*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái Dương rất hiếu kì, cậu không biết đám người Cố Văn Vũ là làm những gì. Sau khi ra khỏi tiệm cafe, Cố Văn Vũ cho cậu một ít tiền xong liền không quan tâm đến cậu nữa, thậm chí cũng không có chút biểu hiện sự quan tâm thích hợp với bạn cùng phòng gặp cảnh bất hạnh. Hắn giống như rất vội vã, đám người kia lại không ngừng thúc giục hắn, Thái Dương cũng không hỏi được nhiều, nói xong câu “Cảm tạ bạn hiền” liền nhìn theo bọn họ tiến vào hai xe taxi tung bụi mà đi.
Lăn lộn cả sáng thật vất vả mới về đến nhà, Thái Dương cảm thấy có chút mệt mỏi, tưởng tượng khi đến chiều còn phải ra ngoài bổ sung một đống lớn giấy chứng nhận cậu liền cảm thấy đau đầu. Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là chứng minh thư không có mất, bằng không còn phải chạy về tận đồn công an ở quê để báo cáo, mà chuyện đó thì thật sự quá bi thảm.
Nhưng mà điều khiến cho cậu ngoài ý muốn chính là, sau khi mở ra cửa thế nhưng phát hiện trong nhà có người.
Một người vắt vẻo trên sô pha, nhìn qua thì có vẻ đang say giấc, chính là Đại sư huynh Quách Minh Viễn của bọn họ. Bộ dáng anh giống như mới vừa xuống khỏi phi cơ, bên chân vứt một rương hành lý giản dị, mã vạch vận chuyển sân bay phía trên cũng chưa xé xuống. Áo khoác tùy ý khoác lên tay vịn sô pha, áo sơmi cũng không thay, tóc tai bù xù sắc mặt tiều tụy, trên cằm lún phún râu.
Có lẽ là quá mệt mỏi rồi, tiếng Thái Dương mở cửa cũng không có làm anh tỉnh giấc.
Quách Minh Viễn chiều hôm qua bị công ty gọi đi, như thế nào hôm nay trở về liền biến thành như vậy? Thái Dương đồng cảm với sư huynh, vào nhà cầm lấy tấm chăn mỏng đắp cho anh, sau đó cầm tiền cùng chứng minh thư chuẩn bị láy thẻ ngân hàng mua di động, nhưng nghĩ một chút, cậu lại quay về phòng, mở máy tính online đặt một phần đồ ăn ngoài.
Đặt hàng xong, cậu lại lên Q, phát hiện tin nhắn của Trương Gia cùng Lý Lập Bang nhắn cho cậu.
Tin nhắn của Trương Gia nửa giờ trước:
Vừa mới họp xong, giờ mới đọc được, hiện tại sẽ chạy đến, phải rồi, chứng minh thư có ở trong ví tiền không? Đừng quên đi báo mất thẻ ngân hàng. Cứ mở máy tính để giữ liên lạc.
Tin nhắn của Lý Lập Bang còn sớm hai phút so với Trương Gia:
Oa không phải chứ! Đầu bị lừa đá hả? Giữa ban ngày ban mặt mà vẫn để bị trộm? Chờ đó, anh hiện tại sẽ đi cứu chú! Đừng có sốt ruột a......
Thái Dương sau khi đọc tin nhắn vui mừng vô cùng, cảm thấy bản thân làm người vẫn là rất thành công, chí ít khi gặp rủi ro cũng không bị người khác mắc kệ thây. Cậu dạo mấy vòng trên web, đang xem tin tức, đột nhiên chim cánh cụt bên kia dội bom, bắn ra khung chat của Lý Lập Bang.
Chim cánh cụt là biểu tượng của QQ, giống như của yahoo á
Lý Lập Bang 12:34:30
Mẹ nó đâu rồi! Đến quán cafe không tìm được mày, mà cũng chẳng thấy báo tin gì! Không phải mày vẫn đang mở máy tính đấy sao! Thế là sao hở, làm cái trò gì vậy?
Lý Lập Bang 12:34:45
Đừng có nói là để báo thù lúc sáng mà mày ở chỗ này chọc ghẹo các ông, bằng không ông mà về sẽ mần thịt mày! Ông không thịt mày thì Trương Gia cũng không tha cho mày!
Lý Lập Bang 12:35:01
Này, sao không lên tiếng thế!
Thái Dương ngây ra một chút, vội vàng đáp lại: Đã muốn về đến nhà, gặp được Cố Văn Vũ, hắc hắc.
Tiếp đó đối phương trầm mặc hồi lâu cũng không đáp lời, Thái Dương lại vội gửi đi một cái hình mặt cười. Vẫn không thấy hồi âm, liền không hề để ý đến hắn nữa, tiếp tục mở web xem tin tức. Một lát sau, khung chat của Lý Lập Bang lại nhấp nháy, cậu mở ra đọc, thấy trên đó chỉ viết một câu:
Đồ chết bầm, được lắm, cứ chờ đó.
Thái Dương nhìn khung chat nuốt ực một tiếng, lúc này nghe thấy chuông cửa vang, liền cầm theo tiền lẻ chạy ra mở cửa.
Quách Minh Viễn vẫn đang ngủ trên sô pha, Thái Dương đem phần cơm thịt bò mới được chuyển đến đặt lên bàn, xé một tờ giấy nhắn viết một câu đặt lên hộp đựng cơm.
Đến lúc cậu về phòng máy tính đã chuyển sang màn hình chờ, cậu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp cầm chìa khóa cùng tiền, gập laptop lại đi ra ngoài.
Sau khi Thái Dương đi được hơn một tiếng, Quách Minh Viễn rốt cục cũng tỉnh, chiều qua bay thẳng đến văn phòng tại Thượng Hải giải quyết một case anh phụ trách, buổi sáng lại đáp phi cơ quay về. Thủ trưởng cho anh mấy tiếng về nhà nghỉ ngơi, buổi chiều còn phải trở lại công ty báo cáo tình hình cụ thể, trong vòng hơn hai mươi mấy giờ đồng hồ chỉ ăn hai phần đồ ăn nhanh khó nuốt trên máy bay, khiến anh một chút tinh thần cũng không có, thể xác cùng tinh thần đều mệt mỏi.
Anh vốn định dậy rồi sẽ đi nấu mì gói cho mình, lại đột nhiên nhanh nhạy ngửi được mùi cơm trong không khí, ngay sau đó liền thấy một phần cơm hộp mê người bày trên bàn trà. Phía trên còn đính một tờ giấy dán:
Sư huynh, gọi cơm thịt bò cho anh nà! Thái.
Quách Minh Viễn bưng hộp cơm lên, lại cúi đầu nhìn nhìn tấm chăn mới vừa được đắp lên người, nghĩ đến cậu đàn em mới nuôi có một tuần rốt cục đã hiểu biết để mà báo đáp cho vị sư huynh đáng thương già yếu anh đây, không khỏi cảm động đến rơi nước mắt.
Anh vừa ăn cơm thịt bò vừa mở TV lên xem, vừa vặn trình chiếu bộ phim thần tượng Hàn Quốc, nữ nhân vật chính trong đó đang tặng nam nhân vật chính hộp cơm tình yêu tự tay mình làm. Quách Minh Viễn trong lúc vô tình thoáng nhìn hộp cơm trong tay mình, phát hiện thật giống như trong TV, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Đây cũng coi như là...... Cơm hộp tình yêu được không?
Quách Minh Viễn ăn cơm tắm rửa thay quần áo xong lại chạy về công ty, đến thời điểm Thái Dương quay về trong nhà đã không còn ai. Chạy hết một ngày cậu mệt chết được, trực tiếp chạy thẳng về phòng mình nhào lên giường lớn ngủ lăn lóc.
Ngủ được kha khá lâu, cậu lại bị người đánh thức dậy.
Ngay khi mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt nham hiểm của Lý Lập Bang, cầm gối ôm trong tay nhào nhào nặn nặn cực độ biến thái, Trương Gia đứng bên cạnh thì kéo căng cavat trong tay, tựa như cầm một cái roi, cặp mắt kính phản quang xa xôi, nhìn không ra ánh mắt phía sau.
“Các cậu...... Các cậu làm gì......”
Lý Lập Bang cười tươi như hoa, cầm gối ôm nhào đến ấn lên đầu Thái Dương, miệng còn nói: “Mày được lắm, bảo chờ là liền chờ hả, giỏi ghê cơ! Không sợ chết huh! Dũng cảm thiệt đó!”
Thái Dương ở trên giường kinh hãi giãy dụa nói: “Này này, tao đâu có so đo chuyện mày sáng sớm nay đùa giỡn tao, mày đừng được một tấc lại muốn tiến một thước nha! Này, buông ra, nghẹn chết ông rồi! Chết người đó a......”
Trương Gia vẫn luôn không thích dây vào đám ngốc này lần này cũng nhịn không được, cầm cavat trói móng vuốt đang không ngừng quơ cào trong không trung của Thái Dương lại.
Thái Dương hoảng sợ: “Này Trương Gia, cậu sao lại làm bậy theo cái thằng này chứ!”
Trương Gia vốn nhìn trông nhã nhặn, song sử dụng thủ đoạn lại độc ác có thừa, cậu nhắm chuẩn thời cơ dùng đầu gối chặn chân Thái Dương xuống, hai ba nhát liền đem tay cậu trói cứng lại.
Trương Gia nheo mắt: “Làm bậy? Cậu có biết, bọn mình vừa họp xong liền vội vàng xin phép chạy ra ngoài khiến cho tổ trưởng rất bất mãn hay không? Tiền thưởng tháng này nếu không có thì nhất định phải bắt cậu bưng nước rửa chân cho bọn mình hết một tháng!”
Kẻ nào kia không có lương tâm nhịn không được mắt trợn trắng: “Một người đến là được rồi, cả hai đi làm cái giề, ngốc!”
Thái dương Trương Gia nổi gân xanh, nghiến răng nói: “Lý Lập Bang, đè chết nó đi! Nhanh! Nhất định phải nhanh! Nắm chặt lấy thời gian!”
“Ấy, chỉ vì một tháng tiền thưởng, mà đến mức đi cướp lấy tính mạng người là sao!” Âm thanh của Thái Dương rầu rĩ từ dưới gối ôm truyền đến.
“Mày thử như thằng ngốc vội vội vàng vàng chạy đến quán cafe mới phát hiện mình bị lừa coi, xem là cảm giác thế nào đi! Mày trêu tao cũng là đủ rồi, ngay cả Trương Gia cũng trêu sao? Nó có làm gì mày đâu!” Lý Lập Bang không quên củng cố trận địa, sợ Trương Gia bất chợt thay đổi không liên thủ với mình nữa.
“Đùa với các cậu? Tớ không có a! Tớ thực sự là bị trộm!” Thái Dương giờ mới biết hai người hiểu lầm, vội vàng biện giải, “Tớ là vừa vặn gặp được Cố Văn Vũ, cậu ấy cho tớ mượn tiền!”
“Nga? Thật đúng là trùng hợp nha......” Trương Gia cười lạnh, ghé sát vào Thái Dương.
Thái Dương nhìn hai khuôn mặt cực độ nguy hiểm trước mắt, không khỏi rùng mình một cái, nhỏ giọng hỏi: “Các cậu...... muốn xử tớ thế nào vậy?”
Lý Lập Bang: “Nói đi, muốn ngỏm kiểu nào đây?”
Trương Gia: “Nể tình huynh đệ nhiều năm cho nhà ngươi tự chọn đó!”
Thái Dương nhìn nhìn hai người, nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: “Như thế nào cũng được hở?”
Trương Gia cùng Lý Lập Bang cười tủm tỉm gật đầu.
Thái Dương hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, vậy hai cậu lấy tay “hành” tớ đi, “hành” tới khi tớ tinh tẫn mà chết là được......”
Trương Gia: “......”
Lý Lập Bang: “......”
Lúc này trong phòng khách vang động một trận, đã có người trở về.
Cố Văn Vũ đẩy cửa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thái Dương nước mắt lưng tròng bị trói trên giường, mặt không chút thay đổi lia ánh mắt đi, ngồi vào trước bàn mở máy tính ra bắt đầu lập trình, coi ba người kia như không khí.
Thái Dương nhìn thấy Cố Văn Vũ như bắt được đại xá, vội vàng vùng vẫy ló đầu ra khỏi gối ôm Lý Lập Bang đang đè: “Cố Văn Vũ! Cậu mau nói cho bọn họ đi, buổi sáng có phải gặp tớ ở tiệm cafe, còn cho tớ mượn tiền nữa hay không?”
Trương Gia cùng Lý Lập Bang cũng tạm thời ngừng sự trừng phạt đối với Thái Dương, cùng nhau nhìn về phía đế vương mặt lạnh.
Cố Văn Vũ không nói lời nào.
Thái Dương sốt ruột, lại hỏi lần nữa.
Cố Văn Vũ vẫn là không nói lời nào.
Trương Gia cùng Lý Lập Bang lại đem đầu chuyển hướng Thái Dương, không hẹn mà cùng nở nụ cười, lộ ra hai cái miệng đầy răng trắng.
Thái Dương khóc không ra nước mắt.
Cố Văn Vũ, cậu đâu cần phải như vậy chứ......
Trương Gia cùng Lý Lập Bang dù sao cũng không quá quen biết Cố Văn Vũ, cảm thấy được người này ở chung không tốt lắm, thấy người ta mở laptop bắt đầu làm chính sự cũng không thể không biết xấu hổ mà quấy rầy người ta. Vì thế hai người trao đổi ánh mắt với nhau, nháy mắt tâm ý tương thông, một tóm cánh tay Thái Dương, một tóm lấy hai bên đùi, nâng cậu lên khỏi giường, chuẩn bị lôi tới chỗ khác từ từ xử lý.
Thái Dương liền gào khóc, giãy dụa trốn tránh, cuối cùng cánh tay gắt gao bám chặt lấy khung cửa bị Lý Lập Bang gỡ ra từng ngón một, tuyệt tình lôi đi.
Trương Gia trước khi đi còn không quên chào Cố Văn Vũ, lịch sự khép cửa lại.
Hàng mày hơi nhíu của Cố Văn Vũ rốt cục chậm rãi giãn ra, trong lòng thở phào một hơi.
Cuối cùng, đã yên bình lại.
Thoáng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết tang thương từ trên lầu, Cố Văn Vũ bắt đầu nhập tâm toàn bộ vào trong việc lập trình máy tính.