Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 859: Ý ngoại tiêu tức (tin tức bất ngờ)




Thôi suy tư thêm, Lục Vân lại nghĩ đến Ngạo Tuyết, thật ra lúc này nàng đang ở nơi nào? Còn có Thương Nguyệt, nàng cuối cùng ở nơi đâu, lúc này nàng có cảm nhận được ý nghĩ của riêng bản thân chàng không?

Chầm chậm đi tới, thân thể Lục Vân lướt đi ba thước, xuyên vào bên trong một vùng rừng núi, một mình một bóng trầm ngâm trong hồi ức.

Sau hình bóng của Thương Nguyệt lại nổi lên hình dáng của Bách Linh. Nghĩ đến ba người yêu dấu trong lòng này, Lục Vân đột nhiên cảm thấy không đúng với họ, bởi vì bản thân mình không được toàn vẹn với tình ái của ba người.

Tốc độ của Lục Vân không nhanh không chậm. Khi chàng giật mình tỉnh lại khỏi trầm tư, chàng đã rời khỏi vùng rừng núi, xuất hiện bên cạnh một con đường. Liếc nhìn hai bên, trên đường không một bóng người, điều này khiến Lục Vân cảm thấy hơi kỳ quái.

Theo bình thường dù không nhìn thấy người tu đạo nào, nhưng ít nhiều cũng phải có bá tánh đi lại, vì sao nơi đây yên tĩnh đến như vậy? Đi theo một hướng, Lục Vân một lúc sau đi đến một miếu sơn thần đã hư hại, phát hiện trong đó có hai luồng khí tức.

Bước nhanh hơn, Lục Vân đi vào trong miếu sơn thần, chỉ thấy bên trong bị hư hại quá nhiều, hai người trung niên ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, vẻ mặt trắng toát nằm trên mặt đất, đầy cảnh giác nhìn Lục Vân.

Vừa liếc qua, Lục Vân đã nhìn ra bọn họ là người tu đạo, nhưng tu vi bình thường, hơn nữa còn trọng thương, bất quá khí tức trên người có thể nói là chính đạo, tuyệt đối không có chút tà ác.

Mỉm cười gật đầu, Lục Vân hỏi:

- Hai vị xem ra là người tu đạo, không biết vì sao bị thương vậy?

Trong hai người đàn ông, một người mập mạp đáp lời:

- Hai sư huynh đệ chúng ta bị Ma thú của Ma vực đánh trọng thương, ngươi là ai, xem ra cũng không đơn giản.

Lục Vân nghe vậy hơi kỳ quái, kinh ngạc nói:

- Ma thú? Lẽ nào hai vị đi qua Ma vực, nếu không làm sao bị bọn chúng đánh bị thương? Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Chàng nói đến đó liền dừng lại một chút, sau đó lại nói:

- Ta cũng như hai vị, cũng là người tu đạo, vì thế hai vị không cần phải sợ hãi.

Nghe vậy, hai người đàn ông lặng đi, người đàn ông mập mạp mở miệng lên tiếng:

- Thiếu hiệp, thiếu hiệp không phải vừa mới xuống núi, không biết chuyện xảy ra trước đây mấy ngày chăng?

Lục Vân nghi hoặc đáp:

- Ta mấy ngày trước có chuyện quan trọng cần phải làm, vì thế cũng không hiểu rõ tình huống nhân gian, làm phiền hai vị cho biết.

Nói rồi tiến đến hai người, hai tay phát ra khí Hạo Nhiên Thiên Cương thuần chất, cách không trị thương cho hai người.

Giây lát, hai người trở mình đứng dậy, kinh hãi nhìn Lục Vân, đồng thanh lên tiếng:

- Tu vi thật mạnh mẽ, thiếu hiệp hẳn không phải là hạng tầm thường.

Lục Vân điềm nhiên đáp:

- Đừng nói đến chuyện đó, hai vị còn chưa cho biết gần đây nhân gian đã phát sinh đại sự gì vậy.

Người mập mạp nghe vậy than thở:

- Thiếu hiệp thật không biết. Hôm trước Kiếm Vô Trần lập kế đối phó với Lục Vân, hai bên kịch chiến rồi, Lục Vân sống chết chưa rõ nhưng Kiếm Vô Trần và Huyền Phong môn chủ Vô Tâm lại giao chiến, đến mức kinh thiên động địa, cuối cùng Vô Tâm chết dưới Hậu Nghệ thần cung, nhưng trước đó hắn lại khơi dẫn Thái Âm Tế Nhật, khiến cho Vực chi tam giới liên thông với nhân gian. Từ đó, yêu ma quỷ quái hoành hành nhân gian, thiên hạ bá tánh không ai không bị hại, chúng ta cũng ỷ vào tấm lòng hiệp nghĩa, tu vi không đủ làm gì ngược lại còn bị hại.

Lục Vân biến hẳn sắc mặt, hô lên kinh ngạc:

- Thái Âm Tế Nhật. Không ngờ được té ra là vào ngày hôm đó. Ngoài ra, hai vị còn biết được chuyện gì nữa chăng?

Người ốm hơn đáp:

- Ngoài ra, Chánh Đạo liên minh bị hủy, nghe nói Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi chạy thoát. Huyền Phong môn bị hủy diệt, chỉ còn lại một Lý Trường Xuân. Còn nữa, cao thủ Ma vực đại chiến với cao thủ Yêu vực ở Hoa sơn, Ma vực đại bại bỏ chạy, cao thủ Yêu vực chiếm lấy Hoa Sơn. Nhưng hôm qua lại nghe nói Thiên Sát xuất hiện ở Hoa Sơn, lập tức tiêu diệt toàn bộ cao thủ Yêu Ma.

Lục Vân cau đôi mày kiếm hỏi tiếp:

- Còn về phía Trừ Ma liên minh, có tổn thất nào chăng?

Người đàn ông mập hơn đáp:

- Chuyện này chúng ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói Văn Bất Danh đang đi các nơi triệu tập kẻ sĩ tu đạo, cùng nhau chống lại yêu ma quỷ quái của Vực chi tam giới. Còn những phương diện khác, tạm thời còn chưa có tin tức truyền ra.

Lục Vân cung tay, nhỏ giọng nói:

- Đa tạ các vị đã cho biết, hai vị nếu thấy trước mắt thời cục đang biến động, hay là đến Trừ Ma liên minh đi. Cáo từ.

- Ý tốt của thiếu hiệp chúng tôi cảm kích, xin cho biết đại danh, ân tình hôm nay hai người chúng tôi nhất định ghi sâu trong lòng.

Nhìn theo bóng của Lục Vân, hai người cùng lên tiếng hỏi.

Lục Vân hơi ngừng lại, vẫn xoay lưng về phía hai người, nhẹ giọng nói:

- Chút công sức không cần phải nhớ đến, hai vị đến Trừ Ma liên minh tự nhiên sẽ biết ta là ai.

Thấy Lục Vân không muốn nói rõ, hai người hơi thất vọng. Người ốm hơn lên tiếng:

- Thiếu hiệp lòng dạ sảng khoái, hai người chúng ta vô cùng bội phục. Hiện tại ta còn biết một chuyện, cũng không biết có ích với thiếu hiệp hay không, đó chính là trên Hoa Sơn có mai táng hai vị cao thủ Dịch viên.

Lục Vân nghe vậy thân thể chấn động, đột ngột quay lại nhìn người đó, trầm giọng nói:

- Ngoại trừ Lý Hoành Phi của Dịch viên ra, còn có một người nữa là ai?

Người ốm né tránh mục quang sắc bén của Lục Vân, nhỏ giọng nói:

- Đó chính là Huyền Âm chân nhân của Dịch viên. Nghe nói ông ấy vì muốn cứu Lâm Vân Phong và Trương Ngạo Tuyết, đã thi triển pháp quyết cấm kỵ, cuối cùng làm chuyện nghịch thiên, chết ở trên đỉnh Hoa Sơn.

Lục Vân thân thể lắc lư, vẻ mặt mờ hiện thật nhiều bi thương. Xoay người, Lục Vân không nói thêm nữa, cứ cô độc rời đi, bóng hình tỏ ra vô cùng đau thương.

- Sư đệ, ngươi nói người đó là ai đây?

Người mập hơn hỏi.

- Điều này không thể khẳng định, bất quá quan tâm đến chuyện của Dịch viên như vậy, nhân phẩm lại tuấn tú như vậy, tu vi kinh người như vậy, trên thế gian này ngoại trừ Lục Vân ra, tìm không được một người thứ hai rồi.

Người ốm hơn nhỏ giọng nhẹ nhàng lên tiếng.

- Cái gì, là hắn! Khó tránh như vậy …

*******************************

Rời khỏi căn miếu hư hại, Lục Vân quyết định trước hết đến nhìn qua Hoa Sơn, sau đó mới quay về Trừ Ma liên minh. Đã có quyết định, Lục Vân bay thẳng lên tầng mây, vừa phóng tới thật nhanh, vừa hấp thu tà khí ngập tràn trong trời đất để bổ túc cho pháp quyết bị tàn khuyết trong cơ thể.

Trước đây, khi ở Vân Chi Pháp giới, tà khí trong cơ thể Lục Vân bị tiêu tan hết, khiến cho tu vi của chàng bị tổn thương. Lúc này đã về đến nhân gian, cảm nhận được khí yêu ma quỷ, thân thể chàng liền tự động vận chuyển.

Lâu sau, thân thể Lục Vân đã trở lại bình thường, mà lúc này Hoa Sơn cũng đã xuất hiện trước mắt. Ý Niệm Thần Ba vừa lóe lên, Lục Vân phát ra sóng thăm dò truy xét tình huống trên đỉnh Hoa Sơn, phát hiện ở đó có một luồng khí tức vô cùng kỳ dị, vừa quen thuộc lại vừa khác lạ, hơn nữa rất khó phát hiện.

Lát sau, một cảnh tượng đập vào trong não Lục Vân, đó là trong một sơn cốc, có ba ngôi mộ mới, bốn bề tràn ngập hoa dại đang lắc lư trong gió.

Đã xác định được địa điểm, toàn thân Lục Vân lóe lên ánh bạc, chớp mắt đã xuất hiện trong sơn cốc đó, thân thể từ từ hạ xuống. Nhìn ba ngôi mộ mới, vẻ mặt Lục Vân hơi biến đổi, trước đây chàng cũng đã biết Lý Hoành Phi và Huyền Âm chân nhân đều nằm ở nơi đó.

Nhưng nhìn thấy mộ bia Tất Thiên do Trương Ngạo Tuyết lập, tâm tình chàng rất phức tạp. Cái chết của Tất Thiên hoàn toàn bất ngờ với chàng, mà mộ bia này lại do Trương Ngạo Tuyết lập, đó không phải biểu hiện Tất Thiên vì nàng mà chết còn gì?

Hơn nữa, nhìn thời gian đọng lại trên ngôi mộ mới này, hẳn là chuyện một hai ngày trước. Như vậy có thể suy đoán, Trương Ngạo Tuyết hẳn đã đi qua nơi đây, như vậy nàng chắc không có chuyện gì.

Nghĩ đến việc Trương Ngạo Tuyết bình an vô sự, sự nặng nề trong lòng Lục Vân có thể nhẹ đi. Nhưng nhìn thấy ngôi mộ trước mắt, chàng lại không khỏi cảm thương.

Đứng yên bất động, Lục Vân nhẹ giọng nói:

- Đa tạ các vị, bất kể là vì Ngạo Tuyết, Vân Phong hay là vì Dịch viên, ta đều vô cùng cảm kích. Mọi chuyện từ nay về sau, cứ để ta hoàn thành, các vị cứ nghỉ ngơi cho tốt.

Cúi người hành lễ, Lục Vân tỏ lộ ý tứ bản thân.

Lục Vân đứng thẳng lên, yên yên lặng lặng trầm ngâm, chàng không lập tức bỏ đi mà lại ở nơi đây bầu bạn với họ. Nhớ lại trước đây, hình bóng của Lý Hoành Phi và Tất Thiên hiện lên trong não, tuy giữa ba người bọn họ, do Trương Ngạo Tuyết mà ít khi nói chuyện với nhau. Nhưng Lục Vân biết rõ, hai người bọn họ có tình cảm rất thuần khiết với Ngạo Tuyết mà cũng khiến người ta phải kính phục.

Còn đối với Huyền Âm chân nhân, cảm giác của Lục Vân đối với ông hẳn không mạnh mẽ như Lâm Vân Phong, nhưng nghĩ đến việc ông vì Ngạo Tuyết và Vân Phong, không tiếc trả giá sinh mạng, gần như không chút chấp nê, thật đáng để người ta cảm thán.

Lục Vân thôi nhìn, đang muốn chào từ biệt ba người. Nhưng lúc này, một chút cảnh giác đột nhiên mờ hiện trong đầu, điều này khiến chàng cảm giác không ổn. Với tu vi của Lục Vân, gặp phải Yêu Hoàng chàng cũng không sợ. Đó là người nào lại khiến chàng cảm thấy không an tâm đây?

Lục Vân xoay người nhìn về phía trước, giữa không trung cách khoảng vài trăm trượng, một hình bóng lơ lửng khiến chàng kinh ngạc. Quan sát cẩn thận, Lục Vân vẻ mặt kích động, Hoàng Thiên mà chàng đã tìm kiếm khá lâu lúc này không ngờ lại xuất hiện trước mặt của chàng, điều này làm sao không khiến chàng kích động được đây?

Bay lên, Lục Vân bắn thẳng mình về phía Hoàng Thiên, trước khi đến gần, trong lòng đột nhiên bật lên một chuyện, vội vàng dừng lại ở khoảng cách chục trượng.

Quan sát Hoàng Thiên, Lục Vân phát hiện thân hình hắn đã to lớn hơn trước không ít. Trong ánh mắt, tròng mắt trái đỏ máu phát sáng, tròng mắt phải lại xanh thẫm như nước, trên trán có một hạt châu đen âm u lấp lánh ánh sáng quỷ dị. Phía sau thân hình, chín cái đuôi hướng lên không trung cái nào cũng lấp lánh hào quang khác nhau, một đôi cánh đen tuyền sau lưng vẫy lên nhè nhẹ, phát ra sức mạnh khiến cả trời đất phải thần phục.

- Hoàng Thiên, còn nhớ ta chăng?

Lục Vân nhẹ nhàng thử lên tiếng hỏi thăm dò.

Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Hoàng Thiên nói:

- Ngươi là ai, dám đứng trước mặt Thiên Sát nói loạn?

Lục Vân thở dài khổ sở, trước đó chàng đã nghĩ đến những lời của Thiên Mục Phong trước đó, nói rằng Hoàng Thiên sau khi nuốt lấy "Vạn Thú Ma châu", đã biến thành Thiên Sát. Lúc đó Lục Vân còn giữ một chút hy vọng, nhưng lúc này khi Hoàng Thiên mở miệng nói, đã phá tan hy vọng yếu ớt của chàng rồi.

Lục Vân bỏ qua thất vọng, điều chỉnh trở lại trạng thái tâm tình, điềm nhiên nói:

- Ta là Lục Vân. Danh tự này đối với ngươi hiện nay có thể hơi lạ lẫm, nhưng trước đây lại quen thuộc vô cùng, nhưng đáng tiếc ngươi đã quên mất rồi.

Thiên Sát lạnh lùng tàn khốc nói:

- Phải vậy chăng? Nếu là như vậy, ta sẽ khiến ngươi biến mất hoàn toàn trên thế gian. Như vậy, mọi ký ức đều bị hủy diệt hết.

Cặp cánh màu đen giang ra, hai luồng ánh sáng màu đen thẫm từ trên người Thiên Sát phát ra, mang theo khí thế khiếp người đánh trúng vào thân thể Lục Vân.

Lục Vân không hề né tránh, yên lặng giữa không trung, hai tay từ sau lưng phát ra một luồng sức mạnh ôn nhu hòa hoãn, thiết lập một lưới sáng bên ngoài ba ngôi mộ phần.