Thật Lòng Yêu Em

Chương 22




Lăng Diệc Cảnh hoàn toàn coi như không nghe thấy những lời Nhậm Tuyết Hề nói, anh vươn tay vuốt tóc Dương Tử Hân đang ở trong lòng mình, dùng hành động để trấn an nỗi sợ hãi của cô. Động tác của anh dịu dàng đến tột cùng, làm cho Trần Vĩ Minh đứng bên mất nửa ngày quả thực không thể tin nổi Lăng Diệc Cảnh cũng có vẻ mặt như vậy. Trong mắt bạn bè, Lăng Diệc Cảnh tuyệt đối là người có tính tình lạnh nhạt ít nói, lúc này lại có những hành động cưng chiều, hài hòa đến không ngờ, khác xa với tính cách của anh.

Tâm trạng của Dương Tử Hân dường như đã tốt hơn, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc và khó hiểu. Hình như cô không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cô gái kia nói gì đó mà cô nghe không hiểu. Cô cũng không biết vì sao cô gái ấy không ngừng gào thét lôi kéo cô.

Lăng Diệc Cảnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ý bảo không có gì phải sợ.

Nhậm Tuyết Hề nhìn dáng vẻ thân mật của bọn cô, cơn tức hừng hực như bốc hỏa. Cô ta không tin Dương Tử Hân nghe không hiểu lời cô ta nói. Lúc này, nhìn dáng dấp của Dương Tử Hân và Lăng Diệc Cảnh, có lẽ Dương Tử Hân đã giả bộ. Cũng đúng, Diệp Thư Tuấn mất lâu như vậy, Dương Tử Hân cũng nên tìm người khác. Vì để có được cuộc sống tốt đẹp như hiện tại, đương nhiên phải xóa bỏ toàn bộ quá khứ. Không phải thời nay hầu hết mọi người đều lựa chọn cuộc sống như thế ư?

Nhưng Diệp Thư Tuấn thì sao? Một Diệp Thư Tuấn tốt đẹp như vậy không nên xuất hiện trong xã hội dơ bẩn, vì thế mà anh chết. Nhưng người con gái hại chết anh ấy lại điềm nhiên sống, thậm chí còn có thể hạnh phúc thì có công bằng không? Đối với Diệp Thư Tuấn có công bằng không?

Sắc mặt Nhậm Tuyết Hề vì căm phẫn mà trở nên đỏ bừng.

Lúc này, Lăng Diệc Cảnh mới chậm rãi nhìn về phía Nhậm Tuyết Hề, tựa như xem thường cô ta. “ Diệp Thư Tuấn cũng là con trai của Diệp Tiến Minh”. Giọng nói của anh vô cùng bình thản, không một chút phẫn nộ. Cùng là con của Diệp Tiến Minh, Diệp Thư Tuấn chính là một viên dạ minh châu đẹp đẽ không chứa tạp chất. Còn Lăng Diệc Cảnh là một chiếc cống thoát nước bẩn. Cha mẹ anh cho là như vậy, người khác cũng cho là như vậy đều đã trở thành thói quen. Vì thế, khi người khác một lần nữa nhắc tới, anh chỉ cảm thấy quen thuộc mà thôi.

Nhậm Tuyết Hề cắn chặt môi, ánh mắt hung hăng nhìn Lăng Diệc Cảnh. “ Anh không…phụ lòng Diệp Thư Tuấn ư? Rõ ràng anh biết bạn gái của Diệp Thư Tuấn, rõ ràng anh biết cô ta là bạn gái của em trai mình. Thế nhưng anh vẫn ở cùng một chỗ với cô ta. Anh không phụ lòng Diệp Thư Tuấn ư? Anh có còn coi anh ấy là em trai không? Thiệt thòi cho anh ấy đã coi anh là người thân thiết nhất, còn anh lại cư xử với anh ấy như vậy”.

“ Như thế nào mới coi là không phụ lòng?”. Khóe miệng Lăng Diệc Cảnh hơi có ý cười, không ẩn chứa mỉa mai mà chỉ có sự hờ hững: “ Để cô ấy chôn cùng Diệp Thư Tuấn cả đời này không lấy chồng à?”.

“ Hừ, Lăng Diệc Cảnh, có lẽ tôi nói sai rồi. Anh và Dương Tử Hân thật là một cặp trời sinh. Một người bạn trai vừa mới mất liền đi quyến rũ người anh. Còn một người, em trai vừa mất liền dụ dỗ bạn gái của anh ấy. Quả nhiên rất xứng đôi”. Giọng nói của Nhậm Tuyết Hề sang sảng, ánh mắt hùng hổ dọa người.

Lăng Diệc Cảnh vươn tay kéo Dương Tử Hân đang ở trong lòng ra, để cô đứng đối diện với Nhậm Tuyết Hề, anh chỉ vào cô rồi mỉm cười châm biếm: “ Ngay cả cô cũng không xứng với Diệp Thư Tuấn. Khi cô đang nức nở khóc lóc vì cái chết của Diệp Thư Tuấn thì cô ấy vì quá kích động bởi cái chết của Diệp Thư Tuấn mà ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thì quên hết mọi chuyện, không nhớ một ai. Khi cô đang sống phóng túng thì cô ấy bị nhốt ở nơi tối tăm chịu đòn roi và đói khát. Khi cô mua sắm quần áo mới thì cô ấy chỉ có một manh áo rách không đủ che thân suốt mấy tháng trời. Nhậm Tuyết Hề, đây là cái mà cô gọi là xin lỗi Diệp Thư Tuấn sao?”.

Nhậm Tuyết Hề mở to hai mắt nhìn Dương Tử Hân. Cô ta không tin, nhất định là Dương Tử Hân vừa giả vờ, vì đi cùng với Lăng Diệc Cảnh nên mới làm bộ như không biết mình, làm bộ như nghe không hiểu lời mình nói.

Nhậm Tuyết Hề liên tục lắc đầu: “ Tôi không tin, tôi không tin”.

“ Cô tin hay không không quan trọng”.

Đối với anh mà nói, Dương Tử Hân đã chịu đủ đau khổ, không có ai vì một người đã mất mà thống khổ cả đời. Cho dù lúc đầu, anh cho rằng, Diệp Thư Tuấn bị Dương Tử Hân hại chết, dù không phải trực tiếp nhưng cũng coi là gián tiếp.

Lăng Diệc Cảnh định kéo Dương Tử Hân bỏ đi, Dương Tử Hân bị Lăng Diệc Cảnh kéo tay, nhịn không được quay đầu nhìn Nhậm Tuyết Hề lần nữa. Người này, cô có cảm giác hơi quen, trong đầu như hồi tưởng lại một vài hình ảnh. Hình ảnh ấy có chút hỗn loạn, nơi ấy có rất nhiều người. Cô thấy mình từ cửa chính đi vào, rất đông người đang khiêu vũ, âm thanh rất lớn, bọn họ đang gào thét ầm ĩ. Cô không hiểu vì sao mình lại xuất hiện ở đấy, nhưng cô biết, mình đang tìm một người. Sau đó cô đã tìm được, cô đứng ở nơi ồn ào ấy, trơ mắt nhìn một người đàn ông và một người phụ nữ ở cạnh nhau.

Người đàn ông ấy, đúng là đã xuất hiện rất nhiều lần trong tâm trí của cô. Còn đối tượng được người đàn ông ôm đúng là người phụ nữ này

Dương Tử Hân bỗng vùng mạnh khỏi tay Lăng Diệc Cảnh, Lăng Diệc Cảnh nhất thời không giữ chặt nên cô dễ dàng thoát khỏi tay anh rồi chạy tới chỗ Nhậm Tuyết Hề vẫn đang đứng ngơ ngác.

Cô đứng trước mặt Nhậm Tuyết Hề, kéo tay cô ta: “ Cô…cô biết tôi là ai phải không?”.

Cô là ai? Cô đến từ đâu? Trước kia cô đã xảy ra chuyện gì? Lúc nãy bọn họ đều nói chuyện về cô sao? Cuộc sống của cô dường như trống rỗng, sau đó bị người ta liên tục vẽ mọi thứ lên trên.

Nhậm Tuyết Hề xác định lại vẻ mặt của Dương Tử Hân, muốn chứng minh tất cả đều do Dương Tử Hân ngụy trang. Nhưng sự thật đã chứng nhận, Dương Tử Hân hoàn toàn không phải làm bộ.

Cô ta là ai ư?

Nhậm Tuyết Hề bỗng phát hiện, ngoài việc cô ấy được gọi là Dương Tử Hân ra thì không có bất kỳ thông tin nào khác nữa. Hồi trung học, không ít người loan truyền điều kiện gia đình của Dương Tử Hân và Mạnh Hiểu Lâm rất tốt. Nhưng cụ thể tốt đến mức nào thì không ai biết, cũng không ai hay gia thế của Dương Tử Hân ra sao.

Nhậm Tuyết Hề đang định hất tay Dương Tử Hân ra thì Lăng Diệc Cảnh đã tiến lên, kéo Dương Tử Hân vào trong lòng: “ Chúng ta đi thôi”.

Vừa rồi, Dương Tử Hân trong nháy mắt thoát khỏi tay anh, anh bỗng nhiên sợ hãi, giống như cảnh anh đã làm trong giấc mơ trước đó. Cô đã nhớ lại toàn bộ, khôi phục như trước và hoàn toàn rời xa anh. Thời điểm ấy, anh đã sợ hãi đến căng thẳng.

Dương Tử Hân lại nhìn Nhậm Tuyết Hề, Nhậm Tuyết Hề cũng nhìn cô không nói một câu. Dương Tử Hân không dây dưa nhiều, theo Lăng Diệc Cảnh rời đi.

Sau khi nhìn Dương Tử Hân theo Lăng Diệc Cảnh bỏ đi, Trần Vĩ Minh vẫn đứng bên trầm mặc cúi đầu trầm tư vài giây, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Nhậm Tuyết Hề. Trần Vĩ Minh đi đến trước mặt cô ta: “ Cô quen cô ấy à?”.

Tâm trạng Nhậm Tuyết Hề không tốt, dùng ánh mắt đề phòng nhìn anh ta.

“ Tôi chỉ muốn hỏi, cô ấy có phải họ Giang không?”. Trần Vĩ Minh ho khan vài cái, có lẽ cũng cảm thấy câu hỏi này khó hiểu.

Nhậm Tuyết Hề lắc đầu: “ Không phải, cô ta họ Dương”.

Trần Vĩ Minh bấy giờ mới thở dài nhẹ nhõm, may mà không phải họ Giang. Bởi vì vài nguyên nhân, có lần anh ta từng tham gia một bữa tiệc cùng với Giang Dực là người cầm quyền hiện tại của Giang gia. Trong bữa tiệc, hình như Giang Dực có đề cập qua, anh ta đang tìm em gái mình. Nếu cô em gái này và người con gái trong lòng Lăng Diệc Cảnh có quan hệ với nhau thì Lăng Diệc Cảnh sẽ gặp phiền toái lớn, dám giam giữ em gái của Giang Dực lâu như vậy, Giang gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.

May mà cô gái ấy họ Dương.

Nhậm Tuyết Hề không hiểu vì sao người đàn ông trước mặt lại hỏi mình về họ của Dương Tử Hân, nhưng cô ta không cảm thấy hứng thú vì thế liền xoay người rời đi.

Ngồi trong xe, Dương Tử dường như mang tâm sự nặng nề, không cười, cũng không nói, như thể đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Lăng Diệc Cảnh lái xe, cứ vài giây lại liếc nhìn cô một cái. Thần sắc của cô như để lộ một chút ưu sầu, tuyệt nhiên không còn dáng vẻ ngây thơ như lúc ở nhà, mà giống một cô gái bình thường mang tâm sự. Cảm giác có phần xa lạ này khiến anh rất không vui.

Anh nhiều lần nói với bản thân, muốn cô khôi phục như trước, cho dù cuối cùng cô sẽ rời xa mình nhưng anh vẫn hy vọng cuộc sống của cô sẽ do chính cô lựa chọn. Thật sự là sau những dấu hiệu này, anh mới phát hiện sâu trong lòng mình, anh đã cự tuyệt, cự tuyệt một ngày nào đó cô sẽ rời đi, cự tuyệt cô bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi anh để đến bên người khác.

Khi ý tưởng đem cô tiếp xúc với thế giới được chuẩn bị mở ra, ngay giây phút đó, cánh cửa ấy lại một lần nữa đóng lại. Anh không muốn, nếu chuyện xấu xảy ra thì nó nên đến chậm một chút sẽ tốt hơn.

Đang định quay trở về nhà nhưng khi xe chạy được nửa đường thì anh lại thay đổi.

Anh không muốn đến chỗ đông người, hôm nay dẫn cô tới nơi này chủ yếu vì nhìn bộ dạng mang đầy tâm sự của cô, anh hy vọng có thứ gì đó có thể chuyển hướng sự chú ý của cô.

Dừng xe xong, anh dẫn cô bước xuống.

Nơi này rất xa lạ, sau khi Dương Tử Hân xuống xe thì không ngừng xoay người nhìn ngó. Mới đầu cô có chút lạ lẫm, sau thì tò mò muốn hỏi thêm.

“ Chúng ta qua đấy”.

Dương Tử Hân không nhịn được kéo tay Lăng Diệc Cảnh, đồng thời gật đầu, cô rất thích nơi này. Khi Lăng Diệc Cảnh dẫn cô đi được một đoạn, cô nhìn thấy rất đông người qua lại, không ít người là những đôi tình nhân đang nắm tay nhau đi tới. Dương Tử Hân tò mò nhìn người khác nắm tay, rồi lại nhìn mình và Lăng Diệc Cảnh cũng đang nắm tay, cuối cùng cũng để lộ một nụ cười hết sức ngây thơ.

Nụ cười của cô đã phân tán tâm trạng khó chịu của anh hôm nay.

Rất nhiều người đứng trên con đường nhỏ giống như một chiếc cầu, hai bên xếp đầy những tảng đá cao nửa mét, trên tảng đá có một tầng rào chắn, có thể coi những tảng đá đó như những chiếc ghế dựa để nghỉ ngơi. Ngồi trên con đường độc đáo này có thể nhìn thấy rất đông người già đang khiêu vũ dưới quảng trường rộng lớn. Động tác thực ra rất đơn giản nhưng vì đông người nên tương đối ngay ngắn, bày ra một hình ảnh đầy khí thế khoáng đạt.

Dương Tử Hân chỉ tay vào đám người trên quảng trường, không ngừng cười: “ Em đã nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi”.

Cô giải thích cho anh nghe, như sợ anh không hiểu, cô còn liên tục khoa tay múa chân: “ Phát trên ti vi đó…có rất nhiều, rất nhiều người”.

Lăng Diệc Cảnh xoa đầu cô, chớp mắt, khẽ gật, ý bảo anh đã biết cô đang nói đến cái gì. Lần trước xem tin tức địa phương, cô đã nhìn thấy hình ảnh tương tự. Khi đó, một bài hát được cất lên, các ông già bà cả đi ra nhảy trên quảng trường, coi quảng trường như nơi khiêu vũ cộng đồng. Đoạn video khiêu vũ được phát rộng rãi, phát cả trên bản tin nữa.

Biết anh đã hiểu, cô cười vui vẻ, kiễng mũi chân, bản thân cũng tùy tiện múa vài động tác, tư thế như không nhìn thấy ai, khiến không ít người dừng lại nhìn cô.

Cô mỉm cười sung sướng, điệu bộ nhảy múa giống như một ngôi sao băng xuyên qua đêm tối, thu hút mọi ánh mắt. Cô rực rỡ như vậy, chỉ nên thuộc về anh, ham muốn chiếm giữ mãnh liệt trong anh từ từ nổi lên.

Thấy người nhìn cô càng lúc càng nhiều, Lăng Diệc Cảnh tiến lên giữ chặt lấy cô. Anh đã quấy rầy sự hào hứng của cô nên cô không mấy vui vẻ nhưng khi Lăng Diệc Cảnh bảo sẽ dẫn cô đi dạo phía dưới cô lập tức đồng ý ngay.

Xuống quảng trường phía dưới phải đi ngang qua một quảng trường nhỏ ngay bên cạnh. Trên quảng trường nhỏ không ít người cao tuổi đang học vũ điệu Latin, giơ tay nhấc chân rất đúng kiểu.

Dương Tử Hân sau khi thấy các ông các bà học vũ điệu Latin thì dừng bước không chịu đi nữa. Cô đứng nghiêng đầu một lúc, sau đó hào hứng tiến lên phía trước cùng học nhảy với họ. Đã thế, cô không chỉ đứng học, sau khi nhảy theo các ông các bà, cô liền có thể nhảy được hết cả bài.

Lăng Diệc Cảnh đứng bên thở dài bất đắc dĩ, cô tựa như một đứa trẻ, còn anh đóng vai làm cha của đứa bé. Nhưng đứng một lúc xem dáng vẻ cô khiêu vũ, anh thực sự hiểu ra rằng, trước kia cô đã từng học qua điệu nhảy này nên mới có thể chuyên nghiệp như vậy, kỹ thuật nhảy rất duyên dáng, tiết tấu nhẹ nhàng.

Nhìn người khác khiêu vũ, cô có thể tự mình nhảy đươc.

Như vậy, những gì cô đã từng quên, có phải trong phút chốc lơ đãng sẽ lập tức hồi tưởng lại?

Dương Tử Hân nhảy rất hưng phấn, khiến những người già học khiêu vũ đều cười vỗ tay, khen cô nhảy không tồi. Sau khi dừng lại, có lẽ cô cũng biết mọi người đang khích lệ mình nên mỉm cười rạng rỡ. Cô đợi một lúc lâu mới quay lại nhìn anh, phát hiện anh vẫn đang đứng bên, cô liền chạy tới, nhìn về phía anh cười suốt.

Lăng Diệc Cảnh sửa sang mái tóc đang bay lung tung của cô rồi dịu dàng hỏi thăm: “ Nhảy có mệt không?”.

Cô lắc đầu, hiển nhiên cô còn đang bị vây trong trạng thái hưng phấn.

Cô cầm tay anh sau đó vẫy tay chào các cụ già vừa mới được thiết lập quan hệ.

Bên cạnh quảng trường có một đài phun nước, mọi người vây xung quanh đài phun nước, cầm di động chụp ảnh liên tục. Vô số tia nước không ngừng lắc lư theo tiếng nhạc, giống như đang nhảy múa.

Đứng trước bọn họ là một đôi tình nhân, chàng trai mỉm cười nói với cô gái: “ Anh thích họ phát bài Cỏ xanh trên thảo nguyên nhất”.

Cô gái mỉm cười gật đầu: “ Vâng, em cũng thích”.

Dương Tử Hân nghe thấy, nhíu mày mất hơn nửa ngày. Cô đã nghe qua bài hát ấy nhưng cô không cảm thấy hay chút nào, vì sao người khác lại thích như vậy chứ?

Lăng Diệc Cảnh cảm thấy mình rất nhanh liền như con giun trong bụng cô. Anh cười lắc đầu, thấy cô nhìn mình nghi hoặc, đành chỉ vào đài phun nước: “ Độ cao của đài phun nước là dựa theo sự thay đổi cao độ của âm nhạc. Tiếng nhạc càng lớn, độ cao của tia nước càng cao”.

Cô suy nghĩ một lúc, tựa như đã hiểu. Đúng lúc này, đài phun nước trung tâm phụt lên cao, tia nước vươn hẳn lên không trung rồi lại lập tức hạ xuống. Những giọt nước nhỏ li ti tạo thành một màn sương trắng, giống như một lớp mây mỏng, xuất hiện vài giây giữa không gian rồi biến mất.

Cô nhìn xung quanh đài phun nước đang phụt lên cao. Bởi vì quá cao nên cô phải ngửa cổ, chân bước từng bước về phía trước, dẫm lên các bậc cầu thang. Lăng Diệc Cảnh nắm ngay lấy cơ thể đang chao đảo của cô. Cô nhìn nhập tâm, không để ý xuống dưới chân, nên ngượng ngùng nhìn anh mỉm cười.

Cô không còn tâm sự mà biến trở lại thành một Dương Tử Hân vui vẻ ngây thơ, đây đúng là điều anh hy vọng sẽ xảy ra. Vì thế, trong khoảnh khắc giữ cô, anh kéo cô vào trong lòng mình, coi cô như báu vật ôm trong tay.

Bên cạnh có người chụp ảnh, người đó đang định chụp đài phun nước thì nhìn thấy hình ảnh môt đôi tuấn nam mỹ nữ đang ôm nhau, kiềm chế không được liền chụp. Đài phun nước rực rỡ nhảy múa, tựa như chỉ vì đôi tình nhân này mà thôi.

Đài phun nước kết thúc màn nhảy múa, tất cả các cột nước đều trơ trụi, không nổi trên mặt nước. Dương Tử Hân vốn không mong chờ bài hát tiếp theo mà đợi bài hát “ Cỏ xanh trên thảo nguyên” người kia vừa nói nhưng cô không ngờ lại chấm dứt nhanh như vậy, nét mặt cảm thấy mất mát. Đám người đứng bên đài phun nước cũng dần dần tản đi.

“ Đi thôi”.

Dương Tử Hân gật đầu, bước đi rồi nhưng dường như vẫn hy vọng phép lạ xuất hiện, đài phun nước lại có thể nhảy múa. Nhưng đài phun nước vẫn ảm đạm, đám người cũng đã giải tán.

Nhìn dáng vẻ vô cùng mất mát của cô, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh chính là ngôi nhà của bọn họ sau này, anh nhất định sẽ vì cô xây dựng một đài phun nước thật lớn, có thể để tự cô điều chỉnh đài phun nước nhảy múa như thế nào. Anh tưởng tượng dáng điệu vui vẻ của cô đứng bên đài phun nước, trong lòng liền ngập tràn hạnh phúc. Anh thích nhìn cô cười, đó chính là nơi ấm áp đẹp đẽ nhất trong lòng anh.

Đi được một đoạn anh mới nói với cô: “ Sau này, anh sẽ cho người xây dựng một đài phun nước như vậy, được không?”.

Dương Tử Hân mở to mắt nhìn anh, gật mạnh đầu: ‘ Em thích, em thích lắm”.

“ Thích là tốt rồi, nhưng em nhất định phải nghe lời, biết chưa?”.

Biểu hiện của cô nghiêm túc hẳn lên, sau đó gật đầu: “ Em nhất định sẽ rất rất nghe lời”.

Cô làm ra vẻ cam đoan, đáng yêu hết sức, làm anh không nhịn được vội hôn một cái lên trán cô. Dương Tử Hân vô cùng ngây thơ ngửa đầu nhìn anh, như đang hỏi: “ Sao anh lại hôn trộm em”. Đối diện với ánh mắt trần trụi của cô, anh không biết mình phải biểu lộ dáng vẻ gì cho đúng.

Mỗi lần nhìn vẻ đơn thuần này của cô, anh lại tiếc nuối bản thân không có được tuổi thơ vô tư lự. Sự xuất hiện của cô đã tạo nên những khát vọng tốt đẹp nhất sâu trong trái tim anh.

Rất nhiều lần anh nghĩ, cô là món quà trời xanh đưa tới, như một món nợ của cuộc đời mình.

“ Nhìn gì vậy?”. Anh nâng cằm cô lên.

Cô bĩu môi sau đó rời tầm mắt, vươn tay sờ lên trán nơi vừa bị anh hôn. Động tác này của cô, không ngờ lại làm anh thoải mái hẳn.

Tay anh đặt lên vai cô: “ Sau này không được giãy khỏi tay anh, biết không?”. Anh canh cánh trong lòng về hành động cô thoát khỏi tay mình.

Dương Tử Hân nghiêm túc nhìn anh, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Lăng Diệc Cảnh nhìn cô mất nửa ngày, không ép buộc cô nữa. Anh bảo cô lên xe, còn mình ngồi vào ghế lái. Anh bật nhạc nho nhỏ, còn cô chăm chú lắng nghe, thầm đọc nhẩm lời bài hát:

Giữ lại tình yêu cho người muốn yêu nhất

Xoay người thành cánh diều đứt dây

Bay bổng nhẹ nhàng khi còn sống

Chỉ vì cầu xin không bị tổn thương

Giữ lại tình yêu cho người muốn yêu nhất

Xoay người khuôn mặt rơi đầy nước mắt

Nỗi đau từng khóa lại trong lòng không giải được

Thì ra càng yêu sâu đậm

Càng dễ bị tổn thương

Cô thầm nhẩm lời bài hát, khi bài hát kết thúc, cô vươn tay nhấn tiếp, chủ động ấn lại bản nhạc. Giai điệu quen thuộc ấy chạm vào một nơi quen thuộc sâu trong lòng cô. Lăng Diệc Cảnh nhìn dáng vẻ vội vàng của cô liền giúp cô một tay.

Cô gái và chàng trai đang ngồi trên bãi cỏ ở sân trường. Cô gái đeo tai nghe, hồi đó MP3 là một thứ gì đó rất mới, không ít học sinh thích mang theo người. Chiếc máy trong tay cô gái có hình dáng rất đẹp, là hình của chiếc lá phong. Cô gái tựa trong vòng tay chàng trai, tai nghe truyền ra giai điệu bài hát.

“ Anh có biết vì sao em lại download bài hát này không?”. Cô gái hồn nhiên hỏi.

Chàng trai phối hợp hỏi: “ Vì sao?”.

“ Bởi vì em rất thích tên gọi của nó. Em vừa nhìn thấy cái tên này liền nhớ tới anh. Diệp Thư Tuấn, anh nói xem, trước khi gặp anh, em từ chối nhiều người như vậy, có phải tất cả tình cảm đều giữ lại cho anh không?”.

Cô gái cười khờ khạo, chàng trai nhịn không được ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô. Cô không biết, trái tim anh cũng kiên định muốn đem tất cả tình cảm không hề giữ lại trao cho cô.

Lăng Diệc Cảnh thấy biểu hiện khác lạ của cô, lập tức đem nhạc tắt đi, hơn nữa còn dừng xe lại. Anh vừa bối rối vừa vội vàng dùng hai tay nắm lấy bả vai cô, thần sắc thật sự nghiêm túc: “ Em hãy nói cho anh biết, có phải em đã nhớ tới điều gì không?”.

Cô có thể nhớ mình từng học khiêu vũ, cũng có thể nhảy múa thành thạo. Có khả năng cô đã nhớ lại những gì xảy ra trước đây, nhớ rõ toàn bộ quá khứ của mình? Suy nghĩ này, khiến anh không thể kiểm soát nổi cơn điên.