Thật Không Uổng Công Cậu Là Chồng Tớ

Chương 26: Từ chối




Hoa Kỳ Nhiên nghi hoặc hỏi anh, Cố Tu Mạnh cũng nhanh chóng trả lời, vẫn giọng nói ngô nghê ấy, không hề mang theo bất cứ cảm xúc buồn bã hay đau thương gì cả.
" Mạnh Mạnh có nói gì đâu, Mạnh Mạnh chỉ hỏi thôi mà"
" Nhưng sao nghe như cậu đang tủi thân vậy?"
" Mạnh Mạnh không có tủi thân, Mạnh Mạnh vẫn cười mà"
" Đâu? Tớ có thấy cậu cười đâu ? "
" Hì hì hì"
Tiếng cười mọi hôm vẫn vang lên, âm giọng ấm áp kia thật khiến người ta không thể nghĩ nhiều được. Hoa Kỳ Nhiên cũng hiểu lầm rằng Cố Tu Mạnh chỉ là đang tò mò nên mới hỏi vậy, vì thế... Cậu trực tiếp bỏ qua chuyện này.
Hai người vẫn ngồi chiếc chiếc xe đạp chậm rãi đi về phía trước, bóng dáng của hai chàng trai nhờ vào ánh chiều tà mà in xuống mặt đường. Chút bình yên buổi chiều của con phố đường ẩn dật một chút ít trong hình ảnh này.
Hoa Kỳ Nhiên nhớ đến những lời của Từ Hoa nói, bất giác lại nhìn cái bóng lớn ở phía trước mặt. Tim cậu bỗng đập mạnh, mặt ửng hồng. Trong đầu họ Hoa thầm nghĩ.
" Làm sao đây? Tỏ tình với người mình thích dù là kẻ ngốc vẫn thấy hồi hộp là thế nào?"
Trái tim Hoa Kỳ Nhiên bỗng đập mạnh hơn, cậu bỗng cất lời.
" Này...Mạnh Mạnh ngốc!"
Cố Tu Mạnh nhanh chóng trả lời.
" Tớ nè, tớ nghe nè (^• ω •^)"
Hoa Kỳ Nhiên cảm thấy căng thẳng, lời nói cũng vì thế mà trở nên ấp úng.
" Tớ... tớ có chuyện muốn hỏi cậu"
" Hí hí, Nhiên Nhiên hỏi gì tớ cũng đều trả lời cả."
Hoa Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nói.
"Cố Tu Mạnh, tớ thích cậu.... Thật sự thích cậu"
Chiếc xe đạp vẫn lăn bánh, người ở phía trước bình thản trả lời.
" Tớ cũng thích Nhiên Nhiên lắm, cục cưng của tớ là Nhiên Nhiên mà"
Hoa Kỳ Nhiên cứ tưởng nam nhân ngốc không hiểu từ thích có nghĩa là gì cho nên cậu cố gắng nói lại một lần nữa.
" Tớ thích cậu không phải như kiểu của một người bạn, mà là một tình cảm xuất phát từ trái tim. Muốn cậu bên tớ mãi mãi, và tớ sẽ ghen khi cậu bên người khác. Có hiểu không Mạnh Mạnh ?"
" Mạnh Mạnh hiểu mà, hiểu mà           ٩( ′ㅂ')و ̑̑"
Hoa Kỳ Nhiên nghe người kia trả lời như vậy liền có chút mong chờ, lấy thêm một chút dũng khí nữa, cậu hỏi.
" Vậy... Vậy cậu có cảm giác giống tớ không ? Cậu cảm thấy thế nào ?"
Người ở phía trước âm thanh bỗng nhẹ hơn một chút, anh không để cậu đợi lâu, chưa mất một lúc đã trả lời.
" Tớ cũng rất thích Nhiên Nhiên, cực kỳ thích luôn... Nhưng mà, Nhiên Nhiên không được thích tớ, không thể thích Mạnh Mạnh ngốc đâu"
Lời nói vừa dứt, Hoa Kỳ Nhiên cảm thấy mình như bị đạp xuống một cái hố sâu, trái tim không hiểu sao lại cảm thấy hụt hẫng, cậu chậm chạp hỏi.
" Tại sao ? Tại sao tớ không được thích cậu?"
Chiếc xe đạp quẹo vào một con hẻm nhỏ, chẳng biết người kia nghĩ gì chỉ có thể nghe thấy tiếng trả lời...
" Vì tớ ngốc ! "
" Ngốc thì sao? Tớ thích cậu là được mà, có gì đâu! Mạnh Mạnh, tớ thích cậu"
" Tớ cũng thích Kỳ Nhiên, nhưng tớ không bình thường. Mọi người đều nói tớ ngu ngốc, Mạnh Mạnh không xứng với cậu, cậu biết chữ này, biết nhận thức này, cái gì cậu cũng biết. Còn tớ thì không biết chữ, đã vậy còn bị chê ngốc nữa.... Tớ... Tớ cũng buồn lắm. Nhưng Mạnh Mạnh ngốc lắm, Mạnh Mạnh không lo cho cậu được đâu, cậu đừng thích Mạnh Mạnh nữa"
Hoa Kỳ Nhiên cảm thấy lồng ngực thật khó thở, chiếc xe đẹp cuối cùng cũng dừng lại tại cổng nhà của Cố Tu Mạnh, người kia xuống xe, mặt đối diện với Hoa Kỳ Nhiên.
Nụ cười vẫn còn đó, chỉ là nước mắt không hiểu sao lại rơi đầy trên mặt nam nhân ngốc kia, Cố Tu Mạnh nhìn Kỳ Nhiên cười hì hì tự nói.
" Tớ không khóc đâu, tớ không có khóc đó nha, này là trời mưa thôi... Hì hì"
" Mạnh Mạnh... Cậu... Cậu đừng khóc, nghe tớ nói đã"
Cố Tu Mạnh cố ý trốn tránh, anh lấy tay quệt nước mắt, khóc thút thít như đứa trẻ nói.
" Tớ... Tớ phải vào ăn cơm với bà đây, Nhiên Nhiên về cẩn thận nhé, từ mai tớ không đến trường đâu. Tạm biệt Nhiên Nhiên!"
" Mạnh Mạnh, này... Mạnh Mạnh nghe tớ nói đã"
Hoa Kỳ Nhiên còn chưa kịp giữ người lại thì Cố Tu Mạnh đã chạy vào trong, còn không quên khóa cổng làm cho cậu không có cách nào vào được.
Chỉ là một cánh cửa sắt thông thường nhưng nó lại như một rào cản, ngăn chặn hai con người này lại. Góc khuất vẫn còn đó, lẽ nào... Một kẻ ngốc lại không thể yêu một người bình thường sao?