Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 863: Nộ xích thiên kiếm




Giữa không trung, Lục Vân và Thiên Sát đã sớm không thấy hình dạng. Trong vụ nổ dây chuyền, hai người toàn lực giao đấu, chính đã cùng bị tiêu diệt, hay là ai nấy tự né tránh?

Cuồng phong thổi xoay vòng, mây tan, khi mọi thứ đã bình tĩnh trở lại, giữa không trung lộ ra một hình bóng đang vẫy hai cánh sau lưng, cho thấy sự tồn tại của Thiên Sát.

Thiên Sát lúc này toàn thân không khỏi lắc lư, khí tức quanh thân yếu ớt, rõ ràng gặp phải Thần Diệt trảm của Lục Vân, tuy hắn không bị tiêu diệt nhưng cũng đã bị trọng thương, trạng thái thân thể vô cùng yếu ớt.

Thiên Sát nhìn xuống dưới chân, nơi đó có một vầng mây sáng đang bao phủ lấy Lục Vân. Lục Vân hiện tại y phục toàn thân tan nát, khuôn mặt anh tuấn đã trắng bệch không còn chút máu, toàn thân hơi hơi run rẩy. Bên ngoài cơ thể, một lớp ánh sáng bảy màu yếu ớt thỉnh thoảng lóe lên, đó chính là Thái Ất Bất Diệt đang bảo vệ thân thể chàng, giúp chàng còn tồn tại được trong vụ nổ vừa rồi.

Ngắm nhìn Thiên Sát ở xa, trong lòng Lục Vân vô cùng cảm khái. Kết cục này vừa tốt vừa xấu, chàng chính mình cũng cảm thấy mâu thuẫn không giải quyết được. Chàng vốn có lòng muốn tiêu diệt Thiên Sát. Nhưng kết quả rõ ràng, chàng lúc này còn chưa đủ sức làm được chuyện đó.

Điều này khiến chàng hơi thất vọng, nhưng nghĩ ngược lại, ít ra Thiên Sát còn tồn tại thì Hoàng Thiên còn tồn tại, như vậy bản thân mình trong tương lai còn có cơ hội cứu Hoàng Thiên. Nhưng Thiên Sát mạnh mẽ như vậy, tu vi bản thân muốn tiến bộ thêm một bước nữa sợ cũng sẽ rất khó.

Hạ mình xuống, Thiên Sát lạnh lùng tàn khốc vô tình nhìn Lục Vân, âm lạnh cất tiếng:

- Lục Vân, Thần Diệt trảm của ngươi quả nhiên bá đạo, không ngờ có thể khiến ta bị thương đến mức này, có thể nói là thiên hạ vô song. Nhưng rất đáng tiếc, từ nay về sau ngươi không còn cơ hội thi triển nó nữa rồi.

Thản nhiên bật cười, Lục Vân phản bác lại:

- Đừng cao hứng quá sớm, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ đánh bại ngươi, hơn nữa còn trục xuất ngươi khỏi thân thể này, để chủ nhân thật sự của nó quay về lại.

Thiên Sát tàn khốc nói:

- Không có ngày đó rồi, vĩnh biệt nhân gian đi Lục Vân.

Tay phải xoay lật, tà binh trong tay hội tụ sát khí hình thành một làn kiếm sáng màu đen bóng, từ trên không chém thẳng xuống Lục Vân.

Một chiêu này tốc độ rất nhanh, hơn nữa khí tà sát có thể tiêu diệt được vạn vật, một khi chiêu này đánh trúng Lục Vân, cho dù chàng có thân thể bất diệt, trước mặt cao thủ như Thiên Sát cũng nhất định phải chết.

Điều này trong lòng Lục Vân hiểu rất rõ, vì thế ngay lúc Thiên Sát vừa ra tay, chàng không chút chậm trễ, lập tức thi triển thuật "Không Gian Khiêu Dược". Chỉ thấy toàn thân ánh bạc lóe lên, cùng lúc tà binh chém xuống, Lục Vân liền huyền diệu né tránh được một kiếm đó, biến mất trong tầng mây.

- Thiên Sát, ngươi nhớ cho kỹ, ta sẽ quay trở lại …

Gầm lên một tiếng giận dữ, Thiên Sát ngửa mặt lên trời gào to:

- Hay cho tên nghịch thiên, lần tới gặp mặt ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội bỏ chạy được!

Nói rồi phi thân lên không, chớp mắt liền bỏ đi mất.

****** Nguồn: http://truyenfull.vn

Đứng yên lặng lẽ ở sườn núi, Diệp Tâm Nghi khuôn mặt xinh đẹp lúc này ngập đầy ưu tư lo lắng. Cả đời nàng thuận lợi nên kiêu ngạo tự phụ thành tính, lúc này gặp phải tang tóc như vậy, trong lòng ngập đầy hối hận và đau thương.

Đối với nàng, trước đây ngay lúc gặp được Kiếm Vô Trần, đã cho là mình tìm được mục tiêu cả đời. Nhưng ai ngờ cuối cùng do bởi Kiếm Vô Trần, mà lại mang đến tai ách hủy diệt cho Dao Trì, khiến bản thân nàng từ trên trời cao chìm sâu xuống vực.

Yêu và hận, trong lòng nàng cứ mâu thuẫn day dứt. Trước đây, nàng yêu Kiếm Vô Trần rất thâm sâu, nhưng lúc này, tình yêu này đã chuyển thành lòng thù hận, một loại hận thù vĩnh viễn không bao giờ có thể loại trừ đi được, ghi dấu ấn sâu sắc vào trong lòng của nàng.

Dao Trì thánh nữ, tam phái minh chủ, vinh hiển đến thế nào. Còn bây giờ? Chỉ còn lại hối hận trong lòng, ngoại trừ sự không cam lòng thì còn lại được điều gì nữa đây?

Diệp Tâm Nghi ngửng đầu nhìn bầu trời, nhẹ giọng hỏi:

- Ông trời, ông có thật sự giống như người ta nói chăng, chính là vô tình mới vĩnh viễn tồn tại? Hay là bởi vì ông đã mù mắt, vì thế mới trừng phạt ta như thế?

Ông trời không đáp lời, duy chỉ có gió núi thổi qua nhè nhẹ.

Thở dài khổ sở, Diệp Tâm Nghi tự nói:

- Lẽ nào cuộc đời này ta thật sự thua Bách Linh, thật sự vĩnh viễn không đuổi kịp cô ta? Không, không thể, ta tuyệt đối không thua, tuyệt đối sẽ không thua!

Hơi chút bất cam, mỗi lần nhớ lại lời Bách Linh đã từng nói, Diệp Tâm Nghi liền cảm thấy đau lòng, bởi vì nàng là một người phụ nữ tự phụ vô cùng, nàng không tin bản thân sẽ thua người khác, vì thế nàng liên tục nhắc nhở bản thân phải kiên cường hơn.

Thật lâu sau, Diệp Tâm Nghi bình tĩnh trở lại như thường. Nàng bỏ hết mọi ý nghĩ hỗn tạp trong lòng, tập trung tâm tư vào việc báo thù, tính toán phải làm sao mới tìm được Thiên Kiếm khách.

Theo nàng biết, Cửu Thiên Hư Vô giới không phải nơi muốn đến là đến, với tu vi của nàng hiện nay, căn bản không vào được Hư Vô giới, như vậy làm sao mới có thể tìm được Thiên Kiếm khách đây?

Nhớ lại trận chiến chánh tà ngày trước, thân thể huyết nhục của Thiên Kiếm khách bị hủy trong tay của Lục Vân, nguyên thần cũng bị trọng thương. Lần này quay về, ông ta hẳn phải tu luyện dưỡng sức, nhỡ khi ông ta dưỡng thương vài tháng mới quay lại, thế thì bản thân mình có thể chờ đợi được chăng?

Thất vọng khiến người ta ưu phiền nóng nảy, Diệp Tâm Nghi không nghĩ ra được biện pháp, trong lòng không khỏi phát sinh một luồng ý niệm oán hận rất mạnh, nàng dự tính trước hết tìm những người khác, tuyên cáo rộng rãi những hành động tàn ác của Kiếm Vô Trần, sau đó mới tìm Thiên Kiếm khách, nói một lần tất cả.

Nghĩ đến làm liền, Diệp Tâm Nghi bay mình hạ xuống, nàng muốn về lại Dao Trì trước để từ biệt hai vị sư tỷ, rồi sau đó mới khắp tu chân giới để tìm nhân sĩ Chánh đạo.

Trước đây, Diệp Tâm Nghi được Lâm Vân Phong cứu thoát nhưng không đi xa quá. Bây giờ, quay về đường cũ, chỉ giây lát sau đã đến trên không trung của Dao Trì trước đây. Nàng bất ngờ phát hiện ở bên hồ có một bóng người, điều này khiến nàng kinh ngạc.

Hạ mình xuống, Diệp Tâm Nghi đến bên người đó, vừa thấy khuôn mặt người đó, nàng lập tức sững sờ, đây không phải là Thiên Kiếm khách nàng đang muốn đi tìm sao?

Sững sờ nhìn ông, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt phức tạp, trong lòng ngập đầy tức tưởi. Nàng nhịn không được rơi lệ phủ kín khuôn mặt, trong nhất thời quên hết những lời muốn nói.

Thiên Kiếm khách nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người ngây ngốc hẳn. Khi Diệp Tâm Nghi đến gần, ông còn trong lúc hoảng hốt, tuyệt đối không phản ứng được chút nào. Mãi đến lúc Diệp Tâm Nghi đến bên cạnh, ông mới đột nhiên tỉnh lại từ cảm giác đau thương.

Thiên Kiếm khách quay đầu nhìn Diệp Tâm Nghi, vẻ mặt mừng hẳn, nhưng sau đó liền mất đi.

- Tâm Nghi, vì sao như vậy? Con đừng quá đau lòng, nói cho ta biết ai đã làm như vậy?

Diệp Tâm Nghi nghe vậy khóc to, giọng cười gằn nói:

- Ai làm đây? Ha ha ha … Ai làm chuyện này …?

Thiên Kiếm khách thấy vẻ mặt nàng hơi khác lạ, nắm lấy hai vai nàng, trầm giọng nói:

- Tâm Nghi, con tỉnh lại đi, nói cho ta biết chuyện này là thế nào, vì sao chỉ mình con ở nơi đây, Vô Trần đâu, nó đi đâu rồi?

Diệp Tâm Nghi đưa tay hất hai tay của Thiên Kiếm khách ra, gằn giọng nói:

- Bỏ ra, không cần phải ép ta, ta rất tỉnh táo.

Thiên Kiếm khách lùi lại hai bước, cau mày nói:

- Tâm Nghi, con thật ra thế nào? Vì sao đột nhiên trở thành như vậy?

Diệp Tâm Nghi cười khóc nói:

- Vì sao như vậy? Ha ha ha … Còn không phải do ngươi hại ta sao. Ngày đó ngươi nói, Kiếm Vô Trần nhân phẩm tuyệt vời, tu vi bất phàm, chính là kỳ tài hiếm có của Chánh đạo. Nhưng kết quả đây, hại ta phải có kết quả thất bại như vậy, ngươi làm sao nói gì được với ta, ngươi nói cho ta biết đi!

Thiên Kiếm khách vẻ mặt mê hoặc, không hiểu trả lời lại:

- Tâm Nghi, có chuyện gì con nói cho rõ, đừng như vậy. Nếu như con cảm thấy áp lực lớn, con cứ cho ta biết, chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp, sao cần phải nổi giận hung bạo như vậy?

Diệp Tâm Nghi bật cười điên cuồng lên tiếng:

- Nói cho ngươi biết? Ha ha ha… Sợ là ngươi cũng sẽ như ta thôi. Ngươi cả đời thu nhận đồ đệ không ít, kết quả chọn được một tên nghịch đồ Lý Trường Xuân, hại cho Chánh Đạo liên minh cơ hồ bị hủy diệt. Đặc biệt trong đó, Vô Tâm đã gợi mở Thái Âm Tế Nhật, khiến nhân gian rung chuyển bất an. Còn lại một tên Kiếm Vô Trần, tự cao tự đại cuồng vọng, tâm tính nhỏ nhen cố chấp, ai ngờ lại chính là kẻ tà ác nhất.

Thiên Kiếm khách vẻ mặt lạnh lại, quát lên:

- Đủ rồi, ta còn chưa đến mức để ngươi giáo huấn, ngươi có lời nào muốn nói của thẳng thắn nói ra.

Diệp Tâm Nghi trừng ông, giận dữ nói:

- Nói, có điều gì tốt để nói đây, môn hạ Thiên Kiếm viện ngươi tựu chung lại không phải là thứ gì tốt đẹp. Ta ngày đó tốt với Kiếm Vô Trần thế nào, hỗ trợ hắn trảm yêu trừ ma, đối phó với Lục Vân, cuối cùng hắn lại tự tay giết chết hai sư tỷ của ta, đả thương sư phó của ta, hủy diệt Dao Trì của ta, ngay cả ta cũng không chịu bỏ qua. Ngươi nói loại người lòng lang dạ sói như vậy là chánh trực hay là tà ác, là đáng giết hay không?

Thiên Kiếm khách nghe vậy vẻ mặt biến hẳn, lắc lư lùi lại hai bước, lắc đầu nói:

- Nói xàm, không thể như vậy. Vô Trần tuyệt đối không làm như ngươi nói, ngươi lừa ta.

Diệp Tâm Nghi rống lên:

- Lừa ngươi? Ha ha ha… Ngươi nghĩ rằng ta nói bậy để lừa ngươi chăng? Chuyện này truyền ra khắp thiên hạ, đến lúc đó người ta sẽ nhìn ta như thế nào, sỉ nhục ta có mắt không tròng như thế nào, không ngờ lại coi trọng thứ hèn hạ vô sỉ như Kiếm Vô Trần.

Thiên Kiếm khách vẻ mặt thê lương, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Tâm Nghi, thấy vẻ mặt nàng kích động không chút giả dối, trong lòng lập tức chìm sâu xuống, một nỗi đau như ai đánh vào tim ngập đầy trong lòng.

Ông cũng làm sao chấp nhận nổi. Bản thân ông trong lòng coi trọng đồ tôn, ai ngờ cuối cùng là một tên ác ma, thế không phải chính ông đã lừa cả mình sao.

Trước đây, để đối phó Lục Vân, ông tự hào về Kiếm Vô Trần. Nhưng hiện tại lại cảm thấy bị sỉ nhục, cảm giác như một vết thương xấu xí vĩnh viễn nằm trên khuôn mặt ông, khiến ông xóa đi không được.

Trước đây, ông là thần thoại trong Thiên Kiếm viện, giai thoại truyền kỳ trong giới tu chân. Nhưng hiện tại Kiếm Vô Trần lại khiến ông mang nỗi nhục vĩnh viễn không mất được, khiến ông không còn mặt nào đối diện thiên hạ.

Giận quá bật cười điên cuồng, Thiên Kiếm khách ngửa mặt hét lên giận dữ, trong lòng vô cùng đau buồn, sau đó mới rống lên để phát tiết, giây lát sau mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Thiên Kiếm khách tiến lên vỗ vai Diệp Tâm Nghi, giọng êm ái lên tiếng:

- Tâm Nghi, đúng là ta có lỗi với Dao Trì của con, ngày đó nếu không vì ta, Dao Trì hẳn cũng không có ngày hôm nay. Con yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ trả lời cho con, tự tay ta sẽ đưa súc sinh Vô Trần giao cho con xử lý.

Diệp Tâm Nghi nhìn ông, nhớ lại trước đó phải chịu nhục, nhịn không được khóc lớn trở lại. Thiên Kiếm khách vẻ mặt phẫn nộ, miệng nhẹ giọng an ủi, đợi đến lúc Diệp Tâm Nghi lạnh lùng bình tĩnh trở lại mới cất tiếng hỏi:

- Tâm Nghi, con nói cẩn thận, chuyện này phát sinh lúc nào, con làm sao thoát khỏi được tay của Vô Trần?

Diệp Tâm Nghi bớt đau thương, trầm buồn nói:

- Chia tay các vị không lâu, ta và hắn cùng đến ba phái thỉnh cầu viện trợ, đáng tiếc toàn bộ ba phái đều quy ẩn né tránh việc đời, lúc bất lực chúng ta ta đành quay về Dao Trì. Trên đường đi, chúng ta gặp phải Ma Thiên tôn chủ, trong lúc kịch chiến Dao Trì ngọc lệnh bị phá hủy, khi quay về đến nơi, sư phụ biết được liền dự báo được nguy hiểm … Khi Dao Trì bị hủy diệt, ta trong lúc thoát ra liền gặp sư tỷ sắp chết, sư tỷ cho ta biết hết mọi thứ. Lúc đó ta cũng không tin, nhưng sau đó ta thử, hắn liền tự mình thừa nhận, hơn nữa còn ra tay cầm giữ ta, có ý đồ không tốt với ta … Sau đó, Lâm Vân Phong đột nhiên xuất hiện, dùng thực lực kinh người đuổi Kiếm Vô Trần …