Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 61: Phong Đô Chi Hành




Tây Thục Tần Xuyên vốn là nơi núi cao chót vót, trùng trùng hiểm trở với những vực sâu, hang thẳm ẩn chứa vô vàn điều thần bí. Phong Đô nằm ở khu vực trung du của dòng Trường Giang, địa thế quanh co, vùng tây nam lại là chỗ đầy rẫy huyền âm quỷ khí, cho nên vùng đất này là nơi các câu chuyện về thần tiên quỷ quái được lưu truyền nhiều nhất.

Phong Đô có một tòan Quỷ Phủ hết sức thần bí, tương truyền là nơi cúng tế cho Quỷ Tiên để cầu bình an. Nhưng cũng không một người nào rõ là toà động phủ bằng đá kỳ quái kia có tự bao giờ và ai là người xây nó lên. Tóm lại, đối với mọi người, từ lúc nào đến giờ nó vẫn cứ sừng sững ở đó, và luôn có người thủ hộ. Lẽ dĩ nhiên, người thủ hộ chính là đệ tử kiệt xuất của Dịch Viện. Vì sự an toàn của chính mình, ngay từ lúc mới thành lập, Dịch Viện đã luôn cử người trấn thủ tại nơi đây.

Mây đen bao phủ đầy trời, từng sợi hắc khí như tơ kết tụ trên đỉnh Phong Đô. Từ xa trông lại, mường tượng như một tai nấm đen khổng lồ, hết sức u ám. Các đó xa xa, nhiều đạo ánh sáng lúc ẩn lúc hiện trong các tầng mây, trông thật thần bí.

Ở lưng chừng giữ không trung, Huyền Ngọc Chân Nhân nhìn mọi người xung quanh, lớn tiếng: "Sắp tới nơi rồi, mọi người nhớ phải cẩn thận, trước mặt quỷ khí dày đặc, tốt nhất là hãy vận công hộ thể". Nói xong, toàn thân ông phát ra một vầng sáng xanh bao bọc lấy thân người.

Những người đi cùng điều vội tăng thêm một tầng chân khí hộ thể để phòng thân. Do mọi người đều phi hành với tốc độ cao, cộng thêm tầng khí hộ thể quá dày nên khi ma sát với không khí, tạo nên những âm thanh lạ lùng rồi nhanh chóng lan truyền ra tứ phía.

Trên mặt đất, ngay lối vào Quỷ Phủ, bọn đệ tử của Dịch Viện nghe tiếng động lạ từ trên cao truyền đến liền kéo nhau chạy ra xem. Chỉ thấy từ trên thiên không âm u, mười sáu đạo quang hoa rực rỡ đang phi tới với tốc độ kinh hồn. Trong những đạo quang hoa ấy, sáng nhất là đạo ngũ sắc quang hoa và một đạo xích diễm hồng quang, kế đến là hai đạo quang hoa một tím một vàng. Do phi hành với tốc độ quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã thấy những người đó xuất hiện tại lưng chừng không trung phía trên Quỷ Phủ.

Đột nhiên một gã đệ tử Dịch Viện la lên mừng rỡ: "Là chưởng giáo sư bá đang dẫn người đến cứu viện, mau vào bẩm báo với sư phụ và sư thúc đi, nhanh lên!". Tiếng la vừa dứt, mấy bóng nhân ảnh trên mặt đất lập tức xôn xao, vài ba tên đệ tử Dịch Viện lật đật chạy vào trong bẩm báo.

Trước lối vào Quỷ Phủ Động, quang hoa lóe sáng, mười sáu bóng nhân ảnh đồng loạt xuất hiện trước mặt các đệ tử Dịch Viện, bao gồm bảy người của Dịch Viện, ba người từ Phượng Hoàng Thư Viện, ba người từ Nho Viện và ba người từ Thiên Kiếm Viện. Huyền Ngọc Chân Nhân nhìn các đệ tử của Dịch Viện, nhẹ giọng nói: "Mọi người chắc vất vả lắm rồi, lần này vì việc của Dịch Viện chúng ta, Phượng Hoàng Thư Viện, Nho Viện và Thiên Kiếm Viện đều phái cao thủ đến tương trợ. Ta tin rằng khi chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ đẩy lui được bọn quỷ vật. Giờ ta muốn giới thiệu một chút cho mọi người nhận biết nhau. Bên cạnh ta đây là những cao thủ bậc nhất của tam viện, sau này họ có việc gì cần thì Dịch Viện chúng ta cũng sẽ toàn lực trợ giúp". Nói rồi ông lần lượt giới thiệu từng người một với các Dịch Viện môn hạ.

Đúng lúc ấy, Càn Nguyên Chân Nhân và Huyền Âm Chân Nhân nghe tin báo vội vàng ra đón. Vừa trông thấy nhau, hai bên đều giật mình. Huyền Ngọc Chân Nhân thấy hai vị sư đệ nét mặt phờ phạc, tinh thần sa sút, lập tức hiểu ra họ đã dốc kiệt hết sức để thủ giữ. Riêng Càn Nguyên Chân Nhân và Huyền Âm Chân Nhân, khi hai người nhìn thấy các cao thủ của tam viện cũng tỏ ra hết sức bất ngờ. Lý Hoành Phi và Lâm Vân Phong nhìn thấy hai vị sư phụ của mình tiều tụy như vậy, cầm lòng không đặng, chạy vội đến bên hai người tỏ ra quan thiết vô cùng.

Lâm Vân Phong cầm lấy tay sư phụ, tận lực truyền chân nguyên sang cho người. Huyền Âm Chân Nhân nhìn gã đầy vẻ quan tâm: "Tiểu quỷ, lần này ra ngoài có làm mất mặt sư phụ không hả? Sao tự dưng lại tỏ ra ngoan ngoãn thế?".

Lâm Vân Phong lộ vẻ xấu hổ, ấp úng trả lời: "Sư phụ, thật tình con đã dốc hết sức, hiềm vì tu vi còn thấp kém nên đến vòng hai là rớt rồi. Con hứa từ nay gắng công tu luyện nhiều hơn nữa, xin sư phụ yên tâm. Con cũng xin báo cho sư phụ một tin vui. Lần này Lục Vân sư huynh đã vì Dịch Viện chúng ta giành được ngôi vị đệ nhất. Dịch Viện chúng ta lần này đứng đầu Lục viện rồi. Sư phụ biết con cao hứng đến thế nào không?". Nghe Vân Phong nói thế, bọn đệ tử Dịch Viện đều tỏ ra hết sức phấn khích.

Huyền Ngọc Chân Nhân mừng đến tái mặt, chụp vội tay gã, hấp tấp hỏi: "Thế nào, con nói có thật không? Con không gạt ta đấy chứ? Kỳ này Dịch Viện chúng ta đứng đầu Lục viện thật à?". Càn Nguyên Chân Nhân đứng cạnh, nét mặt lộ vẻ vừa vui mừng vừa kinh ngạc. Tử Dương Chân Nhân thấy hai người như thế, ông xúc động bước nhanh đến nắm lấy tay hai người, hồ hởi nói: "Vân Phong nói không sai chút nào đâu. Không ngờ Lục Vân đã luyện thành pháp quyết ngàn đời của Dịch Viện mà trước giờ chưa ai luyện thành, chính là Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết. Với pháp quyết này, nó đã đem vinh dự Lục Viện Chi Thủ về cho Dịch Viện chúng ta".

Ba người nắm chặt tay nhau, nét mặt người nào cũng lộ vẻ vui mừng xen lẫn chút tự hào. Huyền Âm Chân Nhân nhìn Lục Vân đứng cách đó chừng hơn trượng, phấn khởi nói với Tử Dương Chân Nhân: "Chúc mừng sư huynh, cuối cùng thì Dương Viện cũng đã có một nhân tài kiệt xuất lừng danh thiên hạ". Càn Nguyên Chân Nhân cũng nhìn Lục Vân ra chiều kinh ngạc, ông không thể nghĩ là chính Lục Vân lại có thể mang danh vọng đệ nhất cao thủ về cho Dịch Viện. Ông nhìn Tử Dương Chân Nhân, chưa kịp lên tiếng thì Huyền Ngọc Chân Nhân đã chặn lại. Ông nhìn hai vị sư đệ đang phấn khích của mình, nhẹ giọng nói: "Được rồi, nhị vị sư đệ, việc đó ta sẽ kể tỉ mỉ cho các đệ nghe sau. Trước mắt, các sư đệ hãy đến chào các vị khách quý từ tam viện đến trợ giúp. Việc cấp bách và quan trọng lúc này là làm thế nào để ngăn chặn bọn quỷ vật, không cho chúng thoát khỏi Quỷ Vực. Chúng ta phải bàn biện pháp đối phó ngay lập tức, thời gian gấp lắm rồi.

Tử Dương Chân Nhân buông tay hai người, dẫn họ đến chào những người vừa đến. Đợi mọi người chào hỏi xong xuôi, Huyền Ngọc Chân Nhân lên tiếng hỏi: "Tình hình hiện nay thế nào rồi, làm sao có thể kháng cự lâu như vậy?".

Càn Nguyên Chân Nhân nhìn mặt mọi người, mặt đầy âu lo, nói: "Mấy hôm nay có không ít bọn quỷ vật đã qua được thông đạo tiến nhập nhân gian. Chúng tôi nhân lực ít, không thể phân thân đối phó nên một số quỷ linh và quỷ mị đã lọt thoát. Cũng may, các loại quỷ vật lợi hại hơn còn chưa vào được nhân gian, nên tạm thời cũng chưa đáng lo cho lắm. Còn bên trong, từ khi mất Phong Hồn Phù đến nay, cửa vào Quỷ Vực mỗi lúc một rộng thêm ra. Huyền Âm sư đệ đã toàn lực thi triển Dịch Thiên Chấn Hồn Quyết làm thành phong ấn, nhưng sợ cũng không giữ được lâu, cùng lắm đến tối nay là có thể bị bọn quỷ vật điên cuồng kia phá mất. Một khi phong ấn bị phá, sợ rằng chúng ta không đối phó nổi bọn chúng".

Huyền Ngọc Chân Nhân đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, trầm mặt hỏi: "Các vị có biện pháp hay nào để ngăn trở bọn quỷ vật kia không? Ta thiết nghĩ, không thể phong ấn tạm thời mà phải phong ấn ít nhất là một tháng. Trong thời gian đó, chúng ta phái người đi vào Quỷ Vực để tìm kiếm Phong Hồn Phù".

Hạo Vân Cư Sỹ suy nghĩ một chút rồi đưa ra đề nghị: "Sự tình đã vậy, chúng ta chỉ còn cách duy nhất là lập nhiều tầng phong ấn để trấn giữ bên ngoài. Ngoài cách lập một trận pháp làm chủ, chúng ta bố trí thêm chín đạo phong ấn liên hoàn nhằm phong tỏa toàn bộ lối vào, thì có thể kéo dài thời gian. Bên ngoài trận, ta phái cao thủ trấn giữ, nếu có quỷ vật lọt thoát khỏi trận pháp thì lập tức toàn lực hạ sát, không để chúng có cơ hội đào thoát vào nhân gian.

Ngọc Vô Song đứng kế bên cũng nói: "Với tình hình hiện nay, e rằng cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn. Ngoài việc phái cao thủ trấn giữ bên ngoài, chúng ta phải mau chóng phái người có tu vi tinh thâm xâm nhập Quỷ Vực để lấy lại Phong Hồn Phù. Vấn đề trước mắt là ai trong chúng ta sẽ phụ trách đi vào Quỷ Vực, còn ai ở lại trấn giữ lối vào thông đạo. Việc này cần phải bàn bạc kỹ càng, điều này can hệ rất lớn đến an nguy của nhân giới, chúng ta tuyệt đối không thể sơ suất".

Huyền Ngọc Chân Nhân quay sang ba vị sư đệ, Tử Dương, Huyền Âm và Càn Nguyên hỏi: "Các sư đệ thấy thế nào? Ai có thể là người thích hợp để đi vào Quỷ Vực lần này? Các sư đệ cho ý kiến đi."

Càn Nguyên Chân Nhân hiểu ý, vội rước lời: "Đệ nhận thấy sự việc đến cơ sự này, tuy là bất ngờ, nhưng chủ yếu do chúng ta sơ ý. Vì thế, Dịch Viện chúng ta phải chịu trách nhiệm chính. Đệ cho rằng công việc nguy hiểm nhất là đi vào Quỷ Vực phải do đệ tử của Dịch Viện chúng ta đảm trách".

Hạo Vân Cư Sỹ lắc đầu nói: "Việc đã xảy ra như thế rồi, đừng nên nói tới nói lui nữa. Chúng ta hiện giờ không truy vấn trách nhiệm của ai cả, mà hãy thương nghị xem ai là người thích hợp nhất để đảm trách công việc. Lần này bằng bất cứ giá nào chúng ta cũng phải thu hồi lại Phong Hồn Phù, đó mới là điều cốt yếu. Thời giờ gấp rút lắm rồi, quyết định cử ai vào Quỷ Vực không phải việc dễ dàng. Đoạt lại Phong Hồn Phù là việc quan trọng nhất.

Liễu Tinh Hồn cũng lên tiếng: "Không sai, nếu không thu hồi được Phong Hồn Phù kịp lúc, thì quy trách nhiệm về ai phỏng có ích gì? Chúng ta hãy lấy đại sự làm trọng. Trước mắt, chúng ta nên bàn bạc xem với số nhân thủ hiện có thì phân công thế nào cho hợp lý?".

Huyền Ngọc Chân Nhân khẽ thở dài: "Mọi người nói đúng lắm, giờ chưa phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Hiện giờ tứ viện chúng ta, cao thủ có mặt ở đây chỉ có mười tám người, nên việc quan trọng nhất là an bày cho hợp lý. Trước hết, hãy xác định số người xâm nhạp Quỷ Vực, sau đó mới chọn ai là người sẽ đi vào. Mong mọi người thẳng thắn góp ý. Lúc này là lúc chúng ta cần tập trung trí tuệ của tất cả để cùng vượt qua khó khăn này". Nói xong ông đưa mắt nhìn khắp mọi người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tĩnh Nguyệt Đại Sư nói: "Bần ni cho rằng Dịch Viện chúng ta có thể cử tứ đại đệ tử tiến nhập Quỷ Vực lần này. Với tu vi hiện tại của bọn họ, so với bọn già chúng ta, có thể nói là không thua sút mấy, chỉ là kinh nghiệm còn non nớt. Đối với chúng, nhiệm vụ lần này tuy hết sức gian khó nhưng cũng có thể nói là một cuộc khảo nghiệm rất tốt. Vì bất luận là vào Quỷ Vực, hay ở lại đảm trách việc giao chiến với quỷ vật cũng đều khó khăn, gian khổ như nhau".

Hạo Vân Cư Sỹ hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Nếu chỉ nói về công phu tu hành thì bọn trẻ quả thực chẳng thua sút chúng ta. Nhưng lần này nhiệm vụ hết sức khó khăn, nếu chỉ phái toàn tiểu bối đi, sợ là đến lúc gặp chuyện chúng chưa có kinh nghiệm xử lý, sẽ mất nhiều thời gian, ảnh hưởng đến đại cuộc".

Liễu Tinh Hồn đảo mắt nhìn quanh, rồi cất tiếng: "Ta lại thấy rằng phái bọn đệ tử đi cùng là một ý hay. Quỷ Vực tuy không rộng lớn bằng cõi nhân gian, nhưng cũng chẳng nhỏ. Làm thế nào mà tại nơi âm u quỷ dị đó tìm đến được Quỷ Vương Thành, rồi lại nghĩ ra cách để đoạt lại Phong Hồn Phù, đối với chúng đệ tử quả là một khảo nghiệm trọng đại. Còn như nói về kinh nghiệm, thực ra chúng ta cũng chỉ có kinh nghiệm tại cõi nhân gian và trong giới chân tu mà thôi. Một khi xâm nhập Quỷ Vực, chỉ sợ chính những kinh nghiệm đó lại làm chúng ta nhận định sai lạc tình hình. Hiện tại trong số chúng ta ở đây, e rằng chưa ó một ai đã từng xâm nhập Quỷ Vực, thế thì có ai biết được bên trong đó tình hình ra sao? Có những gì sẽ xuất hiện chứ? Như vậy khi vào đến Quỷ Vực, chỉ sợ là chúng ta cũng cư xử không hơn gì bọn tiểu bối đâu".

Ngọc Vô Song mỉm cười, nhẹ nhàng thốt: "Nói là nói vậy, chứ chúng ta sao có thể yên tâm để các đệ tử ra đi một mình chứ? Ta nghĩ đám trưởng bối cũng nên có người cùng đi vào Quỷ Vực lần này với chúng. Các vị thấy thế nào?".

Huyền Ngọc Chân Nhân nhìn các môn hạ đệ tử, hỏi: "Bọn thanh niên các con có ý kiến gì không? Nếu có cứ việc đề xuất để mọi người cùng bàn luận. Sự việc lần này vô cùng quan trọng, chúng ta phải chọn ra phương án tối ưu để nâng cao cơ hội thành công". Nói xong ông đưa mắt nhìn Lục Vân như thầm nhắc nhở chàng.

Lục Vân dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ của Huyền Ngọc Chân Nhân, bèn đưa mắt nhìn mọi người trầm giọng thốt: "Về chuyện này, theo ý kiến cá nhân của đệ tử, việc chúng đệ tử đứng ra đảm nhận trách nhiệm đi vào Quỷ Vực đoạt lại Phong Hồn Phù có một ý nghĩa hết sức quan trọng. Thứ nhất là có thể tăng thêm kinh nghiệm và kiến thức, đối với chúng đệ tử là một thử thách hét sức to lớn, một cơ hội để tôi luyện thực sự. Thứ hai, chúng đệ tử đối với việc phong ấn còn thiếu kinh nghiệm, lưu lại nơi đây trừ việc thêm tay đả đấu ra, cũng không hữu ích cho lắm. Vì vậy, những người ở lại trấn thủ nơi đây phải là người có nhiều kinh nghiệm và kiến thức về phương diện này. Vấn đề của chúng ta hiện nay là tình hình nhân lực hạn chế, phải phân công cách nào cho hợp lý nhất. Đương nhiên, nếu thận trọng, các vị trưởng bối có thể cử ra một người dẫn đầu chúng đệ tử".

Huyền Ngọc Chân Nhân gật gật đầu, hết sức tán thưởng đối với lời nói của Lục Vân. Ông nhìn mọi người, rồi lại quay sang Lục Vân hỏi tiếp: "Lục Vân, vậy con hãy nói xem chúng ta nên cử bao nhiêu người đi vào Quỷ Vực lần này? Con cứ nói ra ý kiến của mình rồi mọi người sẽ nhận xét thêm vào".

Lục Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta hiện giờ có cả thảy mười tám cao thủ, trong đó bọn vãn bối đệ tử có mười người. Như vậy, nếu bọn vãn bối được cử đi vào Quỷ Vực thì sẽ có mười người đi, chia thanh hai toán để cho có nhiều cơ hội thành công hơn. Nếu như cần có các vị trưởng bối lãnh đạo thì ít nhất phải có hai vị, đứng đầu hai toán như đã nói trên. Vậy giờ chủ yếu là sắp xếp phân công ai vào nhóm nào cho hợp lý thôi".

Huyền Ngọc Chân Nhân đưa mắt nhìn Ngọc Vô Song, Hạo Vân Cư Sỹ, Liễu Tinh Hồn và bốn vị sư đệ muội đồng môn, hỏi: "Chư vị nghĩ thế nào? Chúng ta sẽ để toàn bộ bọn trẻ đi một mình, hay là trong chúng ta sẽ có người đi cùng để lãnh đạo chúng? Mọi người hãy cho ý kiến đi, để chúng ta sớm an bài mọi việc".

Ngọc Vô Song nói: "Ta cho rằng để đỡ bất trắc, tốt nhất là có trưởng bối đi theo lãnh đạo. Dù sao chăng nữa, Quỷ Vực cũng là nơi u ám đáng sợ nhất ở thế gian, chẳng phải chỗ tầm thường". Hạo Vân Cư Sỹ cũng đồng ý kiến, bèn đưa mắt nhìn Tĩnh Nguyệt Đại Sư và Liễu Tinh Hồn chờ đợi.

Liễu Tinh Hồn tránh ánh mắt mọi người, lạnh nhạt nói: "Đối với ta thì thế nào cũng được, cứ làm như lời các vị đi. Nhưng còn Tĩnh Nguyệt Đại Sư không biết có ý kiến gì khác chăng?".

Tĩnh Nguyệt Đại Sư nhìn y, thầm hiểu y đang bất mãn với Dịch Viện nhưng không tiện nói ra. Thấy mọi người đang chờ nghe ý kiến của mình, bà lên tiếng: "Việc này, bần ni nghĩ ý kiến của Lục Vân nghe rất có lý, nên cũng không có thêm đề nghị gì khác. Còn việc sắp xếp nhân tuyển, xin nhường chưởng giáo sư huynh làm chủ".

Huyền Ngọc Chân Nhân đưa mắt nhìn khắp mọi người, ngẫm nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "Thế cũng tốt. Hiện giờ không có nhiều thời gian, chúng ta khó có thể xem xét kỹ lưỡng được. Xét theo lực lượng hiện nay của chúng ta, ta định sẽ phái mười một người đi vào Quỷ Vực, chia làm hai nhóm, do Liễu đạo hữu và Tử Dương sư đệ cầm đầu. Các đệ tử của Dịch Viện và Phượng Hoàng Thư Viện đi vào một nhóm, các đệ tử của Thiên Kiếm Viện và Nho Viện một nhóm. Riêng phần Dịch Viện đệ tử, Lý Hoành Phi cũng sẽ lưu lại đây, phòng khi cần truyền báo tin tức với người đi vào trong Quỷ Vực. Mọi người thấy thế nào?". Nói xong, ông đưa mắt nhìn Liễu Tinh Hồn như có ý chờ xem y có phản đối hay không.

Liễu Tinh Hồn hơi biến sắc mặt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Y hết nhìn Ngọc Vô Song rồi nhìn Hạo Vân Cư Sỹ, thấy hai người này cũng không phản đối, đành mở miệng đáp: "Ta cũng chẳng có ý kiến gì khác. Mọi việc xin nghe theo sự sắp xếp của Huyền Ngọc Chưởng giáo".

Ngạo Tuyết đứng một bên khẽ kéo tay Thương Nguyệt, vẻ vui mừng hiện rõ trong ánh mắt. Kiếm Vô Trần, Tất Thiên và Lục Vân ba người đứng gần đó cũng đều nhìn vào hai nàng, ánh mắt mỗi người biểu lộ những tình cảm khác nhau. Riêng Vân Phong, nét mặt tươi cười, thỉnh thoảng liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của Hứa Khiết, bắt gặp ánh mắt của nàng liền lảng sang chỗ khác.

Huyền Ngọc Chân Nhân trầm giọng nói: "Nếu như mọi người không có ý kiến khác thì chúng ta hãy cứ quyết định như vậy. Hiện nay chỉ còn hai canh giờ nữa là đến lúc trời tối, vì vậy những ai được phân công xâm nhập Quỷ Vực hãy nhân lúc này nghỉ ngơi điều dưỡng một chút, kẻo một khi đã vào Quỷ Vực sợ rằng không có thời gian điều tức nữa. Những người khác cũng phải lo chuẩn bị chu đáo cho việc bố trí trận pháp. Chúng ta cần phải tiến hành ngay mới xong kịp trước khi cửa vào Quỷ Vực mở rộng. Trong một thời gian ngắn như thế này mà phải bố trí chín đạo phong ấn không phải là việc dễ dàng đâu. Chúng ta bắt đầu ngay đi thôi". Nói rồi ông dặn dò bọn Lục Vân thêm mấy câu, rồi liền cùng những người kia đi vào trong tiến hành công việc.

Ngoài động khẩu, Lục Vân hỏi Vân Phong: "Đệ có cách gì để lúc vào trong Quỷ Vực, tùy lúc tùy nơi có thể tìm được người mà đệ cần tìm không? Ý huynh là bất cứ đối phương di động như thế nào, đệ cũng có thể biết được đích xác vị trí của họ. Đệ có tuyệt chiêu gì về phương diện này không?".

Lâm Vân Phong cười hề hề, nói: "Sư huynh thật sự lợi hại nha, sao huynh biết được vậy? Đệ thực sự có thể làm được việc đó, chỉ có điều là trước đó phải lưu dấu ấn trên thân của đối phương thì mới đắc thủ. Có phải huynh định bảo đệ, trước khi trời tối đánh dấu lên người bọn họ để tới khi vào trong Quỷ Vực rồi tìm họ cho dễ phải không? Để mấy người có thể liên lạc với nhau?".

Lục Vân cười nói: "Đệ thông minh quá nhỉ, ta còn chưa nói ra, đệ đã biết ta muốn nói gì rồi. Ý của ta là thế này, vì chưa có ai trong chúng ta từng vào Quỷ Vực, chẳng biết Quỷ Vương Thành ở chỗ nào, đành phải tự mình tìm ra thôi. Vấn đề thời gian đối với chúng ta hết sức can hệ, vì vậy ta đề nghị chia thành hai toán, hy vọng rằng mỗi toán đi một phương hướng khác nhau sẽ mau chóng tìm ra Quỷ vương Thành và thu hồi được Phong Hồn Phù trong khoảng thời gian ngắn nhất. Nếu như một bên đã tìm được Quỷ Vương Thành rồi thì có thể thông báo liền cho bên kia biết để mau chóng hội tụ với nhau gia tăng lực lượng thì mới có nhiều cơ hội đắc thủ. Vả lại bên trong Quỷ Vực có vô số quỷ vật hung tàn lợi hại như Quỷ mỵ, Quỷ Tiên, còn có cơ man nào là những quỷ tướng, quỷ binh, quỷ linh, quỷ hồn nữa. Đệ có dám chắc rằng chúng ta sẽ thuận thuận lợi lợi đến được Quỷ Vương Thành mà đoạt Phong Hồn Phù về không? Ta chỉ e tất cả bọn quỷ vật trong Quỷ Vực sẽ tập trung binh lực bày ra thiên phương bách kế để đối phó với chúng ta đó".

Vân Phong nghe Lục Vân nói vậy, hoảng hốt la lên: "Chúng ta đi vào Quỷ Vực như vậy, chẳng lẽ không nguy hiểm sao? Bọn chúng ta chỉ có mấy người như vậy mà giết được hết hàng ngàn quỷ vật ư? E rằng việc này thực sự nghiêm trọng đó".

Lục Vân trầm giọng nói: "Chúng ta chẳng phải vào đó du ngoạn, tất nhiên là vô cùng khó khăn rồi. Vấn đề là chúng ta biết có nguy hiểm rình rập cũng không thể quay đầu, chỉ có một cách là phải tiến bước lên phía trước. Đối với những người ở lại trấn giữ chỗ này cũng vậy, phải đối phó với muôn ngàn đợt tấn công của bọn quỷ vật. Như vây, ở hay là đi cũng như nhau cả thôi, đều phải cố gắng hết sức mới có hy vọng sống còn. Vậy nhé, không nói nữa, từ giờ đến trước khi trời tối, đệ lo lưu lại ký hiệu trên người bọn họ để khi cần thì có thể liên hệ được".

Đẩy Vân Phong đi rồi, mục quang của Lục Vân chuyển sang phía Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt. Nhìn vẻ đẹp tuyệt thế của hai nàng, chàng bất giác thở dài trong lòng, bởi vì ngay giây phút ấy, chàng đột nhiên nghĩ đến một ngày sẽ phải buông bỏ tất cả, rồi thản nhiên rời khỏi nơi này, rời Dịch Viện? Có lẽ đến lúc đó, chàng đã có một cuộc sống mới, quên hết những hùng tâm tráng chí của ngày hôm nay.

Ngạo Tuyết thấy Lục Vân nhìn mình, bèn kéo Thương Nguyệt đến bên cạnh chàng, khẽ hỏi: "Đang nghĩ gì đó, sao lại ngẩn ra nhìn bọn ta như vậy? Có chuyện gì liên quan đến chúng ta à?".

Lục Vân mỉm cười, ánh mắt lướt trên dung nhan tuyệt mỹ của hai nàng, từ người này đến người kia, giấu tiếng thở dài: "Chuyến đi này vô cùng hung hiểm, không biết ngày mai sẽ ra sao, ai còn ai mất nên đệ chỉ muốn nói với nhị vị sư tỷ một lời, mong rằng hai người được bình an".

Nghe chàng nói vậy, ánh mắt Ngạo Tuyết thoáng hiện nét vui mừng, Thương Nguyệt cũng vậy, gương mặt chợt hiện nụ cười. Nàng hơi cúi đầu, nói khẽ qua hơi thở: "Chỉ thế thôi sao? Không còn lời gì khác nữa ư?". Giọng nói của Thương Nguyệt có vẻ tự nhiên, không để lộ ý tứ gì. Thế nhưng Ngạo Tuyết nghe qua lời ấy, trong lòng thầm chấn động, nàng liếc nhìn Thương Nguyệt như đã hiểu ra điều gì, nhưng rồi nàng cũng chỉ ngẩng cao đầu nhìn về chân trời xa, lặng lẽ nén sâu vào lòng một tiếng thở dài.

Lục Vân nhìn Thương Nguyệt, gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn bình thản, đôi mắt trong veo sáng ngời, không có vẻ gì khác lạ. Nghĩ lại lời nàng vừa nói, có thật chỉ đơn giản vậy không? Chắc là không rồi. Có những câu nói không thể thốt thành lời, mà mãi mãi chỉ giữ trong lòng mà thôi.

Tử Dương Chân Nhân đứng gần, thấy Lục Vân lúng túng vội bước lại chuyển hướng câu chuyện: "Các con đã chuẩn bị xong cả chưa? Thương Nguyệt, con phải cẩn thận giữ gìn sức khỏe, kẻo đến lúc về sư phụ con lại trách ta không chăm sóc con chu đáo đó". Nói xong ông bật cười khà khà.

Thương Nguyệt nhìn qua sư phụ, thấy Ngọc Vô Song nói chuyện với Hứa Khiết. Nàng hiểu ra sư phụ chắc hẳn có điều gì cần dặn dò riêng, nên quay lại nói với Tử Dương Chân Nhân: "Tạ ơn sư thúc quan tâm, tinh thần và thể chất của con hiện giờ rất tốt, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào ạ".

Tử Dương Chân Nhân cười: "Vậy là tốt lắm, ta qua hỏi thăm mấy người kia một chút. Cũng không còn sớm nữa, các con hãy chuẩn bị cho xong đi, tới khi lên đường rồi sẽ không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi nữa đâu". Dứt lời ông xoay người bước về hướng Tất Thiên đang đứng.