều đã là dĩ vãng. Tôi chẳng còn sức đâu mà hận anh ta nữa, bây giờ tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình như trước đây thôi.”
Tầm mắt bỗng trở nên khoáng đạt, một hồ nước tĩnh mịch xuất hiện. Một tòa thành cổ được xây bao quanh hồ, bờ bên kia là ánh đèn lập lòe đong đưa. Gió lạnh thổi tung mái tóc, Lí Mộ bỗng thấy đầu óc minh mẫn lạ thường.
Ngụy Diễn đứng bên cạnh cô, lại nói: “Tôi không tin cô đã cạn tình với anh tôi.”
Anh ta vẫn còn nhớ như in vẻ mặt kiên định của cô khi đối diện với anh ta vào năm đó.
“Anh biết không, có một câu nói rất hay như thế này.” Cô nhìn mặt hồ phẳng lặng, thờ ơ nói: “Thời gian có thể thay đổi tất cả.”
Thời gian có thể chữa lành tất cả, từ nỗi đau của những đêm trắng, hay tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Từ khoảnh khắc nhận được cuộc gọi của Ngụy Diễn, đôi tay của Ngụy Tuần dường như đã mất hết sức lực.
Tài xế lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể để đưa anh tới thị trấn nhỏ này. Thời điểm đặt chân lên mặt đất, anh mới tìm lại được cảm giác bản thân đang thật sự tồn tại. Xe đỗ ở bên đường vì phía trước không thể đi tiếp. Ngụy Tuần không rời mắt khỏi màn hình điện thoại đang hiển thị tín hiệu định vị của Ngụy Diễn. Hai kí hiệu mũi tên đó càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…
Đèn lồ ng đỏ treo dọc hai bên đường, từng tốp khách du lịch thả bước đi dạo.
Anh băng qua đám đông, trái tim trong lồ ng ngực đập thình thịch càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng mãnh liệt…
Dưới chân bỗng va phải thứ gì đó, anh liền dừng bước.
Một đứa trẻ đang ngồi trên mặt đất giương cặp mắt ngây thơ trong veo nhìn anh. Mẹ của cậu bé ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ cậu dậy, rối rít xin lỗi anh: “Tôi xin lỗi, xin lỗi anh. Thằng bé nghịch ngợm quá. Anh không sao chứ ạ?”
Anh lắc đầu, ánh mắt lại dán vào màn hình điện thoại di động. Hai dấu mũi tên đã gần như trùng khớp.
Nhịp tim đột nhiên chậm lại, xung quanh im phăng phắc.
Anh ngẩng đầu lên thì thấy cô đang đứng cách đó không xa, nét mặt rất đỗi bình thản.
Khung cảnh trước mặt anh bỗng nhòa đi, giống như đang nằm mơ vậy.
Khuôn mặt cô tròn trịa hơn trong mơ, mái tóc cũng ngắn hơn trong mơ, nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần, vẻ đẹp không lẫn đi đâu được. Cảm xúc dồn nén tích tụ bấy lâu đã đạt đến cực điểm, nhưng anh không biết làm cách nào để trút ra.
Anh quá sợ hãi, chỉ sợ đây là một giấc mơ. Anh sợ rằng nếu mình đi đến gần cô thì sẽ phải tỉnh mộng.
Cô bước đến trong ánh đèn rực rỡ.
“Anh đến rồi à.” Giọng nói của cô như thể cách xa một đời, lại gần gũi như đang tuôn ra từ trong tâm trí anh.
Ngụy Tuần vươn tay muốn chạm vào mặt cô, để xác nhận xem liệu đây có phải là một giấc mơ hay không.
Tuy nhiên, cô lại dửng dưng đi ngang qua anh, để lại người đàn ông ngơ ngác đứng đó.
“Nếu đã đến rồi thì tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi.”
Trong mộng có tiếng khóc, tiếng cười, có oán trách, có căm giận, nhưng lại không có sự hờ hững như bây giờ.
Anh lập tức tỉnh lại từ cơn mê.
Trong một quán ăn nhỏ, Lí Mộ ngồi đối diện với Ngụy Tuần. Ngụy Diễn đã lẳng lặng rời đi khi thấy anh trai của mình tới.
Cô lật xem tỉ mỉ tờ thực đơn cũ kỹ: “Chắc anh chưa ăn cơm nhỉ? Muốn ăn gì thì gọi đi.”
Anh vẫn luôn nhìn cô với ánh mắt quyến luyến: “Em ăn gì thì anh ăn đó.”
Cô cúi đầu thản nhiên nói: “Vậy tôi gọi bừa nhé.”
Anh kìm nén những cảm xúc rời bời trong trong, giọng nói hơi run rẩy: “Ừ.”
Trước ánh nhìn như thiêu như đốt của anh, cô thong thả gọi món, dặn chủ quán đừng bỏ quá nhiều ớt, còn hỏi quán có món rau theo mùa nào không.
Ngụy Tuần đã từng tưởng tượng vô số lần về cảnh hai người gặp lại, nếu không có oán hận thì cũng là lạnh nhạt như nước lã, nhưng không ngờ rằng sẽ bình thản như thế này.
Bình thản như thể không hề có một sự liên quan nào.
Ông chủ chốt thực đơn xong liền rời đi. Lí Mộ bóc bỏ bao bì bộ đồ ăn đã tiệt trùng, đang định trụng qua nước sôi thì bị anh giành lấy.
Cô bỏ tay xuống, nhìn anh và chậm rãi nói: “Đại La gọi điện nói là anh muốn gặp tôi. Tôi nghĩ chắc hẳn luật sư Trâu đã nói với anh rằng tháng sau tôi sẽ về, vì vậy, tôi đã từ chối gặp anh.”
“Anh biết rồi. Luật sư Trâu có nói với anh.” Anh rót trà, nước trà màu vàng nâu trút xuống cốc thủy tinh trong suốt, sóng sánh một lúc lâu.
Cô nhìn cốc trà: “Tôi không hiểu anh đang nghĩ gì mà cứ một hai phải ầm ĩ lôi nhau ra tòa mới chịu. Một khi đã như vậy thì kết quả cũng chẳng có gì thay đổi. Đã hai năm rồi, anh còn cố chấp cái gì nữa.”
“Em đến đây khi nào thế, anh nghe Ngụy Diễn kể rằng em là học trò của thầy Nghiêm Hòa Sơn. Em đang học vẽ à?”
Ngụy Tuần dứt khoát chuyển chủ đề. Lí Mộ nhìn anh, trầm lặng hồi lâu mới nói.
“Tôi mời anh đến đây là để nói chuyện li hôn với anh. Nói thật, tôi không mong sẽ gặp anh ở tòa, phô ra cho nhiều người biết như vậy thật chẳng hay ho gì. Tốt nhất là bây giờ anh đồng ý li hôn luôn, ngày mai tôi có thể cùng anh trở về làm thủ tục.”
Anh cụp mắt: “Tiểu Mộ, chỉ cần một ngày anh và em còn là vợ chồng hợp pháp, thì ngày mai đối với anh vẫn còn hi vọng.”
“Anh đúng là kẻ thích tự lừa dối bản thân nhất mà tôi từng gặp đấy.” Trong mắt cô lóe lên vẻ giễu cợt: “Đã hai năm rồi mà anh vẫn thế. Tôi biết anh áy náy khổ sở, nhưng giữa chúng ta đã không quan hệ gì nữa. Anh có thể tha thứ cho bản thân anh hay không đó là việc của anh, chả liên quan gì tới tôi cả. Anh đang mong đợi điều gì, mong tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Không đâu, tôi không hận anh đã là quá lắm rồi.”
Anh cầm lấy cốc trà nóng hổi: “Anh chưa từng mong ước xa vời rằng em sẽ tha thứ cho anh.”
Bởi vì anh cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
“Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đôi mắt trong veo của cô hiện lên vẻ tức giận, những lời hoang đường đó mà anh cũng dám nói ra với cô.
Chẳng mấy chốc, chủ quán đã bưng lên đầy đủ món ăn. Ngụy Tuần hạ giọng cầu xin: “Chúng ta ăn cơm trước đã, được không?”
Một bữa cơm rất yên lặng. Ăn xong, cô bước ra khỏi cửa hàng trước.
Đợi anh thanh toán xong, cô mới hỏi: “Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh nhất quyết muốn chúng ta gặp nhau tại tòa án, có phải không?”
Anh không trả lời khiến cô càng không muốn dây dưa với anh nữa.
“Vậy anh về đi, tháng sau gặp nhau ở tòa án.”
Dứt lời, cô xoay người bỏ đi, anh lặng lẽ đi theo sau. Cảm giác bị nhìn chòng chọc và bị đeo bám không xua đuổi được khiến người dễ tính đến mấy cũng phải phát cáu.
Khi về đến con ngõ nhỏ vắng, cô dừng bước: “Anh có thể đừng đi theo tôi nữa được không?”
“Trời tối không an toàn, anh đưa em đến cổng.”
Đây là thói quen săn sóc của anh, nhưng lại khơi lên lửa giận trong cô: “Tôi ghét nhất là loại người như anh đấy Ngụy Tuần ạ. Lúc nào cũng làm ra vẻ hiền lành, tốt bụng, dịu dàng và ân cần với tất cả mọi người. Tôi không cần sự quan tâm giả tạo này. Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh. Nếu anh thật sự muốn thể hiện sự bác ái như thánh nhân của mình, thì bên ngoài có hàng tá người đang đợi anh đấy. Còn riêng tôi, tôi không cần!”
Cô thật sự đã nổi giận, giận đến đỏ ngầu cả hai mắt.
Anh không kìm nén được nữa, vội đi tới ôm chặt lấy cô, đôi tay rắn rỏi ghì chặt cô vào trước ngực: “Tiểu Mộ, anh không phải thánh nhân, anh mới là kẻ ích kỷ nhất trên đời này. Anh không cần gì cả, anh chỉ cần em thôi. Anh không thể mất em được.”
Lí Mộ quên cả vùng vẫy. Ngõ nhỏ tối thui yên ắng đến độ hai người họ có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.