Thất Hiệp Truyện "Phong Hoa Kiếm"

Chương 35: Phượng hoàng huyết lệ (5)




CHÁY RỒI...CHÁY RỒI!

MAU DẬP LỬA.......

Bầu không khí thanh tịnh của đêm khuya đã bị phá vỡ..một đám lửa đỏ rực cháy hừng hực..nhanh chóng thiêu rụi nhà cửa và khu rừng..thất hiệp cùng mọi người giật mình chạy ra....

Ngôi làng toàn bộ đều chìm trong biển lửa..tiếng la hét của dân làng, tiếng than khóc của núi rừng và bước chân tán loạn của loài vật...hoà chung với một ngọn lửa, trong phút chốc chẳng còn lại gì..ngoại trừ một đống tro tàn.

-" Ngôi ..l..à..ng!"- Đậu Đậu không tin vào mắt mình nữa, ngôi làng chỉ sau một cơn hoả hoạn lại chẳng còn gì..

-" Là kẻ nào làm chuyện này chứ!"- Đại Bôn giận dữ..mặt tối sầm lại..

Bộp..bộp

Tiếng vỗ tay to rõ càng ngày càng tới gần..người vỗ dần hiện hình ra một người không quá cao cũng không quá thấp, dáng người hơi béo..đầu đội kim quang, mặc bộ y phục của bậc quyền quý ...


-" Vương Trọng..đồ cầm thú! TẠI SAO LẠI LÀM NHƯ VẬY CHỨ?"- Đại Bôn không kiềm được sự nóng nảy mà làm đến nắm chặt tay thành nấm đấm lao đến thẳng chỗ kẻ vô lương tâm kia..!

-" ĐẠI BÔN..CẨN THẬN"-

Một đám người mai phục từ trước bất ngờ xuất hiện ra từ sau lưng chàng thiếu niên ..trong tức khắc không thể phản công kịp.

-" TỬ KHÍ ĐÔNG LAI!"- Tử y nữ hiệp ra tay ứng cứu người thương...một nhóm lại thêm một nhóm người nữa xuất hiện..bao vây tất cả..

Không để ý bóng dáng Vương Ngọc Nhi đã biến mất nàng ta bị một thuộc hạ bắt đi đến chỗ của Vương Trọng..ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn người nàng đã từng tôn kính, sao bây giờ nhìn người ấy thật vô tình, tàn nhẫn..ông ta bắt nàng làm một con cờ cho kế hoạch phục thù, bức chết đứa con chưa thành hình của nàng...Vương Trọng đã có bao giờ xem nàng là con mình chưa? Hay nàng chỉ là một thứ ông ta đem đi đánh đổi với quyền lực..!


-" Ngọc Nhi ta tự nói với lòng trước giờ không có lỗi với ngươi! Vậy tại sao chỉ vì một nghiệp chủng mới 3 tháng lại dám phản bội ta..đi theo tên tiểu tử Đại Mọc?"- Đưa mũi kiếm trước cổ nàng, ánh mắt vô tình oán trách.

Một giọt nước mắt rơi trên kiếm..

-" Chưa từng có lỗi với con sao? Phụ thân người quả thật không biết liêm sĩ!"- Giọng điệu nàng ta chất vấn...-" Người gã con cho một người con không hề yêu..bắt ép con phản bội phu quân giành lại hoàng vị, bức chết hài tử chỉ mới 3 tháng của con! Người nói xem những việc này là không có lỗi sao?"- Nước mắt vẫn..nghe được những lời như vậy Vương Trọng có chạnh lòng hay không? Hay ông ta vẫn chấp mê bất ngộ..

Nữ nhi của mình rơi nước mắt, ông ta không có nỗi một sự đau buồn hay thương xót trên khuôn mặt, từ từ buôn kiếm..Vương Trọng ông ta bắt Ngọc Nhi uống một viên thuốc màu xanh..nàng ta chống cự không nổi..một lần nữa trở thành con rối trong tay phụ thân mình..!


-" NGỌC NHI....!!!"-

Đại Mọc chạy đến.. nàng ngất đi liền vội vàng đỡ lấy nàng..lo lắng, hoảng sợ..ôm thật chặt nàng vào lòng..đột nhiên cảm thấy lòng ngực bên phải vô cùng đau.

Máu....thấm đầy áo chàng...

-" Nàng..nàng..tại sao vậy? Ngọc Nhi!"- buôn nàng ta ra..con dao trên tay Ngọc Nhi đâm sâu vài lòng ngực chàng..đôi đồng tử tàn nhẫn..lạnh tâm.

-" Tại vì hận thù..ta không thể tha cho bất kỳ hậu nhân nào của Đại tộc các ngươi!"- Vô tình rút con dao ra, khiến ngực chàng đau nhói máu vẫn cứ chảy..thậm chí một vài giọt dính trên khuôn dung của nàng.

-" TRƯỜNG HỒNG QUÁN NHẬT..!"- Hồng Miêu lao đến đánh bật Ngọc Nhi ra đỡ lấy Đại Mọc ...để Đậu Đậu chữa trị..-" VƯƠNG NGỌC NHI! CÔ ĐIÊN RỒI SAO?"- Y tức giận, Hồng Miêu chàng ta đang rất phẫn nộ! Y cùng mọi người tin nàng mất con sẽ nghĩ thấu không liên quan đến việc này..an phận mà sống thật không ngờ..!
Nàng ta đứng nhìn...đột nhiên đầu lại rất đau....

-" Đầu ta đầu..á.aaa..! Đại Mọc không phải như vậy..không phải mà!"- Ngọc Nhi ôm đầu la hét..bình tĩnh lại thì như một người khác...

Mọi người suy nghĩ..chỉ có một thứ khiến người ta lúc tốt lúc xấu như vậy...thuật điều khiển tâm trí người khác. Nhưng đến tận bây giờ vẫn không có thuốc giải, nó không giống chiêu hồn dụ của Mã Tam Nương nó mạnh mẽ hơn và khó giải hơn rất nhiều...chỉ có người hạ mới có thể giải trừ.

Bị diện binh bao quanh..tất cả chia thành 3 nhóm hành động.

.Nhất Yên Yên cùng Trư Tam Giới, Đại Bôn, Sa Lệ lo đối phó với đám phục binh..Khiêu Khiêu, Hồng Miêu, Lam Thố và Đạt Đạt xông đến chỗ của Vương Trọng..ông ta tuy bề ngoài lười nhớt..nhưng thân thủ nhanh nhẹn hoạt bát vô cùng nhưng có điều võ công không ở mức quá giỏi chỉ là thủ thuật của hắn hơn người! Tiểu Cơ, Lục Nhi, Đậu Đậu, Đại Mọc cố gắng khống chế, kiềm nén Vương Ngọc Nhi lại..
—————————————————-

-"ĐẠI MỌC! NGƯƠI NGỒI DẠY ĐỐI MẶT VỚI TA ĐI! ĐỪNG LÀM KẺ HÈN NHÁT NẰM ĐÓ!"- Ngọc Nhi nàng ta tay cầm huyết kiếm xông đến muốn gϊếŧ chết Đại Mọc, tâm trí nàng ta không còn giữ nổi bình tĩnh nữa..

Tiểu Cơ cùng Lục Nhi ngăn cản nàng ta lại..lo lắng mà hỏi Đậu Đậu không có thuốc giải sao? Y chỉ biết lắc đầu.. cả vị thần y đỉnh đỉnh đại danh cũng phải bất lực...

Nàng ta càng lúc càng điên loạn..Đại Mọc cố gắng gượng dậy cầm thanh kiếm..chàng ta không trốn tránh nàng nữa sẵn sàng đối mặt với nữ nhân của mình! Đại Mọc chàng ta không nỡ thấy Ngọc Nhi chịu khổ đấu tranh lại với tâm trí của bản thân nàng.

-" Đây là chuyện của đệ! Mọi người không cần xen vào! Thần y Đậu Đậu mong ngài mau tìm cách cứu nàng ấy"-
-" Được! Đại Mọc cẩn thân"- Vị thần y rất quyết tâm.

/ Gió nổi lên ..tăng thêm sự lạnh lẽo của khung cảnh này..tóc Vương Ngọc Nhi phất phơ trong ngọn gió..nàng vung huyết kiếm không nhân nhượng lao đến chàng..Đại Mọc chàng ta không đánh chỉ đỡ những đường kiếm của nàng.

-" Tại sao ngươi không phản công?"- Nàng ta chất vấn..

-" Ta không muốn nàng bị thương!"-

-" Ngươi khinh thường ta sao? Khinh thường ta sẽ không gϊếŧ được ngươi!"-

Lặng đi một lúc..chợt bị cơn gió làm lay động nghẹn ngào thốt lên:

  -" Ngọc Nhi lục mai trên tóc nàng rất đẹp.."-

Chỉ một câu nói Vương Ngọc Nhi lắng người..lục mai trên tóc..câu này sao lại quen đến như vậy.

~~~~~~~~~~~

Nàng ta sững người tay run run..nhớ lại 1 năm trước khi mới gã vào thái đáy huyệŧ ..không nói lẳng lặng mà sống..mùa đông năm đó nàng đi đến rừng mai..ngắm tuyết sắc chỉ có điều đông đến, khắp nơi chỉ toàn một màu trắng xoá..nàng ta cứ đi, đi mãi tìm kiếm một màu sắc mới..một màu xanh..nàng ta nhìn thấy lục mai..Kỳ Thương phủ lại có một loài mai quý hiếm như vậy sao?.. mãi mê chìm đấm với vẻ đẹp ấy không chú ý đến đằng sau mình có người...
-" Thái tử phi..hôm nay có nhã hứng vậy!"- Nam nhân mặc thanh y nở nụ cười đi đến..khiến nàng ta hoảng hồn..nhẹ nhàng lướt qua nàng. Ngắt một nhành lục mai cài lên mái tóc óng ả của nàng..Vương Ngọc Nhi thẹn thùng nàng ta e ấp..trốn tránh ánh mắt của y.

  -" Ngọc Nhi lục mai trên tóc nàng thật sự...rất đẹp!"- Thanh y kề sát tai khen ngợi khiến mặt nàng đỏ hết lên..

Chỉ vì câu nói đó mà khiến Vương Ngọc Nhi vương vấn..từ khi nào trái tim đã động tâm mất rồi.

~~~~~~~~~~~~~

Vương Ngọc Nhi đơ người..kiếm không thể buôn cũng chẳng muốn cầm..nàng không tự làm chủ bản thân mình được nhưng còn tâm trí thì có thể giữ được 3 phần..

  -" Ta sẽ chính tay đem nàng quay về!"- Đại Mọc cầm kiếm chỉa thẳng vào nàng..

Nàng ta bất giác cũng đưa kiếm lên..hai người chỉa hai mũi kiếm vào nhau cùng lao đến..không ai thu kiếm lại thì cả hai sẽ chết..càng lúc càng gần hơn.....
/ Phập/

Máu đầy trên y phục..dính trên khuôn dung kia..một người quay đầu, hai mũi kiếm chỉ một người chịu đựng....máu lang đầy, mắt đẫm lệ...người không còn.

Phục y đầy máu...

Bỉ ngạn vương vấn phủ tương tư

Con đường xưa...có lẽ không thể quay đầu.

————————————-hết———————————

Chap sau chính là phần cuối của Phượng hoàng huyết lệ rồi. Đoán đi chuyện gì xảy ra..