Nửa giờ sau, chiếc Porsche đã đến tiểu khu Hoa Huy, bên này không chỉ gần chợ mà còn có không ít quán ăn, vừa lúc đây là thời điểm ăn khuya.
Bên ngoài tiểu khu là một mảnh phồn vinh.
Thời điểm này cũng không thể đỗ xe ở đây, sau khi xe đến, Tô Hảo đẩy cửa ra, nói: “Cảm ơn.”
Không đợi Chu Dương lên tiếng liền xuống xe.
Vòng qua sau xe, Tô Hảo thấy Chu Dương hạ cửa kính xuống, khuôn mặt củ ấu của nam nhân ẩn hiện trong bóng tối, Tô Hảo không vội lên lầu, đi qua nói: “Vui vẻ một chút.”
“Đừng nghĩ quá nhiều.” Giọng nói của cô là coi anh như bạn bè mà khuyên nhủ.
Cánh tay Chu Dương nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ xe, nhướng mày nhìn cô: “Quan tâm tôi như vậy lại không biết vì sao tâm tình tôi không tốt à?”
Dáng người Tô Hảo tinh tế, chỉ cao khoảng 1m65, mang theo túi nhỏ, cô nhấp môi suy nghĩ một chút: “Anh có thể nói với tôi trên WeChat.”
“Nhưng tôi không nhất định sẽ trả lời.”
Chu Dương cười nhạo một tiếng.
Gió khá mạnh, làn váy nữ nhân bị thổi bay lên, lay động không dứt.
Anh cứ như vậy ngả người ra sau nhìn, gió cũng làm xao động cổ áo sơ mi, thấp thoáng xương quai xanh của nam nhân.
Tô Hảo lại nhìn thấy sự ngã ngớn trong mắt anh, cảm giác này vẫn rất quen thuộc.
Trở lại phòng, trong nhà chỉ mở một cửa sổ nhưng lại thông ra tầng sau cho nên rất mát mẻ, Tô Hảo đóng cửa lại, thay giày rồi ngồi vào sô pha xoa xoa chân, đột nhiên nhớ tới giày của Lý Tú, cô cầm lấy di động nhìn đến người bạn mới, click vào.
Ảnh đại diện của Lý Tú là ảnh cô ta.
Đánh phấn mắt màu cam với đôi môi đỏ rực, mái tóc xoăn bồng bềnh, phần tóc mái được cuộn thành dải.
Nữ nhân như thế, khó trách Chu Dương sẽ thích.
Tô Hảo châm chước một chút, gõ.
Tô Hảo: Lý Tú, giày cô bao nhiêu tiền.
Lý Tú: Chị Tô Hảo, chị không ngủ sao? Tôi phải ngủ rồi.
Tô Hảo: Thật ngại quá, tôi mới vừa về đến nhà.
Lý Tú: Nga.
Lý Tú: Tôi quên giày này bao nhiêu rồi, để tôi xem lại.
Tô Hảo: Được.
Đầu kia không nhắn trở về, Tô Hảo rời khung chat này, trong khung chat với Liêu Vân vẫn còn một số tin chưa xem, cô click vào, Liêu Vân sau đó còn gửi vài tin đến.
Liêu Vân: Ở đây nóng quá a.
Liêu Vân: Tôi còn bồi mẹ cậu đi mua đồ ăn, thân thể bà ấy trông tốt hơn rất nhiều rồi.
Liêu Vân: A, tôi rất nhớ cậu a, tôi đã lật lại mấy bức ảnh cũ.
Nhắc đến ảnh chụp cũ, Tô Hảo kéo lên trên, vài ảnh chụp chưa kịp xem hết, Chu Dương năm thứ hai cao trung kia, Tô Thiến đưa anh về Giang Thị nghỉ hè, hè năm đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô, mỗi một bức ảnh, đáy mắt cô đều cất giấu thẹn thùng, cất giấu hưng phấn, cũng cất giấu một người.
Khi còn là học sinh, trong xương cốt anh đã trông rất hư hỏng, hút thuốc uống rượu mọi thứ đều có, chơi game cũng rất lợi hại.
Cả mùa hè cũng chưa từng thấy anh cầm qua sách tập.
Nhưng bài thi của anh toàn điểm mãn nhãn, trong mắt các cô, nam sinh này khác hẳn người thường.
Mỗi lần nhìn đến cô, anh như muốn cười mà không cười, giống như nhìn thấu hết tâm tư của cô.
Thế nên sau khi trúng tuyển đại học, anh lại lần nữa trở lại Giang Thị, cô mới hao hết tâm tư mà đuổi theo anh.
Tô Hảo lưu lại những bức ảnh này, sau khi lưu lại thì kiểm tra thời gian, quá muộn rồi, cô chuẩn bị rời khỏi WeChat.
Không biết xem ảnh cũ có phải khơi dậy chút hồi ức nào không, hơn nữa đêm, cảm xúc phiền muộn lan tràn, Tô Hảo ngồi yên trong chốc lát rồi rót một ly nước, uống một hớp lớn, sau đó đứng dậy lấy áo ngủ đi tắm.
Sáng sớm hôm sau, Tô Hảo nấu cháo thịt nạc khoai mài, thuận tiện làm luôn bánh trứng, bởi vì làm nhiều nên ăn không hết, Tô Hảo cho vào hộp giữ tươi rồi mang đi công ty.
Trần Ngọc, Lục Mễ Mễ, Trương Nhàn cũng đã tới, Trần Ngọc không có chào hỏi cùng cô, Lục Mễ Mễ và Trương Nhàn cũng sẽ không rảnh, Tô Hảo đành buông hộp giữ tươi, ngồi xuống bắt đầu sửa sang lại hóa đơn, đại khái là hơn 10 giờ, trợ lý Tằng tổng đột nhiên gọi điện tới, nói bộ tài vụ mở cuộc họp.
Đây là lần đầu tiên từ lúc Tô Hảo tới công ty, bộ này mở họp.
Cô nhất thời không biết chuẩn bị cái gì, nhìn về phía Lục Mễ Mễ, Lục Mễ Mễ cầm bút cắm vào tóc, cầm lấy tờ lịch sặc sỡ trên bàn, có chút khó hiểu: “Hôm nay không phải quý cuối, sao đột nhiên lại mở họp?”
Cô nhìn về phía Tô Hảo, lắc đầu nói: “Bây giờ mở họp, chị gái tôi cũng không biết chuẩn bị cái gì, tạm lấy notebook cùng bút là được đi?”
“Chỉ cần lấy notebook cùng bút là được?” Tô Hảo cúi đầu tìm cuốn notebook còn trống, bởi vì chưa họp lần nào nên không có ký lục cuộc họp.
“Đúng vậy, không thể hiểu nổi, mấy giờ rồi mà còn đột nhiên mở họp.” Lục Mễ Mễ nhìn đến một đống hóa đơn trước mặt, tâm tình cũng bực bội đi theo, có chút oán giận.
Trần Ngọc đầu kia cũng một đống việc, cô hỏi Trương Nhàn: “Chị, có thể không mở không? Việc trong tay chúng ta rất nhiều a.”
Trương Nhàn có lẽ cũng không biết nguyên nhân, cô lướt qua, nói: “Em nói với Tằng tổng đi?”
Trần Ngọc bĩu môi, đành phải cúi đầu.
Tô Hảo tìm được notebook và bút liền bắt đầu dính lấy mấy hóa đơn, bên này còn hai tờ nữa sắp mở.
Khoảng 10 giờ rưỡi, vài người tạm ngừng công việc đứng dậy đến phòng họp.
Phòng họp ở cạnh văn phòng của Chu Dương, Trương Nhàn đẩy cửa ra, Tằng tổng cùng trợ lý đã ở bên trong.
Ngồi trên sofa, chân dài giao điệp nhìn các cô đi tới, gật gật đầu: “Ngồi đi.”
“Xin chào Tằng tổng.” Lục Mễ Mễ và Trần Ngọc trăm miệng một lời, rất có lễ phép.
Trương Nhàn tiện tay giao tài liệu xử lý vào buổi sáng, Tô Hảo đi theo nhỏ giọng hô: “Chào Tằng tổng.”
Sau đó, bốn người ngồi trên sô pha.
Tô Hảo ngồi một mình trên sofa đơn, Trương Nhàn cũng vậy, Lục Mễ Mễ và Trần Ngọc ngồi trên sofa đôi.
Tằng tổng nhìn các cô vài lần nhưng không lấy tài liệu trên mặt bàn.
Anh ta ngả người ra sau hỏi Trương Nhàn: “Văn phòng chúng ta có nhiều người không?”
Trương Nhàn sửng sốt, mắt nhìn ba người Tô Hảo, lại nhìn nhìn chính mình, lắc đầu: “Không nhiều lắm.”
“Bộ phận nào của công ty chúng ta có nhiều người nhất?”
“Bộ phận marketing.”
“Cô cảm thấy bầu không khí làm việc ở bộ phận marketing thế nào?”
Bầu không khí làm việc?
Quả thực là yêu ma quỷ quái hoành hành, mỗi ngày đều phải nháo ra chút chuyện, bài đăng trên Tieba cập nhật tin bái quái ở đó mỗi ngày.
Trong lòng là nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng Trương Nhàn không thể nói thế được.
Cô xem xét nói: “Bên kia rất náo nhiệt.”
“Cô thích bận rộn a, đương nhiên náo nhiệt rồi.” Tằng tổng nói tiếp: “Các người không thiếu chuyện bát quái như bộ phận marketing đâu, một khi đã vậy.”
Anh khom lưng, dùng sức đập mạnh vào bàn.
Bang —— một tiếng.
Người ngồi sofa bên này đều kinh hách hết rồi.
Sắc mặt Trần Ngọc lập tức trắng bệch, Lục Mễ Mễ lúng túng nhìn về phía Trương Nhàn, Trương Nhàn mím chặt môi không nói chuyện.
“Tôi ở văn phòng, cũng không phải không có mắt, còn các người bây giờ thế nào, xem tôi mù rồi à?” Đầu ngón tay Tằng tổng chỉ vào mấy người các cô, từng người từng người một, tới Tô Hảo liền thu lại.
Trong nháy mắt.
Vài người các cô đều hiểu điều gì đó.
Nhất thời càng lặng ngắt như giấy.
Tằng tổng cũng không nói cặn kẽ mọi thứ.
Trương Nhàn đi đầu thấp giọng nói: “Chúng tôi sẽ chú ý.”
“Tằng tổng.”
“Đúng...!Đúng vậy, chúng tôi sẽ chú ý.” Trần Ngọc cũng đi theo nhỏ giọng nói.
Lục Mễ Mễ liếc Tô Hảo một cái, sau đó rất nhanh dịch khai tầm mắt, cũng nói theo là sẽ chú ý.
Tô Hảo cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
“Được rồi, chỉ vài người thôi mà còn chia bè kết phái, đi thôi, tôi không hy vọng lần sau lại gặp phải chuyện tương tự.” Tằng tổng dựa ra sau xoa xoa giữa mày.
Trương Nhàn nhanh chóng đưa Tô Hảo rời đi.
Sau khi cánh cửa đóng lại.
Tằng tổng mới cầm lấy di động gõ WeChat.
Tằng: Chu tổng, để cậu chê cười rồi.
Chu Dương: Anh là giám đốc tài vụ, vài thủ hạ cũng không quản được, anh nghĩ tôi có cười nổi hay không?
Tằng tổng trầm mặc hai giây.
Nếu người này không phải ông chủ của anh, anh thật sự không nghĩ trả lời.
Bộ phận nào mà không có loại lục đục này với nhau?
Nếu ông chủ quản lý từng người một, liệu có quản lý hết được không?
Bộ phận marketing, bộ phận phát sóng trực tiếp, mỗi ngày đều trình diễn kịch cung đấu, sao Chu tổng lại không quản?
Nói trắng ra là.
Trong bộ tài vụ của anh.
Có thêm một Tô Hảo.
Giống như tâm phúc của ông chủ.
Nhưng rốt cuộc là tâm phúc hay tâm can thì còn phải chờ quan sát.
Sau khi trở lại bộ tài vụ, Trương Nhàn cho Tô Hảo đem cửa chớp kéo xuống, đóng cửa lại, tiếp theo trong văn phòng đã phát một nồi hỏa, hỏa là nhắm ngay Trần Ngọc, Trần Ngọc dưới sự chỉ trích của cô ấy, rốt cuộc cũng nhận sai, quay đầu xin lỗi cùng Tô Hảo, Lục Mễ Mễ làm người hòa giải, Tô Hảo dưới tình thế hiện tại cũng tiếp nhận lời xin lỗi của Trần Ngọc.
Bầu không khí văn phòng bầu dần khôi phục nguyên dạng.
Giữa trưa Tô Hảo nhận được WeChat của Thẩm Hách.
Thẩm Hách: Hảo Hảo, anh mới vừa thức!
Tô Hảo: Có đau đầu không?
Thẩm Hách: Không đau, nhưng là chiều này anh phải về kinh đô, em sẽ đến tiễn anh chứ?
Tô Hảo: Mấy giờ?
Thẩm Hách: 7 giờ rưỡi.
Tô Hảo: Được.
Nhắn xong, Tô Hảo nằm bò nghỉ trưa trong chốc lát rồi lên giúp Trần Ngọc nhập sổ sách, trong bữa trà chiều, Trần Ngọc đi đến bên này, nhìn bánh rán của Tô Hảo.
Tô Hảo liếc nhìn cô một cái, yên lặng đẩy hộp giữ tươi qua, Trần Ngọc duỗi tay cầm, sau đó hướng cô cười nói: “Chị Tô Hảo, chị làm bánh rán siêu cấp ngon.”
“Thật sao? Cảm ơn em.” Tô Hảo cũng cười.
Hai người coi như nhất tiếu mẫn ân cừu(*) đi.
* Nhất tiếu mẫn ân cừu: cười một tiếng xoá hết oán thù
Công việc buổi chiều thực thuận lợi, gần tan tầm, Tô Hảo đi giao sổ sách, vừa từ văn phòng Tằng tổng đi ra thì đụng phải trợ lý Lục, trợ lý Lục khụ một tiếng, nói: “Tô Hảo, chút tan tầm cô chờ Chu tổng.”
Tô Hảo dừng lại nhìn về phía văn phòng tổng tài.
Cửa mở ra, nam nhân đứng bên cửa sổ, một bên hút thuốc một bên cùng người nói chuyện, ánh mắt anh sắc bén, biểu tình có chút nghiêm túc, cái này làm Tô Hảo nhớ tới ảnh chụp tối qua, cô quay lại hỏi trợ lý Lục: “Có chuyện gì sao?”
“Dì Tô gọi cô qua ăn cơm, cô nhìn xem di động đi.”
Lúc này Tô Hảo mới nhớ tới cả buổi chiều cũng chưa chạm vào di động, nhanh chóng lấy ra thì thấy.
Tô Thiến nhắn vài tin trên WeChat.
Tô Thiến: Hảo Hảo, dì rất nhớ con a, buổi tối qua bên này ăn cơm không.
Tô Thiến: Dì biết con thích ăn cá nên tối nay đã mua cá hồng.
Tô Thiến: Tên cẩu đồ vật Chu Dương này muốn đến công ty, con đi cùng nó trở về.
Tô Thiến: Ăn xong, dì đưa con về nhà.
Tin gửi cách đây nửa giờ, còn có một cuộc gọi nhỡ, Tô Hảo gõ.
Tô Hảo: Được, con đưa Thẩm Hách ra sân bay trước, sau đó qua chỗ dì.
Gửi xong.
Cô rời WeChat, nhìn thấy Chu Dương gửi tới tin nhắn.
Click mở.
Chu Dương: Tôi đưa em đến sân bay tiễn Thẩm Hách, sau đó cùng nhau về, mẹ tôi cứ nhắc em mãi.
Tô Hảo: Khi nào anh xong?
Cô gõ xong, nam nhân trong văn phòng dụi tắt thuốc, mắt nhìn di động, tiếp theo cầm lấy áo khoác treo trên giá đặt nơi tay cánh tay, đẩy cửa văn phòng ra, đi ngang qua bên cạnh Tô Hảo, Chu Dương nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Sau đó anh dẫn đầu đi hướng thang máy.
Tô Hảo sửng sốt, từ biệt cùng trợ lý Lục, sau đó đuổi theo bước chân Chu Dương.
Nhưng cô còn chưa tới gần, Chu Dương đã vào thang máy, giữ chặt cửa thang máy hồi lâu, nhướng mày nhìn cô.
Tô Hảo mới cười đi vào.
Cũng may thang máy không có ai, Tô Hảo cúi đầu nhìn di động, nhắn tin WeChat cùng Thẩm Hách.
Tô Hảo: Anh đến sân bay chưa?
Thẩm Hách: Tới rồi, mới vừa gửi vận chuyển xong, em đâu rồi?
Tô Hảo: Rất nhanh sẽ đến.
Thẩm Hách: Chu Dương đưa em?
Tô Hảo: Sao anh biết?
Thẩm Hách: Sách, dì Tô Thiến nhớ em, muốn em về nhà ăn cơm, còn hỏi anh, em có ở chỗ anh không...!
Tô Hảo:......!
Thẩm Hách gửi xong câu này liền cảm thấy quá ái muội, mặt hơi đỏ nên không nhắn với Tô Hảo nữa.
Tô Hảo cũng yên lặng buông điện thoại, tiện tay bỏ vào túi nhỏ.
Chu Dương rũ mắt nhìn cô, ánh mắt đảo qua di động của cô, nội dung khung chat đều nhìn thấy được.
Đến bãi đậu xe ngầm.
Chu Dương có chỗ đậu xe riêng, lúc này trong gara cũng không có ai, Tô Hảo cùng Chu Dương đi ra thang máy, Chu Dương thuận tay kéo ghế phụ ra, Tô Hảo dừng lại không nói nhiều liền ngồi lên ghế phụ, thắt đai an toàn.
Chu Dương khom lưng lên xe, cầm một lọ kẹo bạc hà cho vào miệng một viên, để đầu lưỡi ấn xuống.
Thực mát lạnh.
Cảm xúc của anh cũng bình tĩnh một ít.
Khởi động xe, lái ra ngoài, hỏi Tô Hảo: “Cậu ta ở trạm kiểm soát an ninh nào vậy?”
“Để tôi nhìn xem, ở khu B.” Tô Hảo xem di động một cái.
Khi xe ra, hoàng hôn bên ngoài rơi xuống, ánh chiều tà chiếu trên khuôn mặt Tô Hào, làm hàng mi cô trông vừa dài vừa dày, lúc Chu Dương quay đầu xe, đôi mắt hẹp dài của anh đảo qua trên gương mặt cô.
Tô Hảo.
Là loại nữ nhân không chủ động.
Đến sân bay, Tô Hảo trực tiếp mở cửa xuống xe, đi vào cửa kiểm tra an ninh khu B.
Thẩm Hách đội mũ lưỡi trai đứng đó, chán nản chờ đợi, nhìn thấy Tô Hảo, mắt anh sáng lên: “Hảo Hảo.”
Tô Hảo mỉm cười đến gần, nhìn thời gian: “Anh phải đi kiểm tra rồi, em đến trễ.”
“Không có việc gì, em có thể tới là tốt rồi.” Thẩm Hách thưởng thức vé máy bay, hàn thuyên cùng Tô Hảo trong chốc lát, ngữ khí trò chuyện có chút thất thường, có lẽ đang ấp ủ cái gì đó, nhưng lại ấp ủ không nói ra, cuối cùng đành từ bỏ.
Rất nhanh đã đến giờ.
Anh đi qua cửa kiểm soát, Tô Hảo đứng tại chỗ nhìn theo.
Thẩm Hách qua cửa kiểm soát liền lập tức cầm di động gõ.
Tô Hảo nhìn anh biến mất ở trong đám đông, xoay người lại đi hướng cửa, Chu Dương lười nhác dựa vào cửa sổ xe, cúi đầu lướt di động.
Tô Hảo đi qua kéo ghế phụ ra rồi lên xe.
Chu Dương liếc nhìn cô một cái.
Chuẩn bị khởi động xe thì di động vang lên.
Thẩm Hách: Em sắp tỏ tình với Tô Hảo, nôn nóng quá.
Chu Dương môi mỏng đột nhiên mím lại, đôi mắt hẹp dài nhìn Tô Hảo lần nữa, cô cúi đầu xem di động, mặt mày nhu hòa.
Đột nhiên.
Bíp một tiếng.
Tô Hảo có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn qua, Chu Dương một tay chuyển tay lái, bấm còi, phía trước bị kẹt xe.
Tô Hảo liền thu hồi tầm mắt, nhìn thấy WeChat có thêm tin nhắn.
Thẩm Hách: Hảo Hảo, chúng ta....!Có thể ở bên nhau không?
Tô Hảo sửng sốt.
Một lát sau, cô gõ.
Tô Hảo: Chúng ta làm bạn trước được không? Em thật sự thích tính cách của anh, vô lo vô nghĩ, nhưng chúng ta vẫn chưa hiểu nhau đủ sâu.
Thẩm Hách rất muốn trốn nhưng gia đình anh không thể.
Tô Hảo mơ hồ có thể cảm giác, Thẩm Hách giống như không phải người có thể quyết định cuộc sống của mình, cô cần phải cẩn thận.
Ở giai đoạn này, mặc kệ là ai, cô cũng phải kỹ lưỡng suy xét, cẩn thận đối đãi.
Bên kia phỏng chừng đã tắt di động lên máy bay.
Thẩm Hách không trả lời cô.
Tô Hảo thở phào nhẹ nhõm.
Xe vừa lúc trở về biệt thự Chu gia, Tô Thiến mặc sườn xám thật xinh đẹp đứng ở cửa nghênh đón, còn cầm một cây quạt thêu thùa kim sắc.
“Tiểu thư, thiếu gia, các người về rồi!” Tô Thiến bóp eo, còn múa may cây quạt, mười phần phong tình.
Tô Hảo nhịn cười đi lên bậc thang: “Ân, đã trở lại.”
Chu Dương xuy một tiếng, cởi áo khoác đưa cho bảo mẫu, trực tiếp bước vào.
Tô Thiến trừng Chu Dương một cái, quay đầu lại kéo cánh tay Tô Hảo, khinh thanh tế ngữ(*) mà nói: “Tiểu thư, đến xem đêm nay tôi làm món gì, có hợp với khẩu vị của cô hay không.”
* Khinh thanh tế ngữ - 輕聲細語 (tiếng lời nhỏ nhẹ)
Tô Hảo nói: “Hợp, rất xa đã nghe được mùi hương.”
“Nhận hàng!” Tô Thiến nói: “Đêm nay cá hồng rán a, nguyên liệu đầy đủ.”
Bà lôi kéo Tô Hảo đi hướng nhà ăn, đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Chu Dương, tối nay con ở nhà ăn sao?”
Chu Dương cởi bỏ cà vạt nghiêng đầu nhìn qua, vài giây sau anh lười nhác cười: “Không ăn ở nhà ăn thì con quay về làm gì?”
“Làm tài xế?”
Tô Thiến thiếu chút nữa trả lời.
Con không muốn làm sao?
Sau ngẫm lại, Chu Dương không thích Tô Hảo, anh xác thật không muốn làm.
Tô Thiến: “Cho con cơ hội làm tài xế không tốt sao, yên tâm đi, cơm nước xong, không cần con đưa Tô Hảo về, để mẹ đưa.”
Chu Dương đem cà vạt đưa cho bảo mẫu, túm mở cổ áo.
Đi tới ngồi xuống bàn ăn, quét mắt Tô Hảo một cái mới cùng Tô Thiến nói: “Được, mẹ đưa.”
Nói xong, anh cầm lấy di động click mở khung chat WeChat.
Chu Dương: Nga? Cô ấy đồng ý với cậu sao?
Cơm nước xong, Tô Thiến lôi kéo Tô Hảo dạo hoa viên, Chu Dương trở lại lầu, ở bên cửa sổ gọi điện thoại, tầm mắt dừng trên Tô Hảo đang đứng trong hoa viên.
Đầu ngón tay thon dài gõ trên cửa sổ, từng chút từng chút mà rất có tiết tấu.
Tô Thiến vuốt bụng Tô Hảo, nói: “Con phải rèn luyện a, nếu không về sau bụng sẽ ngày càng to ra.”
Tô Hảo sờ sờ bụng mình, suy nghĩ rồi nói: “Con cảm giác khá ổn mà.”
Tô Hảo thật sự không có bụng, sờ lên bằng phẳng hơn nữa còn mềm mại, hai người hàn huyên một hồi, sợ chậm trễ Tô Hảo ngày mai đi làm, Tô Thiến vào phòng gọi điện cho tài xế, điện thoại mới vừa cúp, Chu Dương liền đi xuống.
Đầu ngón tay anh kẹp thuốc, thong thả ung dung mà nói: “Con đưa Tô Hảo về, con phải về....”
“Không cần, mẹ đã kêu lão Trần, con đi đi.”
Chu Dương: “......”
Di động vang lên, anh đứng ở bậc thang lầu lấy ra thì thấy.
Thẩm Hách: Anh đoán xem.
Thẩm Hách: 【 lau nước mắt 】
Ánh đèn thang lầu lờ mờ, nam nhân thấp giọng cười nhạo một tiếng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng xe.
Về đến nhà đã có chút trễ, Tô Hảo rửa mặt xong liền nằm xuống ngủ, còn chưa nhắm mắt lại thì di động đã tích tích vang lên, cô duỗi tay lấy.
Là Thẩm Hách.
Thẩm Hách: Hảo Hảo, kỳ thật anh đã sớm đoán được, em còn chưa động tâm đối với anh.
Ngày hôm sau là thứ sáu, Tô Hảo vội đến chân không chạm đất, cũng may không cần tăng ca, đang chuẩn bị tan tầm mua đồ ăn về nhà thì nhận được một tin nhắn WeChat.
Vân Lục: Tô Hảo, cô đang bận sao?
Vân Lục: Thật ngại quá, là thế này, hôm nay là sinh nhật tôi, muốn mời cô đến đây chơi một chút, cô có muốn đến không?
Vân Lục, là vợ của nam nhân tên Giang Úc.
Lúc ở tửu trang, Tô Hảo và cô ấy, còn có Mạnh Oánh đã thêm WeChat nhau, Tô Hảo dừng lại, cảm giác người ta đích thân mời, không đi thì không tốt lắm.
Tô Hảo: Được, cô gửi địa chỉ cho tôi.
Vân Lục: Thật tốt quá, nữ nhân chúng ta nhiều một chút sẽ tương đối có khí thế hơn.
Tô Hảo cười rộ lên.
Chỉ lát sau liền có địa chỉ gửi tới.
Cô nhìn lướt qua địa chỉ, vội vàng về nhà thay một bộ quần áo, vừa bước xuống lầu thì nhận được điện thoại của trợ lý Lục.
Trợ lý Lục: “Tô tiểu thư, tôi đến đón cô.”
Tô Hảo sửng sốt.
Trợ lý Lục lại nói: “Bên này không thể dừng xe, Chu tổng nói sợ cô không tìm được chỗ nên để tôi tới đón.”
Tô Hảo đi nhanh hai bước, liếc mắt một cái liền nhìn đến chiếc xe màu bạc dừng trước cửa tiểu khu, cô đi lên trước, trong tay còn cầm một chiếc hộp gấm.
Là hàng thuê thùa từ Giang Thị.
Trợ lý Lục mở cửa cho Tô Hảo, Tô Hảo vào trong xe, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Trợ lý Lục đóng cửa lại, đi vòng qua ghế lái.
Rất nhanh xe đã đến căn hộ bên sông của Vân Lục, trợ lý Lục đưa Tô Hảo vào sảnh rồi quẹt thẻ lên lầu.
Mà lúc này.
Điện thoại Tô Hảo để trong túi đổ chuông.
Bên trong gửi tới hai tin nhắn WeChat.
Lý Tú: Chị Tô Hảo, chị xem cái video này đi, Chu Dương hồi trước đều chiều chuộng bạn gái như vậy.
Lý Tú: 【 video 】