Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 922: ngư trở lộ (Bạch tuộc ngăn đường)




Bật cười trầm đục, Lục Vân lắc đầu đáp:

- Chuyện huynh muốn làm có quan hệ đến vô số sinh mệnh của nhân gian và Hải vực, không thể dễ dàng để người ta biết được, vì thế người biết càng ít càng tốt để tránh tiết lộ tin tức. Được rồi, không hỏi nhiều nữa, cứ an tâm trùng tu lại nơi đây trở lại, đợi muội rảnh rỗi, nơi đây không còn nguy hiểm nữa, đến lúc đó muội hãy theo Phần Thiên đi tìm chúng ta. Bây giờ, chúng ta phải cáo từ trước rồi.

Lục Vân đứng dậy gật đầu mỉm cười với mọi người, dẫn ba người nữ bỏ đi.

- Mọi người bảo trọng, trên đường cẩn thận, gặp phải nguy hiểm hãy quay trở về nơi đây.

Đi sát theo sau, mấy người Lục Doanh đưa tiễn, mãi đến cửa cung mới dừng chân.

- Yên tâm đi, chúng ta sẽ nhanh chóng quay trở về.

Lục Vân vẫy tay chào tạm biệt mọi người, dẫn ba người nữ lóe lên liền biến mất trong vùng mênh mông biển cả.

*******************

Trên đường đi, sinh vật biển phong phú, có đủ các loại các hình dáng, thể hiện sức cuốn hút độc đáo của Hải vực.

Lăng Thiên dẫn theo chín người nhắm hướng Tây Bắc tiến mãi, cũng không biết đã trải qua bao lâu, phía trước liền xuất hiện một vực sâu có dòng chảy ngầm mãnh liệt khiến mấy người Lăng Thiên phải chú ý.

Lăng Thiên dừng lại nhìn về khu vực nước biển đen ngòm phía trước, trầm giọng lên tiếng:

- Cẩn thận một chút, nước chảy trước mặt hơi khác thường, có khả năng là dòng xoáy hay là thú lớn cư ngụ.

Bạch Quang hỏi lại:

- Trưởng lão, có cần phái người đi trước dò đường, như vậy sẽ an toàn hơn.

Lăng Thiên suy nghĩ một lát, gật đầu trả lời:

- Cũng tốt, vậy ông hãy đi đi, nhớ phải cẩn thận.

Bạch Quang hơi gật đầu, cũng không nói nhiều, cẩn thận vô cùng tiến lên phía trước.

Không lâu sau, Bạch Quang đến vùng lân cận vực sâu, phát hiện nơi đó dòng chảy ngầm rất kỳ quái, hoàn toàn không tuân theo quy luật nào, có lúc thì cuộn sóng chuyển động, có lúc lại như dòng xoáy, có khi quật trái quất phải, có khi xoay tròn trên dưới.

Dừng lại, Bạch Quang yên lặng cảm nhận chuyển biến bốn bề. Sau khi quan sát một lúc, Bạch Quang chuyển mình hướng thẳng đến, chỉ thấy thân thể lắc lư qua lại, bị dòng chảy ngầm hút lấy, nhưng sức mạnh tuyệt đối không mạnh quá, còn có thể chịu đựng được.

Thử tạo ra một kết giới phòng ngự, Bạch Quang phát hiện kết quả là lực cản đột nhiên tăng mạnh, hành động trở nên khó khăn. Vì vậy, Bạch Quang thu lại kết giới, toàn lực thúc động chân nguyên cơ thể, hai tay không ngừng chuyển đổi góc độ phát ra chưởng lực, dùng sức phản lực tiến tới, không lâu sau đã đến trung tâm của vực, cảm giác không quá khó khăn.

Vực không lớn, khoảng chừng một dặm, dưới đáy đá kỳ quái san sát, hơi âm u.

Bạch Quang đi ngang qua vực, cách đáy khoảng chục trượng, vì thế tuyệt đối không để ý được, ở nơi sâu thẳm nhất trong những tảng đá kỳ quái san sát trong vực, có một cặp mắt trong suốt mà hơi có màu xanh biếc đang lặng lẽ quan sát ông.

Cặp mắt này lúc ẩn lúc hiện, lúc xuất hiện hệt như hai giọt nước trong suốt, lại có ánh sáng hung hăng, khi ẩn núp không chút tung tích, hệt như chưa từng tồn tại.

Xuyên qua khỏi khe nước, Bạch Quang quay lại đường cũ. Sau khi đã cảm nhận cẩn thận dòng nước ngầm rồi, Bạch Quang quay lại bên cạnh Lăng Thiên.

- Trưởng lão, dòng ngầm trước mắt rất rõ ràng, nhưng hoàn toàn không mạnh lắm, bản thân ta đã tự mình thử thăm dò qua, chỉ cần để ý một chút liền nhanh chóng có thể đi qua.

Lăng Thiên đáp lời:

- Như vậy chúng ta hãy tiếp tục tiến lên.

Lăng Thiên và Bạch Quang sóng vai dẫn đường, một hàng mười người bắt đầu xuyên qua vực thẳm.

Đến trước khe nước, mấy người Lăng Thiên trước hết điều chỉnh thích ứng với hoàn cảnh chung quanh, thấy dòng chảy ngầm không kịch liệt, lúc đó mọi người mới chú ý cẩn thận vô cùng đi thẳng đến phía trước.

Ban đầu, mọi thứ đều hệt như lời Bạch Quang, dòng chảy ngầm không yếu, có ảnh hưởng to lớn đến những người đi qua, nhưng mười người này đều không tầm thường, vì thế tuyệt đối không ngăn được bước tiến của bọn họ.

Nhưng khi mười người đến giữa vực thẳm, dòng chảy ngầm đột nhiên mạnh mẽ, sức hút xoáy tròn tăng lên vài lần, lập tức dìm cả mười người xuống đáy vực, nước biển trong suốt trở nên đục ngầu, trong nhất thời khó phân biệt được cảnh tượng lân cận.

Vẻ kinh hãi hiện lên trên mặt mười người. Đối mặt với biến cố đột nhiên xuất hiện, mười người ai nấy cố gắng giãy dụa, đối kháng với dòng chảy ngầm xoáy cuộn.

Trong đó, Lăng Thiên có tu vi tương đối cao, thoát khỏi hấp lực mạnh mẽ ở đáy vực sâu trước hết, phóng vượt lên trên cả chục trượng, ánh mắt quan sát bốn bề.

Dưới đáy biển, do ánh sáng âm u, mắt thường không cách nào nhìn xa được. Lăng Thiên sau khi tỉnh thần hồn lại, vội vàng phát xuất sóng thăm dò truy xét tình huống của những người còn lại.

Lúc này, nước biển cuồn cuộn đột nhiên chấn động, một vật thô tháp tráng kiện màu đen nhánh đột nhiên từ đáy vực thẳm phóng lên, khiến cho nước biển rung động, lập tức cuốn lấy Toàn Phong vũ sĩ của Vân Chi Pháp giới, nhanh chóng kéo thân thể ông chìm xuống đáy biển.

Một tiếng la thất thanh vang lên từ miệng Toàn Phong vũ sĩ. Tuy thanh âm truyền trong nước rất chậm, nhưng những người đi chung cũng cảm nhận được chuyện ông gặp phải rất rõ ràng, vội vàng chia nhau đuổi theo ông, ý đồ muốn vãn hồi cục diện bất lợi.

Lăng Thiên trong đầu chấn động, ý niệm lướt qua nhanh chóng trong đầu, "Thần Niệm ba" độc đáo của Cửu Thiên Hư Vô giới liền bắn ra, chớp mắt đã xuyên qua nước biển, truyền đến não mỗi người, nhắc nhở mọi người cẩn thận, đồng thời còn dò xét chuyện xảy ra.

Rất nhanh, Thần Niệm ba liền có kết quả. Ở đáy của vực thẳm có một con bạch tuộc to lớn ẩn núp, thân thể khoảng chừng vài trượng, tám xúc tu dài đến chục trượng, trong đó có một xúc tu đang trói chặt lấy Toàn Phong vũ sĩ.

Con bạch tuộc to lớn như vậy, Lăng Thiên mới lần đầu nhìn thấy. Trong lúc đang kinh hãi, ông cũng nhạy bén biết được nguy hiểm.

- Cẩn thận, chính là một con bạch tuộc to lớn, thoát nhanh thôi!

Phát ra cảnh báo, Lăng Thiên phóng lên trên trước, trong não suy nghĩ phương sách ứng đối.

Trước mắt, Toàn Phong vũ sĩ bị nguy khốn, phải làm thế nào để cứu được ông ấy mới là chuyện quan trọng khẩn cấp.

Tám người Bạch Quang nghe thấy vẻ mặt biến hẳn, vội vàng dừng lại, đảo người thoát về phía trên.

Toàn Phong vũ sĩ nghe thấy mới biết được bản thân bị vật nào đánh lén, trong lòng vừa giận dữ vừa sợ hãi, tính toán phương pháp thoát thân.

Bạch tuộc là bá chủ Hải vực, xúc tu của nó có sức hút kinh người, đủ để bắt dính những sinh vật có trọng lượng gấp hai mươi lần trọng lượng bản thân nó.

Bạch tuộc trước mặt có kích thước khoảng chừng chục trượng, trọng lượng trên vạn cân, có thể nói là vật khó thấy, sức hút của nó mạnh mẽ, cho dù Toàn Phong vũ sĩ có tu vi kinh thiên cũng không chống cự nổi.

Toàn Phong vũ sĩ hơi tuyệt vọng, ông muốn cố gắng một lần, nhưng thân thể không cách nào động đậy, có một thân tu vi lại không phát xuất được, tâm tình này không nói cũng hiểu được.

Lăng Thiên đầu óc đảo lộn, khi đã lên cao cả trăm trượng, liền nghĩ ra một biện pháp có thể thực hành.

- Toàn Phong vũ sĩ nghe cho rõ, bây giờ ông không nhúc nhích được, nhưng ông có thể thúc động chân nguyên trong cơ thể, dùng tu vi suốt đời phát động tam muội chân hỏa, dùng ngọn lửa cực nóng của nó để đốt cháy xúc tu thú lớn, cưỡng bức nó phải buông ông ra.

Toàn Phong vũ sĩ vẻ mặt chấn động, sau đó ảm đạm cật lực đáp lời:

- Pháp quyết tu luyện của ta khác hẳn, bản tính hoàn toàn thuộc về âm nhu, căn bản không cách nào chuyển thành tam muội chân hỏa.

Lăng Thiên bật cười khổ sở, liếc nhìn tám người còn lại ở quanh, cất tiếng hỏi:

- Các vị có biện pháp nào cứu được không?

Hắc Thạch thiên quân trả lời:

- Để ta lặn xuống, trước hết cố ý để con thú lớn đó bắt lấy, đợi đến lúc đến gần cơ thể nó, ta mới phát động "Hắc Thạch thần công", lập tức phá nổ thân thể nó, cứu được Toàn Phong vũ sĩ.

Lăng Thiên chần chừ nói:

- Như vậy nguy hiểm rất lớn, cẩn thận không ông cũng bị vây mất.

Hắc Thạch thiên quân lại nói:

- Yên tâm, ta đã luyện được "Hắc Thạch pháp thể", con súc sinh đó không làm được gì ta.

Nói rồi không chờ Lăng Thiên trả lời, Hắc Thạch thiên quân liền hạ nhanh xuống dưới thẳng về phía bạch tuộc to lớn.

Cảm nhận được Hắc Thạch thiên quân đến, bạch tuộc to lớn múa xúc tu lên, khi đến gần Hắc Thạch thiên quân lại không dùng biện pháp bắt dính như trước đó, mà dùng sức mạnh cực lớn, hung hăng vỗ trúng vào thân thể của Hắc Thạch thiên quân, lập tức dìm ông xuống nước bùn ở giữa đáy vực thẳm.

Biến cố bất ngờ khiến mấy người Lăng Thiên không khỏi sửng sốt. Bọn họ hoàn toàn không biết được con bạch tuộc trước mặt lại xảo trá như vậy, có thể không mắc lừa được.

- Xem ra ta đã đánh giá thấp nó, mọi người còn có biện pháp nào có thể thực hiện được?

Lăng Thiên nhìn mọi người, vẻ mặt trầm trọng lên tiếng hỏi.

Diệp Tâm Nghi trả lời:

- Vật này to lớn vô cùng, lại chiếm được điều kiện thuận lợi trong nước biển, hơn nữa chúng ta còn hiểu không nhiều về những con thú to lớn của Hải vực, ngang nhiên ra tay hẳn sẽ bị thiệt thòi to lớn.

Bạch Quang lo âu đáp: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

- Lúc này nói vậy cũng vô dụng, Toàn Phong vũ sĩ đang còn bị nguy hiểm, làm thế nào cứu ông ấy mới quan trọng.

Diệp Tâm Nghi lại nói:

- Ở nơi đây, sức mạnh chúng ta bị hạn chế rất lớn, muốn liều mạng tranh đấu rõ ràng không đủ sức. Kế hoạch hiện nay chỉ có thể so trí tuệ với nó, đánh cuộc một keo với vận khí.

Đưa mắt nhìn Diệp Tâm Nghi, Bạch Quang không hiểu hỏi lại:

- So trí tuệ? Làm sao so được?

Diệp Tâm Nghi trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng nói:

- Con bạch tuộc to lớn này rất giảo hoạt, chúng ta muốn vây khốn nó rất khó, chỉ còn cách dùng kế không thành, cố ý làm như đồng thời vây công, ra dáng muốn liều mạng với nó, ép cho nó trong lúc hoảng sợ do dự không quyết, sau đó mới để Hắc Thạch thiên quân phát động tấn công, xem có thể cứu được người hay không.

Bạch Quang cau mày lên tiếng:

- Điều này dường như có chút mạo hiểm, mà khả năng thành công lại không cao.

Diệp Tâm Nghi cười khổ đáp:

- Ta cũng đã nghĩ đến chuyện này, nhưng chỉ cần còn một chút hy vọng, sao không thể thi hành được.

Lăng Thiên nói:

- Tâm Nghi nói không sai, hiện tại không nghĩ ra biện pháp khác, chúng ta chỉ có thể làm như vậy. Được rồi, mọi người chuẩn bị đi, thời gian chúng ta có được không còn nhiều. Toàn Phong vũ sĩ và Hắc Thạch thiên quân sẽ được ta ngầm cho biết, hy vọng hợp tác được thuận lợi.

Quay đầu xuống dưới, tám người Lăng Thiên nhanh chóng phân ra, từ tám hướng nhanh chóng vây con bạch tuộc to lớn đó vào giữa. Hắc Thạch thiên quân lúc nào đã ra khỏi vùng nước bùn, khi biết được thông tin của Lăng Thiên, liền chầm chậm ép gần đến bạch tuộc, liên tục theo dõi động tĩnh của bạch tuộc.

Dưới đáy vực thẳm, con bạch tuộc to lớn lắc lư, một xúc tu quấn chặt lấy Toàn Phong vũ sĩ, bốn xúc tu bảo trì sự thăng bằng cơ thể, còn lại ba cái chia ra ba hướng, không ngừng co dãn chuyển động, cẩn thận đề phòng.

Vòng vây từ từ thu nhỏ lại, tám người Lăng Thiên tâm tình thắc thỏm, từng bước từng bước đến gần, ai nấy lo nâng chân nguyên đến mức cực hạn, tập trung chú ý hướng di động của bạch tuộc.

Lúc này, bạch tuộc đứng yên. Khi nó cảm ứng được nguy hiểm bốn bề đến gần, quả nhiên nó hệt như dự đoán của Diệp Tâm Nghi, phát ra vẻ do dự cảnh giác.

Thấy vậy, Hắc Thạch thiên quân nắm lấy cơ hội, thân thể bắn ra như tên về phía thân thể bạch tuộc.

Bạch tuộc theo bản năng tự nhiên, múa một xúc tu to dài, lập tức cuốn lấy Hắc Thạch thiên quân kéo gần đến thân thể mình