Đúng giờ ngọ, Hồng Miêu vẫn chưa kịp đến.. Nhất Yên Yên bà ta là người nói được làm được giờ ngọ đã đến mà thứ bà ta cần chưa đến, trong lòng có chút bực bội.. nhìn qua cái vực gần đó.. nở nụ cười hài lòng.
_Cái vực đó được đấy, Tam Giới ném cô ta xuống!_Điệu bộ bình thường nhưng còn Trư Tam Giới thì không, hắn cố gắng xin bà ta chờ thêm một chút nhưng cũng chỉ nhận lại một cái nhìn lạnh nhạt.
_Mỹ nhân ta xin lỗi nàng....!_không kìm được nước mắt, hắn đành đưa Lam Thố đến bên vực một tay che mắt, tay kia chuẩn bị đẩy nàng ta xuống.
_KHOAN ĐÃ....._Hồng Miêu cùng Tiểu Cơ đến vừa kịp lúc, trông thấy thứ mình cần Nhất Yên Yên đưa tay ra lệnh Trư Tam Giới dừng lại đưa Lam Thố đến.
_Ngươi đến trễ đó...!!_Bĩu môi không hài lòng.
_Nha đầu, ngươi giả điên sao? Ta là ai cũng không biết!!_ Nhất Yên Yên đặt chén trà xuống.
_Đừng nhiều lời.. trả Lam Thố đây..!_ bạch y thiếu niên nôn nóng. Trư Tam Giới theo lệnh đưa Lam Thố đến, Hồng Miêu cùng đưa Tiểu Cơ lên nhưng trong đôi mắt của y thiếu niên này sắc bén hơn lúc thường rất nhiều, xem ra đã dự tính trước điều gì.. Đám người của Khiêu Khiêu từ nãy đến giờ ở bên ngoài quan sát cũng hiểu được một chút gì đó, chỉ chờ cơ hội ra ứng cứu. Đưa hai vị thiếu nữ kia lên, mỗi bên đều đã bắt được cổ tay của người cần giao.. lúc Hồng Miêu kéo Lam Thố về rất nhanh sau đó tung chiêu " HOẢ VŨ TOÀN PHONG", khiến cho toàn quân của Nhất Yên Yên bị tổn thất không ít, Nhất Yên Yên bà ta tức điên lên, không ngờ bị một tên tiểu tử qua mặt có điều.. chiến lược này của Hồng Miêu quá mạo hiểm rồi..
_BẮT CHÚNG CHO TA!! TA PHẢI PHANH THÂY CÁC NGƯƠI!!_Nhất Yên Yên tức giận Trư Tam Giới cũng sợ cơn điên của bà ta liền kêu người lập tức vây bắt. Bà ta không ngồi yên liền đuổi theo tốc độc của bà ta rất nhanh như một cơn gió vậy.. không bao lâu đã tìm thấy cả ba người.
_HẮC XÀ TÂM PHÁP!_Chặn đường đi phía trước của cả ba người._Gan của ngươi lớn thật đấy.. dám qua mặt cả ta!_
_Lam Thố, Cơ Nhi... lùi ra sau đi!_Hồng Miêu cầm kiếm sẵn tư thế chiến đấu.
_Có đánh chúng ta cùng đánh!_Tiểu Cơ bước lên ngang bằng Hồng Miêu rút thanh kiếm sau lưng ra.
_Tiểu Cơ nói đúng! Chúng ta cùng lên đi!_Lam Thố cũng cùng tham chiến.
_Các ngươi hết đường rồi!_
_Còn bọn ta mà_
Đậu Đậu cùng mọi người âm thần theo sát nãy giờ cũng đã đến lúc xuất hiện. Khiêu Khiêu cùng Đạt Đạt dọn sạch một cánh quân rồi thừa cơ hội bỏ chạy, nếu cứ dây dưa với bọn người Dạ tộc chỉ tự đem rắc rối về. Bọn họ chia nhóm ra chạy, Hồng Miêu Lam Thố một nhóm, Sa Lệ Đại Bôn một nhóm, Khiêu Khiêu Đạt Đạt Đậu Đậu một nhóm còn lại là Tiểu Cơ và Lục Nhi đi chung, không biết là chạy đi đâu chỉ biết đích đến là Ma giáo chạy đâu thì chạy miễn sao về đến nơi toàn vẹn là được. Kỳ lạ Nhất Yên Yên không cho đuổi theo, mọi người đã về đến nơi nhưng nhóm Lục Nhi và Tiểu Cơ vẫn chưa về.. chờ rất lâu không thấy đã chia ra đi tìm.
_Lục Nhi cô đưa ta đi đâu vậy! Nơi này cách rất xa Ma giáo._Tiểu Cơ hoang mang nơi này rốt cuộc là đâu chứ.
_ Nhị Thiếu chủ, ngài nhìn kỹ xem đây là đâu!_Giọng điệu xảo huyệt, đưa Tiểu Cơ đến gần vực sâu.
_Cô gọi ta là gì?_
_Nhị thiếu chủ, ta gọi cô là nhị thiếu chủ!_ Nhìn xuống vực một cảm giác rất quen thuộc hiện về, cô nương mặc bộ bạch y mà nàng ta hay mơ thấy có khuôn mặt giống hệt mình nhưng có điều phong thái lại lạnh như băng hiện lên trong đầu! Nhị thiếu chủ! Nhị thiếu chủ! Nó cứ vọng lên trong đầu nàng...!! Nàng ôm đầu đau đớn. Lục Nhi đến gần kề sát tai nàng thì thầm những lời đầy ẩn ý.
_Theo ta về Dạ tộc... ta sẽ cho ngươi biết về những gì ngươi đã quên!_
_Ngươi quả nhiên là gián điệp! Đáng lẽ ra ta đã phải nói với mọi người từ lâu mới phải!_Tiểu Cơ nhìn nàng bằng đôi mắt nghi hoặc và hối hận, nàng đã sớm nghi ngờ Lục Nhi nhưng có điều không đủ chứng cứ để vạch trần.
_Hahahaa.. ngươi biết rồi thì đã sao chứ! Ngoan ngoãn theo ta về sẽ tốt hơn cho ngươi!_Lục Nhi giang tay đắc chí cười lớn.
_Có chết ta cũng không theo ngươi về! Lục Nhi ngươi nhớ rõ những lời ta nói.. nếu ta còn sống món nợ này ta sẽ từ từ tính với ngươi!_Nói rồi nàng ta nhảy xuống vực diễn cảnh này sao lại quen như vậy, lại một lần nữa đôi mắt chứa đầy sự oán trách của Tiểu Cơ khiến cho Lục Nhi kinh sợ. Vực sâu không đáy... nàng bạch y rơi xuống những ký ức trước đây cứ thế hiện về trong đầu nàng, Ma giáo! Hắc Tâm Hổ! Thân phận và quá khứ của bản thân cứ hiện lên, nàng nhớ lại rồi! Nhớ lại tất cả, nàng chính là Hắc Tiểu Cơ nhị thiếu chủ Ma giáo, máu lạnh mà thiên hạ vẫn luôn ghét bỏ! Họ gọi nàng là gì nhỉ?Lãnh Nhược ma đầu! Từng chuyện từng chuyện cứ ngày một rõ hơn..... nàng hoảng hốt mở đôi mắt của mình ra cũng là lúc giọt nước mắt rơi xuống!
_TIỂU DƯỢCCCC...._