Thất Hiệp Truyện "Phong Hoa Kiếm"

Chương 4: Ta không nhớ!




Nghe một chút nhạc để thoải mái đi nào!!!

——————————————————————————

Nghe chàng thiếu niên hộ pháp kia nói, tất cả đều ngây người, không phải trước giờ Hắc Tâm Hổ chỉ có một người con trai là Hắc Tiểu Hổ thôi sao? Chưa bao giờ biết đến hắn có nữ nhi nào cả, nhưng Khiêu Khiêu gia nhập Ma giáo gần 10 năm không thể nào sai được, mọi người đều bị rối loạn giữa hai suy nghĩ một là cứu nữ tử này sống lại thì chắc chắn cô ta sẽ gây khó dễ cho thất hiệp, hai là để cô ta chết thì chẳng khác gì bọn họ không có trượng nghĩa thấy chết không cứu...... Khiêu Khiêu lòng đã định sẵn dù là có bội bạc, vô tình đi chăng nữa thì chàng ta nhất định không để nữ nhân này sống.

_Vậy  làm sao? Cứu hay không.?_ Đậu Đậu tâm trí vị thần y lúc này rất rối, cứu người là việc một lương y nên làm dù kẻ đó là tốt hay xấu nhưng tình hình bây giờ cậu không chỉ là một đại phu mà còn là một kiếm chủ trên vai trùng trùng trọng trách.


_ Nữ nhân này không thể sống! Nhất định là không...!!_ Từng lời nói đều kiên định và quyết đoán có lẽ mối thù của Khiêu Khiêu và Tiểu Cơ sâu đậm đến mức không thể hoá giải. Chỉ có càng lúc càng hận.

_ Khiêu Khiêu nói đúng nhưng như vậy là quá tàn nhẫn!_ Đạt Đạt suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng.

_ Nhưng nếu để cô ấy sống, chẳng khác gì chúng ta tự chuốc rắc rối, dẫn sói vào nhà chứ?_- Sa Lệ thêm lời.

Trong lúc này thì Hồng Miêu đang im lặng ở một góc không tham gia vào cuộc tranh luận kia, thiếu niên này chỉ đang nghĩ nếu như lời Khiêu Khiêu.

   _ Cứu! Chúng ta phải cứu cô ấy?_ Quyết định của cậu khiến mọi người có 3 phần ngạc nhiên 7 phần bình thường.

_ Không được! Hồng Miêu... nghe ta nói nữ nhân này rất nguy hiểm.....!_ Khiêu Khiêu chưa hết lời thì Hồng Miêu đã nói tiếp.


_ Thấy chết không cứu thì còn gì là nghĩa hiệp, dù cô ta có là ai đi chăng nữa thì chúng ta vẫn phải cứu.!_ Nghe hết câu nói mọi người cũng chỉ biết nghe theo. Đậu Đậu kêu mọi người ra ngoài để cậu ấy có thể chuyên tâm chữa trị, mọi người có vẻ cũng hơi sốt sắng một chút, còn Khiêu Khiêu thì vô cùng khó chịu, tội nghiệp cũng có nhưng hận thù thì còn nhiều hơn, Hồng Miêu bỏ đi tới bên bờ hồ trầm tư suy nghĩ một hồi thì Lam Thố đi đến..

_ Huynh sao vậy? Lúc nãy muội cảm thấy huynh rất lạ!..?_ Câu nói của Lam Thố hơi làm Hồng Miêu lúng túng.

_ Huynh.. không có gì đâu, muội nghĩ nhiều rồi!_ Ra sức chối cãi.

_ Cứ cho là muội nghĩ nhiều đi! Huynh biết không.. muội nghĩ tạm thời muội sẽ không tuyển chồng nữa?_ Lam Thố đi đến gần Hồng Miêu tay chống lên thành cầu đưa đôi mắt nhìn ra phía xa kia.


_ Tại sao chứ....?_

_ Chỉ là muội cảm thấy việc đó không cần thiết! Muội còn trẻ muội còn muốn cùng mọi người đi khắp nơi giúp đỡ bá tánh.. muội không muốn ngoan ngoãn làm một nương tử ngay lúc này!_ Nghe những lời Lam Thố nói Hồng Miêu tự nhiên lại cảm thấy vui trong lòng, nàng ấy sẽ không tuyển phu quân nữa, vẫn sẽ cùng thất hiệp ở bên nhau và quan trọng hơn là Hồng Miêu vẫn sẽ được bảo vệ nàng ấy.

_ Muội không sợ sau này chẳng ai dám lấy muội nữa sao?_ Hồng Miêu cố tình chăm chọc Lam Thố.

_ Gì chứ... muội không sợ! Muội chỉ sợ chọn sai người!_

_Chuyện tình cảm cứ để tự nhiên...có duyên sẽ chẳng sợ lạc đường!_ Hồng Miêu thuận miệng nói một câu,khiến lòng vị lam y giai nhân có một chút bồi hồi.

_Huynh nói đúng, mọi chuyện cứ thuận theo ý trời!_ Đang mãi say sưa nói chuyện từ xa Đại Bôn chạy tới báo Đậu Đậu đã ra kêu hai người trở về xem tình hình.
Thần y trẻ từ phòng bệnh đi ra, khuôn mặt vô cùng bình thản mọi người đón chắc là mọi chuyện đã ổn, nên cũng đã một chút nhẹ lòng nhưng mà hiện tại thì Tiểu Cơ vẫn chưa tỉnh, chắc là do vết thương ở đầu gây nên hôn mê, Đậu Đậu đã nói trong trường hợp khi cô ấy tỉnh lại có thể trí nhớ sẽ không còn, nếu tệ hơn hai mắt có thề bị mù do va chạm mạnh, nên khuyên mọi người nên thương xuyên canh trực đến khi Tiểu Cơ tỉnh lại.

—————————————————————————-

Đã 3 ngày kể từ khi Đậu Đậu cứu sống cô ta, mọi người thì cứ luân phiên nhau canh gác trước cửa đến khi Tiểu Cơ tỉnh dậy để kịp thời ứng phó, điều đáng nói hơn là mấy ngày nay có một đám người kỳ lạ cứ đi xung quanh cung Ngọc Thiềm dường như là đang muốn tìm kiếm thứ gì đó, Hồng Miêu cùng những người khác cũng đã lén điều tra thì phát hiện ra chúng là người của Dạ tộc, còn về mục đích thì tạm thời chưa rõ.  Trở lại với chuyện bất tỉnh của Tiểu Cơ, thì hôm nay lại đến Khiêu Khiêu canh gác, cậu ta đang ngồi suy nghĩ chuyện gì đó thì nghe trong phòng có tiếng gì đó, hình như là một vật gì rớt xuống nên chạy vô xem, ai ngờ lại nhìn thấy nữ ma đầu mà cậu luôn căm ghét đã tỉnh lại và còn bị ngã xuống giường.
_ Ngươi là ai? Sao ta lại ở đây!...Ngươi...ngươi...mau biến ra ngoài!_ Hắc Tiểu Cơ ôm lấy đầu mình đau nhức, nàng nhanh chóng đuổi Thanh Quang kiếm chủ đi bằng giọng điệu vô cùng thô lỗ_ Ta ..... đầu ta.. đầu ta đau quá.. ta..ta là ai? đây là đây? tại sao ta lại không nhớ gì?_

_ Không nhớ? Đậu Đậu có lẽ đã đúng cô ta thật sự mất trí nhớ!_ Khiêu Khiêu thầm nghĩ trong đầu, lòng bàn tay nắm chặt đến mức chảy máu, cậu ta hận không thể gϊếŧ chết nữ nhân trước mặt chỉ vì ba chữ " ta không nhớ" không ai lại đi hại một người chẳng nhớ gì về mình cả điều đó thật bất nhân. Chàng ta sắc mặt tối sẫm lại _ Ngươi không nhớ... từng việc ngươi làm giờ chỉ ba chữ 'ta không nhớ' thì có thể dễ dàng chối bỏ vậy sao? THIÊN HẠ NÀY ĐÚNG THẬT LÀ BẤT CÔNG!_ Thanh Quang kiếm chủ tức giận, quát lớn khiến cô nương bạch y kia càng thêm run sợ.
_Ta..ta.. thật sự không nhớ mình đã làm gì khiến ngươi tức giận như vậy, ngươi nói ta biết đi, ta là ai chứ?_ Bạch y nữ tử đứng dậy đi tới gần cậu thiếu niên trẻ kiềm lại nổi sợ.

_ Ngươi...sao!_ Phất mạnh tay áo rồi quay mặt bỏ đi, nữ nhân bạch y đó chạy theo cậu ra tới cửa nhưng Khiêu Khiêu lại vô tình đóng cửa mạnh lại khiến cánh cửa dội vào người khiến nàng ta ngã ra sau, đôi mắt dần mất đi ánh sáng, nàng ta ôm đầu nhìn ra bên ngoài mà chỉ biết tuyệt vọng rốt cuộc thì nàng là ai? Tại sao vị thiếu niên đó lại có vẻ ghét bỏ nàng tới vậy chứ?Khiêu Khiêu quay về báo cho mọi người, nghe được tin liền lập tức đến đó Hồng Miêu suy nghĩ rất lâu cuối cùng lại quyết định kể câu chuyện 20 mươi năm trước, khi mẫu thân cậu Phù Cơ cũng là muội muội cùng huyết thống của Hắc Tâm Hổ chỉ vừa mới hạ sinh muội muội chàng được vài ngày thì đã bị người của Ma giáo bắt đi cùng với đứa bé tầm 3 tháng sau thì người đã mất không rõ nguyên nhân còn đứa trẻ kia thì sống chết chưa rõ, khi nghe đến đây thì mọi người mới hiểu ra rằng Hồng Miêu nghe Khiêu Khiêu nói Hắc Tiểu Cơ là con gái của Hắc Tâm Hổ nên mới nghĩa có thể năm đó muội muội cậu ta không chết mà được Hắc Tâm Hổ nuôi nấng.
_ Vậy tại sao huynh lại chắc rằng đây là muội muội năm đó của huynh chứ?_ Lam Thố suy nghĩ một hồi mới dám hỏi.

_ Ta chắc.. thanh kiếm vị cô nương Tiểu Cơ kia mang trên người là Phong Hoa kiếm mà năm đó mẫu thân đã sử dụng! Phải rồi  Khiêu Khiêu huynh đã bao giờ thấy Tiểu Cơ cô nương rút kiếm chưa?_ Hồng Miêu trình bày rõ những gì cậu ta đã nghĩ trong mấy ngày qua, giờ chỉ còn câu trả lời của Khiêu Khiêu thì cậu ta sẽ dám chắc.

_ Có, ta đã từng thấy cô ta luyện kiếm!_

_vậy thì đúng rồi, Phong Hoa kiếm chỉ có truyền nhân của chủ nhân trước nó mới có thể rút kiếm ra!_ Hồng Miêu rất chắc chắn.

Nghe tới đây thì mọi người cũng chỉ biết tin đó là sự thật và mừng thay cho thủ lĩnh của mình nhưng còn Khiêu Khiêu thì lòng lại hơi bức rứt , khi bước vào căn phòng thì chỉ thấy Tiểu Cơ ngồi trên chiếc giường làm bằng tre, khuôn mặt đầy sự hoang mang và lo lắng, Lam Thố và Sa Lệ đi đến gần nàng ta trước dù gì cũng là nữ nhân như nhau nên chắc sẽ dễ nói chuyện hơn.. từ từ đến gần thì nàng ta càng thu người cách xa hai vị nữ hiệp. Nàng ta lắc đầu đuổi hai hai nữ nhân kia đi ra ngoài, nhưng Sa Lệ kiên quyết giải thích cho nữ nhân bạch y hiểu, nhưng tử y càng nói thì Hắc Tiểu Cơ càng dẫn tạo khoảng cách rõ ràng hơn, cứ như vậy nữa canh giờ trôi qua, Sa Lệ cũng đã hết lời, nàng ta đầy chịu thua trước sự ngoan cố kia.
Nhưng đến lượt Lam Thố thì lại khác, lần này bạch y nữ tử đã bình tĩnh lại chắc có lẽ là do Lam Thố biết cách thuyết phục, nói chuyện từ tốn và có chút bình tĩnh hơn Sa Lệ. Giai nhân lam y bắt đầu nhỏ nhẹ hỏi nàng ta có nhớ chuyện gì đã xảy ra với mình không, nhưng Hắc Tiểu Cơ chỉ biết lắc đầu, tâm trí nàng ta trống rỗng không lưu lại bất kỳ hình bóng nào. Hồng Miêu cùng ngũ hiệp ra ngoài bàn bạc, còn Lam Thố nàng ở lại bên trong trấn an nữ tử đó.

Sau đó vài tuần hương, họ quay lại vào trong Hồng Miêu đã chủ động đi đến khiến bạch y nữ tử kia sợ sệt lùi lại, Lam Thố nói nào ta không sao, nàng ta mới dần bình tĩnh._ Ngươi là ai?_ Dùng đôi mắt hoang mang nhìn thiếu niên kia.

_ Ta là Hồng Miêu, ta...là huynh trưởng của muội!_ Hồng Miêu ngập ngừng một lúc, chắc có lẽ đây là quyết định của thất hiệp đã bàn bạc kỹ lưỡng, kể cả Lam Thố cũng có chút bất ngờ. Hắc Tiểu Cơ nhíu mày hoài nghi, kỳ thực đầu óc nàng ta trống không, giờ cũng không thể biết chắc lời thiếu niên trước mặt nàng nói là thật hay giả, là dối trá hay thật tâm.
Hắc Tiểu Cơ quay mặt đi một lúc, nàng ta đang suy nghĩ rồi mới giám hỏi y mặc dù đôi mắt đó vẫn không dám đối diện với thiếu niên trước mặt_ Ta là muội muội ngươi? nhưng ta tại sao ta không nhớ gì cả? Một người mất trí không phải vẫn sẽ có thể có cảm giác kỳ lạ khi đối diện với người thân  sao? còn ngươi vì sao tâm thất ta lại chẳng hề có tí cảm giác thân thuộc nào? Ngươi giải thích đi, rốt cuộc là vì sao?_ Hồng Miêu dường như cứng họng, quả nhiên đối với một người sắc bén như Hắc Tiểu Cơ dù mất đi trí nhớ nhưng nàng ta vẫn phải khiến người khác lúng túng khi nói dối mình.

Những người khác cũng chỉ biết cười trừ, hối thúc Hồng Miêu nhanh giải thích, mau mau tìm ra một câu trả lời hợp tình hợp lý_ Vậy muội nghĩ kỹ xem tại sao ta phải nói dối muội? Điều này có ít gì cho bản thân ta chứ!_ Bạch y thiếu niên thông minh trả lời.
Hắc Tiểu Cơ nhìn y một chập rồi lại tiếp lời_ Trừ phi là thân phận thật của ta có ít đối với ngươi...!_ Nàng ta thở dài nhìn sắc mặt của mọi người một lúc_ Vậy tên ta là gì?_ Dường như Hồng Miêu đã rất vui khi nghe thấy câu nói này, có lẽ Hắc Tiểu Cơ đã dần tin tưởng y hơn.

_ Tên muội là ...Tiểu Cơ! _

Một bầu không gian chợt trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết, bạch y nữ tử không nói không rằng dùng tứ chi ám hiệu mọi người đi ra ngoài, Hồng Miêu cũng không thể thêm lời đành lặng lẽ rời đi.

.

——————————————————————————————————