Thất Hiệp Truyện "Phong Hoa Kiếm"

Chương 49: Ma thú




Hắc Tiểu Cơ bị cột lên cây thánh giá trên vách núi cao vài trượng nàng vũng vẫy vô ích, Nhất Thiên cầm thanh Phong Hoa kiếm tách Tử Sa ngọc ra, cùng với hai bảo ngọc còn lại gắn vào lỗ hở trên.

Dùng máu của bạch y nữ nhân rưới lên Phong Hoa kiếm lập tức vỏ kiếm được mở ra, ông ta đã vô tình phát hiện được điều này chỉ cần máu của chủ nhân thành kiếm sẽ tút kiếm ra khỏi vỏ bọc của nó.

Phong Hoa kiếm phát sáng, kéo theo mây giông và sấm chớp đến, quả nhiên rất uy lực, cánh cổng  dần được mở ra những ma thú xuất hiện bọn chúng đều làm theo lệnh người cầm kiếm. Hắc Tiểu Cơ là vật tế sinh lực cho việc mở cổng nàng ta đau đớn cảm nhận cơ thể đang dần chết mòn.

Lục Nhi lúc này đang cùng thất hiệp ở gần nơi tế lễ, bầu trời chuyển sắc đỏ như huyết sắc ma thú hoành hành hại trăm họ bách tính, thất hiệp rút kiếm tương trợ một con ma thú có sức lực bằng 20 người hợp lại, móng vuốt chỉ cần cào một đường người bình thường sẽ lập tức bị phanh thây. Lục Nhi cùng Hồng Miêu và Lam Thố xông đến đàn tế Trư Tam Giới cản bước chân Lục Nhi, còn nhị vị thất hiệp tâm trung đối phó Nhất Thiên.


Lục Nhi vốn biết bản thân không tài nào đánh bại Trư Tam Giới nàng ta sớm dùng kế dụ y đến gần nơi thánh giá.

_Lục Nhi tại sao lại phản chính phụ thân mình chứ?

_ Bởi vì muội không muốn thấy phụ thân càng lúng càng sâu, thống nhất thiên hạ thì sao? Muội không muốn phụ thân cứ đắm chìm mãi như thế?_

Nàng tung Thiên Phiên ô đoàn Vũ Phong vô cùng có lực.

_ Tam Giới huynh chẳng lẻ huynh trơ mắt nhìn phụ thân như vậy sao?_

Nàng dừng tay, một thân đấu khẩu đạo lý với hắn.

Đối với Trư Tam Giới mà nói Nhất Thiên có công nuôi dưỡng hắn là người cho hắn cuộc sống đầy gấm lụa, vinh hoa phú quý phản lại Nhất Thiên đối với hắn là chuyện bất dung.

_ Tam Giới huynh, thật sự huynh đành tâm nhìn Hắc tỷ tỷ chết dần sao?_

Trư Tam Giới nhìn lên bạch y nữ tử khuôn mặt nàng khắc rõ sự đau đớn hắn cũng chỉ bất lực đứng nhìn mà không biết làm gì.?  Lục Nhi lợi dụng hắn phân tâm liền tung đòn khiến gió bụi mù mịt, nàng nhanh chóng phi thân lên thánh giá cứu bạch y nữ tử xuống, Nhất Thiên mãi lo đối phó Hồng Miêu Lam Thố không để ý đến nghịch nữ kia, ông ta chưởng pháp khiến hai người họ chậm lại một nhịp rồi nhanh chóng đi đến chỗ Lục Nhi.


_ Nghịch nữ muốn làm gì?_

_ Phụ thân con xin người dừng lại mọi chuyện đi!_ Thành khẩn.

_ Nực cười, nếu đã dám phản ta chỉ có một kết cục._

Nhất Thiên đẩy lực chân bất ngờ xông đến một nhát kiếm khiến Lục Nhi trao đảo, ông ta thêm một chưởng lại một cướp không hề quan tâm đến đấy là con gái ruột của mình, Lục Nhi bị đánh bật đến chỗ cánh cổng nàng liều mạng lấy Lục Sinh ngọc xuống khiến cánh cửa dần khép ma thúc lọt ra ít đi. Lục Nhi nhìn vực sâu phía sau lưng nàng, thở dài một tiếng.

_ Hắc tỷ tỷ Tam Giới huynh nhờ tỷ chăm sóc.

Rồi nàng nhìn sang phụ thân mình đầy oan trách, ông ta đã xem nàng là nhi nữ của mình chưa? Vì cơ đồ sự nghiệp đến mạng ái nữ độc tôn cũng muốn cướp, nàng nhíu mày thất vọng.

_ Phụ thân nữ nhi bất hiếu, vĩnh biệt người._

Nàng nhắm mắt lại nhảy xuống vực thẩm cùng với Lục Sinh ngọc rơi xuống vô định, tất cả đều bất ngờ, Trư Tam Giới cảm thấy rùng mình, Nhất Thiên ông ta lạnh nhạy vô tình, vì cơ nghiệp có thể bức chết nữ nhi của mình vậy thì tính mạng của Trư Tam Giới vô cùng nhỏ bé.


_ Hắc Nhi cẩn thận._ Hắn thấy Nhất Thiên định đâm sau lưng bạch y nữ tử liền phi chiếc phiến đến cản lại bước đi của Nhất Thiên rồi gấp rút cứu nàng ra khỏi nên đó.

Hồng Miêu Lam Thố bị một đám ma thú bao vây, không lối thoát thân bèn đối đầu với bọn sói lang hung tợn này,  chúng tấn công dồn dập từ nhiều phía dùng là nhị vị kiếm chủ võ công cao thượng cũng bị rơi vào thế hạ phong, Lam Thố bất cẩn bị ma thú nhe nạnh vuốt sau lưng bị thương rất nặng, trong phút chốc máu nhuộm đỏ lam y.