Thắt Lưng Hoa

Chương 26: Cháu đến với ngụy tuần là vì tiền sao?




Thực ra Ngụy Diễn không có tiếng nói trong nhà họ Ngụy, Ngụy Vi gọi anh ta về là vì trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy thì không thể thiếu anh ta được.

“Anh Hai, thật tình em có phần không chấp nhận được cách cư xử của anh Cả.”

Khi Ngụy Diễn về nhà, Ngụy Đức Chiêu đã nguôi giận và đang ngủ ngon giấc. Ngụy Tuần đã rời đi, chỉ còn lại Từ Nhược Chi đang than vắn thở dài. Anh ta đã nghe Ngụy Vi kể lại mọi chuyện, lúc này cũng không biết nên khuyên nhủ mẹ mình như thế nào. Có lẽ anh ta đã sai, đáng lẽ ra ngay từ đầu anh ta không nên giấu gia đình, nếu thế biết đâu mọi chuyện sẽ không như bây giờ.

“Mẹ à, anh con cũng chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi.”

Có thể Ngụy Tuần chỉ là nhất thời hồ đồ, nhưng đứa trẻ kia đã khiến sự tình không thể cứu vãn được nữa. Ngụy Tuần sẽ không bỏ đứa bé đó, Từ Nhược Chi càng chẳng thể khoanh tay làm ngơ.

Bà ấy không khỏi nghĩ rằng Lí Mộ quả là cô gái ghê gớm, lại có thể khiến con trai bà ấy vì cô mà làm đến mức này.

Lí Mộ cương quyết muốn trở lại tiệm sách Sơn Hổ, Ngụy Tuần đành phải để cô đi. Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Ngụy, anh gọi cho cô, nhắc cô đừng chạy lung tung, anh sẽ đến đón cô ngay bây giờ. Hiện tại đang là giờ cao điểm buổi tối, xe cộ ùn tắc, phía trước có vụ tai nạn giao thông nhỏ khiến cho đoàn xe nối đuôi nhau xếp thành hàng dài dằng dặc trên trục đường chính. Sự chờ đợi khiến con người trở nên bức bối nóng nảy, Ngụy Tuần hạ cửa kính xe xuống để cho luồng khí lạnh buốt ùa vào.

Khi đến tiệm sách thì đã khá muộn. Lí Mộ ôm túi sưởi ấm ngủ gục trên bàn. Cô nhắm nghiền mắt, trông thật xinh đẹp và yên tĩnh. Tâm trạng nặng nề của Ngụy Tuần bỗng chốc vơi bớt đi nhiều, anh đóng cửa lại, tiếng động tuy rất nhẹ nhưng vẫn khiến cô ngẩng đầu dậy.

“Tắc đường. Em đợi anh có lâu lắm không?”

“Không ạ, em mới chợp mắt có một lát.” Cô đứng dậy khỏi sô pha, nhìn anh: “Anh bị thương rồi kìa.”

Trên trán anh có một vết rách, miệng vết thương không sâu và đã được xử lý lúc ở biệt thự nhà họ Ngụy. Lí Mộ kiễng chân muốn nhìn rõ vết thương đó, nhưng anh đã kéo tay cô ngồi lại xuống ghế.

“Không sao đâu, bị xước da chút thôi.”

Lí Mộ biết hôm nay anh về nhà lớn, nhìn anh trở lại trong bộ dạng thế này, cô thấy rất khó chịu: “Em khiến anh khó xử lắm, phải không anh?”

Anh rất yêu thương gia đình của mình, nếu như họ không vui thì trong lòng anh cũng sẽ không thoải mái.

Anh nhẹ nhàng xoa dịu cô: “Không tệ như em nghĩ đâu. Ông nội chỉ hơi giận tí thôi. Dù sao cũng là lỗi của anh, đã khiến em phải làm mẹ sớm như vậy.”

Anh nhìn vào đôi mắt ngập tràn lo âu của cô, lại nói tiếp: “Em đừng lo, mọi chuyện đều đã có anh. Cuối tuần này chúng ta về nhà anh ăn cơm nhé, em chỉ cần là chính mình là được rồi.”

Lí Mộ đã từng nghĩ ngày này rồi sẽ phải đến, nhưng khi nó thật sự tới, mọi việc dường như lại không đơn giản như cô tưởng.

Lời động viên và sự điềm tĩnh trong đôi mắt Ngụy Tuần khiến cô có cảm giác kiệt quệ. Hình như cô chưa từng nói với anh rằng cô có thể nhìn ra được buồn vui giận hờn trong đôi mắt của anh. Nếu như không nhìn ra cảm xúc gì trong đôi mắt ấy, điều đó chứng tỏ là anh đang cố giấu đi.

Ánh mắt bây giờ của anh giống như anh đang nhìn Trịnh Yến Yến vậy.

Chẳng qua ánh nhìn đó chỉ thoáng qua trong giây lát, anh kéo cô đứng dậy: “Đi nào, chúng ta ăn cơm trước đã, hồi chiều em đã ăn đồ ăn anh nhờ người mang đến cho em chưa?”

Cô gật đầu: “Em ăn rồi ạ.”

“Tốt rồi, sau này mỗi ngày anh sẽ nhờ người mang đồ ăn đến cho em, ít nhiều gì em cũng phải ăn một ít nhé. Dù sao trong bụng em bây giờ còn có một sinh mệnh bé nhỏ nữa đấy.”

Khi anh nói lời này, Lí Mộ có thể nhìn thấy tia sáng dịu dàng chứa đựng biết bao kỳ vọng và mong đợi lóe lên trong mắt anh.

Bất luận lí do anh che giấu cảm xúc nơi đáy mắt là gì, thì lúc này anh thực sự đang thu xếp cho tương lai của họ.

Lí Mộ biết gia thế của Ngụy Tuần không phải dạng vừa, nhưng lúc xe chạy vào biệt thự nhà họ Ngụy, cô vẫn hết sức kinh ngạc. Căn biệt thự cổ kính sang trọng và bề thế, với sân vườn rộng lớn. Ngụy Tuần dừng xe trước cổng, rồi mở cửa xe cho cô xuống, sau đó có người đến lái xe vào gara.

Ngụy Đức Chiêu và Từ Nhược Chi đã đợi trong phòng khách, Ngụy Vi ngồi kế bên Từ Nhược Chi. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy vội ngẩng đầu lên nhìn và trông thấy Ngụy Tuần dẫn theo một cô gái bước vào. Sau khi nhìn rõ mặt mũi Lí Mộ, mới đầu Ngụy Vi còn thấy ngờ ngợ, đến lúc nhớ ra đã gặp cô ở đâu thì đồng tử bỗng dưng nở to.

“Vi Vi.” Tiếng gọi của Ngụy Tuần khiến cô ấy giật mình: “Đây là Lí Mộ, bạn gái của anh.”

“Chào em.” Tuy có hơi hồi hộp song Lí Mộ không hề nao núng, cô vui vẻ chào hỏi Ngụy Vi.

Ngụy Vi sợ bị mắng là vô lễ, đành phải tạm thời kìm nén cảm xúc trong lòng, hờ hững chào lại cô.

“Được rồi, ăn cơm trước đã. Gọi Ngụy Diễn xuống đi.” Ngụy Đức Chiêu không làm khó Lí Mộ, ông vẫn giữ thái độ mà bậc làm lớn nên có, không tỏ ra thân thiết, nhưng cũng không lên mặt.

Từ Nhược Chi là người tao nhã, lịch thiệp, không muốn Lí Mộ lần đầu ra mắt đã bị bẽ mặt. Tuy trông bề ngoài Lí Mộ hiền lành và dịu dàng, không phải hạng ranh ma xảo quyệt, nhưng nhớ tới những chuyện cô đã làm, thật lòng bà ấy vẫn không ưa cô. Bà ấy sai người giúp việc lên lầu gọi Ngụy Diễn, đến khi mọi người ngồi vào bàn ăn, anh ta mới sầm mặt đi xuống.

Bữa cơm này thật vô vị và tẻ nhạt. Chỉ có Ngụy Đức Chiêu chủ động hỏi Lí Mộ vài câu. Từ Nhược Chi ngoài mặt tỏ vẻ khách sáo, những vẫn có thể khiến cô cảm nhận được thái độ xa cách của bà ấy. Ngụy Diễn và Ngụy Vi tuyệt nhiên không nói lời nào. Lí Mộ có thể thấy được là Ngụy Vi cũng không thích mình.

Điều này khiến Lí Mộ cảm thấy như bị tra tấn hơn cả trong tưởng tượng. Ngụy Tuần cầm tay cô, cảm giác ấm áp xoa dịu sự căng thẳng trong cô.

Ăn cơm xong, Ngụy Đức Chiêu đột nhiên nói: “Ngụy Tuần, cháu đưa Tiểu Mộ đi loanh quanh làm quen đi, đừng rụt rè như vậy, sau này đều là người một nhà cả rồi.”

Nghe thấy thế, Từ Nhược Chi hơi ngạc nhiên. Ngụy Tuần gật đầu, nói với Lí Mộ: “Anh đưa em đi dạo vườn hoa nhé.”

Mỗi người mang theo sắc mặt khác nhau. Lí Mộ đứng dậy theo Ngụy Tuần, lễ phép chào mọi người rồi đi cùng anh.

Lúc ra đến cửa lớn, anh xoa gương mặt đang căng thẳng của cô: “Thả lỏng đi nào, ông nội đồng ý rồi đấy. Việc còn lại cứ để thời gian lo, mẹ anh và Ngụy Diễn, Ngụy Vi đều không phải là người khó gần đâu. Sau khi hiểu em rồi, chẳng mấy chốc họ sẽ chấp nhận em thôi.”

Tất nhiên, Lí Mộ hiểu rằng tình hình như bây giờ là đã tốt nhất rồi. Ngụy Đức Chiêu nói như vậy, chứng tỏ đã có ít nhất một người đồng ý cho anh và cô bên nhau. Mọi chuyện quả thật không tệ cho lắm, tuy rằng vẫn còn cả một quãng đường chông gai phía trước, nhưng dù sao cũng đã đi được một bước đầu tiên.

Cô thở hắt ra, mỉm cười nói: “Vườn hoa nhà anh lớn quá, đây là hoa gì thế ạ? Mai vàng à?”

Bầu không khí trong nhà khá nặng nề, Từ Nhược Chi đã đuổi khéo Ngụy Diễn và Ngụy Vi ra chỗ khác. Bà ấy đang không hiểu vì sao Ngụy Đức Chiêu lại nhanh chóng chấp nhận Lí Mộ như vậy.

“Thưa bố, Lí Mộ kia không ngây thơ như vẻ ngoài của cô ta đâu ạ.”

Nếu như cô biết thân biết phận, biết bản thân và Ngụy Tuần có sự chênh lệch rất lớn sẽ thì đã không đeo bám anh như thế. Ai mà biết được cô lặn lội từ chốn rừng núi hoang vu khỉ ho cò gáy đến đây với ý đồ gì?

“Nhược Chi, con có thấy thái độ của Ngụy Tuần với con bé đó trong bữa ăn không?” Qua biểu hiện của Ngụy Tuần ngày hôm đó, Ngụy Đức Chiêu đã biết rằng sẽ rất khó để khiến anh đổi ý. Hôm nay, tận mắt nhìn thấy sự săn sóc tỉ mỉ chu đáo của anh dành cho Lí Mộ, ông càng thêm khẳng định: “Chuyện mà thằng bé đã quyết, chúng ta có phản đối thế nào đi chăng nữa cũng vô ích, chỉ tổ đẩy thằng bé càng ngày càng ra xa mà thôi.”

“Bố ơi, con không hiểu, chẳng lẽ chúng ta cứ để cô ta nghiễm nhiên bước vào nhà mình sao? Người khác sẽ chỉ trỏ sau lưng nhà họ Ngụy chúng ta thế nào đây. Cái đó thì đã đành, nhưng ví thử cô ta có ý đồ xấu xa, gây tổn thương cho Ngụy Tuần thì làm thế nào? Chúng ta cứ bàng quan mặc kệ sao?”

“Tất nhiên là không thể mặc kệ rồi. Bởi lẽ đó, phải để cô ta hiểu thế nào gọi là không biết tự lượng sức mình. Chúng ta không thể nói thẳng với cô ta, mà phải khiến bản thân cô ta nhận thức được để biết khó mà tự rút lui. Tuy bố đã chấp nhận cô ta, nhưng cô ta có thể hòa hợp với nhà họ Ngụy hay không thì lại là một chuyện khác. Nhược Chi, con cứ coi cô ta như là một viên đá tự nguyện chịu gọt giũa, đánh bóng đi. Về phần có thể trở thành viên ngọc đẹp hay không còn phải xem khả năng chịu đựng của cô ta đến đâu. Nếu không thể chịu được, tự cô ta sẽ bỏ cuộc. Điều quan trọng nhất bây giờ là cái thai trong bụng cô ta, đứa con đầu lòng của Ngụy Tuần không thể là đứa trẻ ngoài giá thú được. Bố biết lòng con rất khó chịu, nhưng nếu con ra sức chia rẽ hai đứa nó lúc này, Ngụy Tuần cũng sẽ không vui. Cứ coi như là con nghĩ cho Ngụy Tuần và đứa con chưa chào đời của nó đi.”

Lúc Ngụy Tuần đưa Lí Mộ từ vườn hoa trở lại, vẻ mặt Từ Nhược Chi đã dịu đi phần nào. Bà ấy nói với Ngụy Tuần: “Con vào nói chuyện với ông đi, mẹ nói chuyện với Lí Mộ một lát.”

Ngụy Tuần nhìn Lí Mộ. Cô mỉm cười với anh, lại gật đầu một cái, bấy giờ anh mới thả tay ra và rời đi

“Đi bộ một hồi có mệt không?” Từ Nhược Chi bảo người giúp việc bày biện trà bánh, sau đó dẫn Lí Mộ sang phòng khách nhỏ.

Lí Mộ dè dặt ngồi xuống: “Dạ không ạ.”

Người giúp việc đặt trà bánh xuống rồi lẳng lặng rời đi. Trong phòng khách nhỏ chỉ còn lại Lí Mộ và Từ Nhược Chi. Nhờ giữ gìn nhan sắc rất tốt nên nom Từ Nhược Chi trẻ hơn nhiều so với số tuổi ngoài năm mươi của bà ấy. Khuôn mặt Ngụy Diễn mang nhiều nét giống bà ấy, nhưng Ngụy Tuần thì không. Ở bà ấy toát lên khí chất tao nhã và thanh cao, nhưng thực ra cũng không phải là người quá khó gần.

Mặt khác, Từ Nhược Chị nói chuyện cũng rất nhã nhặn: “Bác không biết cháu thích ăn gì, nên đành bảo người làm tùy ý chuẩn bị. Cháu ăn nhiều trái cây vào nhé, tốt cho đứa bé lắm.”

“Vâng ạ.”

Sau khi khách sáo dăm ba câu, Từ Nhược Chi nói thẳng vào vấn đề chính: “Chắc hẳn cháu cũng thấy được là bác không tán thành việc cháu và Ngụy Tuần bên nhau. Hai đứa khác nhau nhiều quá, mà bác lại không hiểu rõ cháu là người thế nào.”

“Thưa bác, điều bác lo lắng cũng là lẽ thường tình.” Tất cả các ông bố bà mẹ đều hi vọng con cái mình được hạnh phúc. Chuyện đến nước này thực sự quá đột ngột, đôi bên còn chưa hiểu nhau, vì vậy chắc chắn sẽ canh cánh vô vàn khúc mắc khi phải đối mặt với một người hoàn toàn xa lạ.

“Có lẽ bác nói hơi thẳng, nhưng cháu đến với Ngụy Tuần là vì tiền sao? Nếu đúng là như vậy, thì cháu không cần phải tốn công bày mưu tính kế nữa, bác có thể lập tức đưa cho cháu một khoản tiền đủ để cháu hài lòng. Cháu sinh con xong, và rời đi là có thể sống cực kỳ sung túc. Nếu cháu một mực muốn làm dâu nhà bác, bác lại không thích cháu, chắc chắn cháu sẽ sống không dễ chịu. Suy cho cùng, bác vẫn là mẹ của Ngụy Tuần, nếu bác gạt bỏ ý kiến của nó, nó vẫn phải nghe theo bác.”

Ngụy Tuần là đứa con rất có hiếu. Nếu bà ấy lấy sức khỏe của mình ra để uy hϊếp anh, anh không thể không khuất phục. Tuy nhiên bà ấy đã không làm như thế, bởi vì bà ấy không muốn làm tổn thương con trai của mình.

Sự thẳng thắn của Từ Nhược Chi khiến Lí Mộ ngỡ ngàng: “Thưa bác, cháu không phải vì tiền ạ.”

“Cháu nghĩ cho kĩ rồi hẵng trả lời bác. Nếu cháu không thành thật thì sẽ không lấy được một xu nào đâu!”

Lí Mộ nắm chặt hai bàn tay ở dưới bàn: “Không phải, cháu không phải vì tiền ạ.”

“Được, vậy bác tin cháu.” Nét mặt trở nên nhẹ nhõm, Từ Nhược Chi cầm lấy tách trà lên nhấp một ngụm, rồi nói: “Tiểu Mộ, cháu trách bác cũng được, bác nói những lời này là vì sợ con trai của bác sẽ phải chịu tổn thương. Bác thấy Ngụy Tuần rất quan tâm cháu, nếu cháu làm tất cả chỉ vì tiền, thằng bé sẽ buồn lắm.”

Lí Mộ nhìn Từ Nhược Chi với vẻ mặt nghiêm túc, và nói một cách chắc nịch: “Bác Từ ạ, cháu thật sự thích Ngụy Tuần. Cháu chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì từ anh ấy, mà chỉ hi vọng anh ấy được hạnh phúc.”

Cuối cùng, Từ Nhược Chi cũng không nói gì quá đáng nữa: “Nếu đã như vậy, bác sẽ cho cháu một cơ hội. Cháu biết điều kiện và địa vị của Ngụy Tuần rồi đấy, vì thế nếu cháu muốn nhận được sự chấp thuận của chúng ta, thì phải thay đổi một chút.”