Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 861: Tái kiến Hoàng Thiên




Giữa không trung, Lục Vân đã sớm dự tính điều này. Chàng tuyệt đối không kỳ vọng làm như vậy có thể gây trọng thương cho Thiên Sát, chàng chỉ mong có thêm nhiều thời gian để có thể thi triển pháp quyết lợi hại hơn.

Ảo ảnh bất động, Lục Vân thật sự xuất hiện trên đầu Thiên Sát. Lúc này, hai tay Lục Vân mở ra, toàn thân ánh điện lấp lánh chói mắt, sức mạnh sét điện to lớn lưu động qua lại giữa hai tay chàng, nhanh chóng hấp dẫn mây đen dày đặc trên trời, vô số chớp điện cuồn cuộn phóng xuống.

Hai tay giơ cao, Lục Vân dùng bản thân mình để hội tụ khí, đem sức mạnh của sét điện cực mạnh cực lớn giữa trời đất hội tụ vào hai tay, khiến nó hình thành một quả cầu ánh sáng đầu sét điện đường kính hơn chục trượng trên đỉnh đầu, lợi dụng Thiên Sát còn chưa thoát khỏi hấp lực của bản thân, khống chế quả cầu ánh sáng đầy sét điện lập tức bao phủ lấy Thiên Sát.

Lần này, "Lôi Thần quyết" của Lục Vân đã khác trước kia, chàng đã thay đổi một bước ngược lại, trước hết bao phủ lấy Thiên Sát, mà sau đó mới dẫn dụ Cửu Thiên thần lôi bắt đầu oanh tạc có tính hủy diệt.

Cứ như vậy, Thiên Sát chịu Cửu Thiên thần lôi, khí tà ác toàn thân không ngừng hỗn loạn, lại bị sức mạnh của sét điện đó đánh cho tan tành, miệng phát ra tiếng kêu điên cuồng giận dữ.

Gầm lên một tiếng tàn bạo, hai tay Thiên Sát giơ cao, lòng bàn tay phải lóe lên làn sáng sắc máu, một đao hai lưỡi lấp lánh màu xanh lục thẫm và đỏ thẫm đan xen xuất hiện trên tay hắn.

Vật này như kiếm lại như đao mà sắc bén lợi hại, toàn thân như bằng ngọc có sát khí bức nhân, ở chuôi có khắc phù chú cổ quái, theo sự thúc động của Thiên Sát bắn ra một làn đao sáng màu đỏ, lập tức đánh tan kết giới ngũ sắc do Lục Vân tạo ra trước đó, va chạm vào quả cầu ánh sáng đầy sét điện.

Thân thể run lên, Thiên Sát trong lúc giận dữ đã hấp dẫn sấm sét đánh vào thân mình, lập tức toàn thân hắn đầy khói, miệng không ngớt gào lên điên cuồng.

Thời điểm này, Lục Vân nhạy bén nắm được khe hở, toàn lực thúc động Lôi Thần quyết, hội tụ hợp nhất Cửu Thiên Thần Lôi, hình thành một cột sáng màu trắng bạc, lập tức trùm kín Thiên Sát.

Chiêu này đã được Lục Vân phát huy Lôi Thần quyết đến mức mạnh nhất, Thiên Sát bị trọng thương như vậy, thân thể tà ác có bị hủy diệt không?

Lục Vân hơi ưu tư, chàng hy vọng như vậy, lại cũng thấy chuyện đó khó có khả năng, vì thế tâm tình rất phức tạp.

Giữa không trung, cột sáng chói mắt nối từ trời xuống không lâu liền biến mất. Thiên Sát vẫn ở nguyên tại chỗ, hơn nữa không thấy có vẻ bị thương chút nào, điều này khiến Lục Vân cảm giác vô cùng kinh ngạc.

Tĩnh tâm lại, Lục Vân thi triển pháp di động không gian, âm thầm đến trước Thiên Sát, tay phải thi triển "Hóa Hồn phù", lặng lẽ ấn thẳng lên ngực Thiên Sát.

Hơi hoang mang, Thiên Sát lúc này ngơ ngẩn phát rồ, không hề lưu ý chút nào đến sự xuất hiện của Lục Vân. Mãi đến lúc tay phải của Lục Vân còn cách khoảng một thước, đủ điều kiện để phản kích, "Vạn Thú Ma châu" trên trán của Thiên Sát tự động phản ứng, phát ra một luồng ánh Ma đen tuyền, lập tức hất bắn Lục Vân.

Do đó, Thiên Sát đột nhiên tỉnh lại, nhìn chằm chằm Lục Vân. Còn Lục Vân trong lúc lùi lại, tay trái nắm thành kiếm quyết, dùng ngón tay làm kiếm phát ra "Thái Huyền Liệt Thiên kiếm quyết", mạnh mẽ đánh trúng Thiên Sát.

Thiên Sát la lên một tiếng thảm thiết, không hề phản kháng, chỉ giương ánh mắt kỳ dị nhìn Lục Vân rống lên nho nhỏ:

- Là ông, ông không nhớ ta chăng, ta là Hoàng Thiên đây.

Lục Vân đang bay lên đuổi theo nghe vậy thất kinh, vội vàng thu lại thế công, cất tiếng truy hỏi:

- Ngươi thật sự là Hoàng Thiên? Ngươi còn nhớ đến cha mẹ mình chăng?

Hoàng Thiên vẻ mặt thê thảm đau thương đáp:

- Ta làm sao quên được, nhưng ta bây giờ đã thành hình như vậy, muốn quay lại hình dáng ban đầu cũng đã không được rồi.

Lục Vân quan sát cẩn thận, thấy ánh mắt, gương mặt, nét biểu cảm của hắn như một người khác so với trước đó, không khỏi lên tiếng hỏi:

- Hoàng Thiên, ngươi cho ta biết, trên người ngươi thật sự đã phát sinh điều gì, vì sao trước đó ngươi là Thiên Sát, còn bây giờ ngươi lại tỉnh táo?

Hoàng Thiên nghe đến tên Thiên Sát, vẻ mặt biến hẳn, đầy âu lo nói:

- Không tốt rồi, ông không nhắc nhở hẳn ta cũng đã quên hết rồi. Thân thể này là của ta, nhưng từ lúc ta nuốt lấy Vạn Thú Ma châu, Thiên Sát ẩn núp trong Ma châu liền chiếm lấy thân thể ta, ép cho ta không đường lùi, thiếu chút nữa đã chết rồi. Sau đó, một nguyên thần khác tiến vào trong thân thể ta, người đó trong tình huống bất đắc dĩ phải dung hợp với ta, chúng ta cùng nhau chống lại Thiên Sát, hơn nữa còn nhờ có có Phá Thiên thần châm của người đó, tạm thời ẩn núp ở trung khu thần kinh, thỉnh thoảng có thể điều khiển được ý thức của Thiên Sát. Vừa rồi, khi ông giao chiến với Thiên Sát, sức mạnh sấm sét vừa đó vừa hay có khắc chế đối với Thiên Sát, vì thế ép lui được nguyên thần của hắn, cho nên ta lợi dụng cơ hội đoạt lại quyền khống chế. Nhưng cho dù là như vậy, với sức mạnh hiện tại của ta, cũng gần như chỉ có thể duy trì một lúc, không bao lâu sau ta sẽ bị hắn áp chế được.

Lục Vân thất kinh, không ngờ nguyên thần của Hoàng Thiên vẫn còn, đúng là trong bất hạnh vẫn còn may mắn vô cùng. Nhưng theo những lời hắn nói, lúc này hắn có khôi phục lại tỉnh táo, cũng chỉ vì Thiên Sát có ý rút lui, một khi Thiên Sát quay ngược trở lại, đến lúc đó hắn căn bản không cách nào ngăn cản được.

Nghĩ một lúc, Lục Vân nói:

- Hoàng Thiên, nếu ta giúp ngươi một tay, ngươi nghĩ có khả năng ép Thiên Sát ra ngoài được không?

Hoàng Thiên cười khổ nói:

- Sợ là rất khó, ta bây giờ nói chuyện với ông, tuy thần trí tỉnh táo, nhưng không điều khiển được thân thể, toàn thân trên dưới đều nằm dưới sức mạnh của hắn, trừ phi ông hủy diệt được cơ thể huyết nhục của ta, nếu không một chút hy vọng cũng không có được.

Lục Vân hơi thất vọng, cau mày nói:

- Sức mạnh Thiên Sát to lớn, với tu vi hiện tại của ta, nếu chỉ thuần sức mạnh, còn yếu hơn hắn một chút, vì thế nếu muốn giúp ngươi trục xuất được Thiên Sát, tạm thời còn làm chưa được. Bất quá ngươi an tâm, Lục Vân ta đã nói thế nào, nhất định sẽ làm thế đó. Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ khiến ngươi làm người thật sự.

Hoàng Thiên rất xúc động, cảm kích nói:

- Đa tạ ông, đời này cho dù số mạng thế nào, gặp được ông cũng là điều hết sức may mắn của ta rồi.

Lục Vân cười cười, hơi khổ sở nói:

- Hoàng Thiên, ngươi cần phải kiên cường lên. Cha mẹ ngươi lúc trước vì ngươi mà cùng nhau chết đi, chỉ vì muốn ngươi thành người, đạt được nguyện vọng một đời của ngươi. Hiện nay tình huống tuy không ổn, nhưng nếu như ngươi còn sống, thì nhất định cần phải luôn nhớ đến lời thề ngày đó, tuyệt đối không dễ dàng chịu thua. Biết chưa?

Hoàng Thiên trầm giọng nói:

- Đa tạ ông, ta sẽ không quên, nhưng ta đã có lỗi với cha mẹ, chính ta hại họ phải chết. Nếu như không vì ta, họ hẳn đã không chết trong tay của Thiên Tàn lão tổ rồi.

Lục Vân an ủi:

- Không cần tự trách mình, cha mẹ nào cũng đều cam tâm tình nguyện chết cho con mình, bởi vì đó là thiên tính, cũng chính là một loại tình cảm vĩ đại. Cừu hận của cha mẹ ngươi không cần phải nhớ đến nữa, bởi vì ta đã thay thế họ mà báo thù, tự mình giết chết Thiên Tàn lão tổ rồi.

Cơ thịt trên khuôn mặt Hoàng Thiên run lên, như muốn quỳ xuống trước mặt Lục Vân để cúi lạy, kích động lên tiếng:

- Đứa con bất hiếu Hoàng Thiên, thay thế cha mẹ cảm tạ đại ân đại đức của ân công, nếu có được ngày nào mà thân thể tự do, chắc chắn sẽ làm, trâu làm ngựa báo đáp ân đức của người.

Lục Vân không chút phản ứng, miệng thở dài nói:

- Gặp nhau đã là duyên phận, ta báo thù cho cha mẹ ngươi cũng chỉ vì ta kính trọng họ. Hôm nay, họ cũng đã chết rồi, ta tin chắc họ nhất định đang ở cửu tuyền nhìn ngươi, hy vọng ngươi có thể sống tốt, sống kiên cường nhiều hơn.

Hoàng Thiên khóc lóc nói:

- Ta nhất định như vậy, ta sẽ không để cha mẹ thất vọng, ta nhất định … a … ồ …

Lục Vân thấy khuôn mặt Hoàng Thiên đột nhiên méo mó, vội vàng lên tiếng:

- Hoàng Thiên, ngươi thế nào rồi? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Toàn thân Hoàng Thiên run lên, đau khổ nói:

- Thiên Sát đã quay lại rồi, hắn muốn đoạt lại quyền khống chế, ta chắc không trụ được bao lâu. Ân công, người còn có điều gì muốn hỏi thì xin hỏi nhanh, ta sợ thời gian không còn kịp nữa.

Lục Vân nghe vậy khuôn mặt trầm xuống, tay phải không khỏi đưa lên, nhưng cứ mãi không đánh xuống được. Thở dài khổ sở, Lục Vân hỏi:

- Hoàng Thiên, nếu như ngươi là người duy nhất tiếp xúc được Thiên Sát, ngươi có biết nhược điểm của hắn, ta phải đối phó hắn thế nào?

Hoàng Thiên lúc lắc đầu, đau khổ vô cùng rống lên:

- Thiên Sát không có nhược điểm, cách đối phó duy nhất với hắn là tìm cho được Thiên Uy lệnh.

Lục Vân hơi thất vọng, than thở:

- Điều này ta cũng biết, nhưng ai biết Thiên Uy lệnh ở nơi đâu?

Hoàng Thiên lúc này toàn thân lấp lánh ánh đen, miệng ngắt khoảng lên tiếng:

- Ân công … nhớ kỹ … Thiên Uy lệnh là vật … báu … nhất … trong … trời … đất … ồ …

Bật lên một tiếng kêu điên cuồng, ý thức của Hoàng Thiên biến mất, Thiên Sát đã quay trở lại.

Lục Vân nghe vậy rất mừng, lợi dụng lúc Thiên Sát đang quay lại, hình bóng phân thành chín, vài trăm chưởng phát ra, toàn bộ ấn lên trên người Thiên Sát.

Gầm lên một tiếng, toàn thân Thiên Sát lóe lên ánh đen, phát ra một luồng khí tức điên cuồng hoang dã đáng sợ, lập tức đánh tan chưởng kình của Lục Vân, bắn người ra xa trăm trượng.

Thiên Sát giận dữ nhìn Lục Vân, khuôn mặt ngập đầy sát khí, miệng lạnh lùng tàn khốc nói:

- Lục Vân, sức mạnh sét điện của ngươi thật là bất ngờ. Nhưng như lời ngươi, chỉ bằng chuyện đó muốn đánh bại được ta là không có khả năng. Bây giờ, ta để cho ngươi thật sự thấy được thủ đoạn của Thiên Sát ta có mạnh mẽ không.

Hai cánh giang ra, chín cái đuôi hướng thẳng lên trời, làn sáng đen ngòm hội tụ thành mây, chỉ giây lát đã khiến cho bầu trời chìm vào âm u. Không gian vài trăm dặm bị mây đen cuồn cuộn bao phủ hoàn toàn, hình thành một khu vực đặc biệt, ngập đầy khí tức tà ác, lệ sát, âm hiểm, quỷ dị.

Lục Vân thấy vậy vẻ mặt biến hẳn, thực lực Thiên Sát quả đáng sợ, thật sự cả đời chàng mới thấy. Tĩnh tâm trở lại, toàn thân Lục Vân khí thế phát ra, làn sáng ngũ sắc rực rỡ theo sự thúc động của chàng, chỉ lát sau liền nhuộm đỏ cả khu vực, sức mạnh thần thánh của chàng ma sát phản kích với sức tà sát của Thiên Sát, phát ra vô số hoa lửa, khiến cho bầu trời hôn ám cũng sáng lên vài phần.

Bên ngoài thân thể chàng, dòng sáng bảy màu tự động xoay tròn, vừa hấp thu linh khí bốn bề, vừa phát ra một dải ánh sáng bảy màu, hình thành một quả cầu nhiều màu chói mắt bao phủ lấy Lục Vân, hệt như một vị thần.

Gầm lên một tiếng, hai cánh sau lưng Thiên Sát múa lên, sức mạnh nghiêng trời lệch đất hình thành một cặp cánh bằng ánh sáng đen tuyền to lớn, nhanh chóng xuất hiện hai bên Lục Vân, liên tục hợp lại mở ra ba lần.

Thấy vậy, trong lòng Lục Vân suy tính, biện pháp tốt nhất là thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân", né tranh một chiêu kinh người này. Nhưng với tính cách của Lục Vân, nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, chàng sẽ không chịu thua như vậy. Vì thế ngay lúc này, Lục Vân quyết định thẳng thắn đỡ lấy công kích của Thiên Sát.