—————————————————————————————————————————
Còn hai ngày nữa chính là tết trung thu, kinh thành nhộn nhịp, tổ chức nhiều thứ vui để chơi.. cho nên hôm nay mới sáng ra đã thấy vắng bóng rất nhiều người . Hồng Miêu cùng Lam Thố ra ngoài từ rất sớm.. họ nói muốn đến Tử Vy viên, nghe nói nơi này hoa Tử Vy quanh năm nở rộ không bao giờ héo cũng chẳng biết là điều gì gây ra......
Sa Lệ và Đại Bôn đi chèo thuyền ngắm phong cảnh.. có thể đến tối mới về. Còn lại Đạt Đạt, Khiêu Khiêu, Đậu Đậu, Tiểu Cơ và Lục Nhi.. Đại Mọc bảo 5 người họ cũng đi ra ngoài giải khuây. Lục Nhi nói không muốn đi chỉ muốn ở phủ ngủ.
Khiêu Khiêu và Đạt Đạt đi chung hai người họ chỉ đơn giản là dạo phố, trò chuyện trên trời dưới đất.. nhàm chán chết đi được, đúng là nếu để cho hai người đi chung thì lúc nào cũng vậy... Đậu Đậu và Tiểu Cơ thì lại là một câu chuyện khác, hai người bọn họ đều là những tính đồ của ăn uống..
Nhưng......đời đâu như là mơ! Ném từ nãy đến giờ chỉ có mình Đậu Đậu ném trúng còn Tiểu Cơ thì toàn trượt có vẻ bạch y cô nương không giỏi chơi mấy trò này.. đang ném một hồi thì bắt gặp Khiêu Khiêu cùng Đạt Đạt đi ngang qua!
-" Hai người đang chơi gì vậy?"- Đạt Đạt cảm thấy tò mò, Đậu Đậu nhanh nhẹn liền đưa cho y một cái vòng rồi bảo y ném... không ngờ Đạt Đạt chỉ ném một lần đã trúng.. Đậu Đậu vui mừng ôm chặt y thiếu điều muốn siết y ngột thở chết.
-" Nếu đệ nói như vậy thì ta đi đây!"- Giận lẫy bỏ đi, Đạt Đạt thầm cười tính khí sao lại trẻ con như vậy?
Khiêu Khiêu dù không muốn nhưng cũng bị hai người kia bắt ép đi cùng với Tiểu Cơ mục đích là để nàng ta không một mình buồn rầu.. đi cùng với Tiểu Cơ nhưng hai người vẫn có khoảng cách nó giống như một bức tường vô hình ngăn cách hai người, cứ mỗi lần đi chung thì lại có một bầu không khí lạ thường...... Bạch y nữ tử đi ngang qua một quán trà thì vô tình nghe được một câu chuyện, liền hứng thú vào đó ngồi nghe người kể....
-" Nàng ta tự gieo mình xuống sông tự tử.. đúng là hồng nhan bạc phận hoặc cũng có thể nói là do tự bản thân nàng ta trèo cao.. đến cuối cùng lại nhận được một kết cục như vậy...!"- Đó chính là kết thúc của câu chuyện..
-" Đúng là tội nghiệp.. vì một nam nhân như vậy đáng sao?"- Tiểu Cơ chống cầm chữ thương khắc rõ trên trán nàng..
-" Có thể là do tình cảm quá lớn.. trong phút chốc không thể chịu được tổn thương nên mới nghĩ quẩn!"- Chàng hộ pháp nghe xong câu chuyện cũng thấy tiếc thương thay ..
-" Một khi đã yêu thì ai cũng như nhau.. dù là kỹ nữ cũng vậy!"- Thờ dài... rồi chợt nghĩ tới hai từ " kỹ nữ" nghe thì có thể là phàm tục.. nhưng một khi đã yêu thì cũng như bao nữ nhi khác đều yêu hết lòng.. cuối cùng thì nhận được gì.? Vốn dĩ kỹ nữ đã sớm bị người khác xem thường.. ngày ngày phải sống trong tủi nhục đến cả khuôn mặt thật cũng bị che phủ sau một lớp phấn son.. vậy mới có câu giành cho những cô nương phong trần này " Thân hồng nhan lạc trôi trốn phong trần.. đến khi nhận ra những gì đã đánh mất thì mới thấy được đằng sau phấn son chính là cả thanh xuân..."
Mang một tâm trạng nặng nề quanh về.. đang đi được nữa đoàn thì hai người họ nhìn thấy Hồng Miêu đang cùng Lam Thố lựa trâm cài.. y còn đích thân cài lên cho Lam Thố một cây trâm hình bạch mai.. coi bộ có kịch hay để xem..
-" Muội thấy cây trâm này đẹp chứ?"- Hồng Miêu cài lên cho nàng xong liền lấy gương cho Lam Thố nhìn.
-"Đẹp... chỉ cần là huynh chọn muội điều thích!"- Lam Thố cúi mặt ngượng ngùng.
-" Haha.. hai vị thật đẹp đôi.. chắc là phu thê trẻ nhỉ.. xem như cây trâm này hôm nay lão bà ta tặng hai người..!"- Lão bà bán trâm nói chuyện cười rất tươi! Phu thê trẻ sao? Lam Thố nghe xong chỉ biết ngượng mặt cúi xuống..-" Bà à.. chúng tôi không phải phu thê..?"-
-" Ồ.. vậy sao .. cho ta xin lỗi"-
-" Không có gì.."- Lấy cây trâm đã được thanh toán rồi cùng Lam Thố tình tứ nắm tay trở về......
—————————————-hết—————————————————