Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 286: Các Kỳ Thi Kế




Thân ảnh Cửu Âm Thánh Mẫu chớp động, lập tức phi thân theo nhanh như một tia chớp, vừa kịp đưa tay ôm gọn Trần Ngọc Loan bị trọng thương đang rơi xuống. Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của nàng, Cửu Âm Thánh Mẫu thở dài than:

- Nha đầu, chẳng phải ta đã khuyên ngươi nếu không tiếp nổi thì đừng gắng sức hay sao. Pháp quyết của nhà ngươi tuy rằng bá đạo nhưng với tu vi hiện tại thì chẳng thể thi triển thuần thục được. Điều quan trọng là ngươi lại thi triển trong lúc thân thể đang mang trọng thương, chẳng phải là ngươi tự chuốc lấy ưu phiền hay sao?

Trần Ngọc Loan trầm giọng đáp:

- Đa tạ tiền bối đã quan tâm, kỳ thực tiểu nữ tin vào vận may của mình nên mới dám thi triển pháp quyết đó. Bất quá hiện tại tiểu nữ mới biết rằng thực lực của mình vẫn còn quá kém cỏi.

Vừa khẽ lắc đầu Cửu Âm Thánh Mẫu vừa giơ hữu thủ xuất ra một cỗ chân nguyên giúp nàng khống chế thương thế, đồng thời khẽ lên tiếng:

- Nha đầu nhà ngươi vốn dĩ đã rất mạnh, sau này chỉ cần suy nghĩ cẩn trọng thấu đáo hơn một chút thì nhất định sẽ còn tiến xa. Lần này tuy nhà ngươi thất bại nhưng chuyện hôm nay xem như không tính, lần sau tái ngộ ta sẽ nói lại điều kiện của mình. Nha đầu, bảo trọng!

Cửu Âm Thánh Mẫu vừa dứt lời liền buông Ngọc Loan ra, sau đó nhẹ nhàng dùng lực đẩy nàng tới bên cạnh Lục Vân. Ánh mắt sau cùng của bà thoáng chút khó hiểu rồi trong chớp mắt thân ảnh đã biến mất trong không trung.

Đỡ lấy Trần Ngọc Loan, Lục Vân dịu dàng nói:

- Mạng cô vẫn còn lớn lắm. Trận này không những cô đã học được nhiều điều mà còn được Cửu Âm Thánh Mẫu xem trọng, người bình thường không phải kẻ nào cũng có được may mắn như vậy đâu.

Sau khi từ từ đứng vững, Trần Ngọc Loan yếu ớt đáp:

- Ta làm sao biết được mọi chuyện sẽ ra cơ sự này. Dù sao đi nữa thì vị tiền bối tính tình cổ quái đó nhìn thấy ta chẳng khác nào thấy được bảo bối, ta có muốn trốn cũng trốn không thoát nổi bà ấy.

Khẽ lắc đầu cười rồi nhìn sang Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng ở bên cạnh, Lục Vân điềm nhiên nói:

- Ta phải đi rồi, bây giờ bảo bối này trao lại cho các vị, nhớ là không được để mất đấy. Còn nữa, sau khi các vị quay về nhớ dành thời gian dạy thêm cho nha đầu này kinh nghiệm thực chiến, được vậy thì càng tốt.

Lời nói chưa dứt Lục Vân đã phi thân lao vút đi, thân ảnh chàng giống như một đám mây lam sắc dần khuất xa phía chân trời.

Mắt dõi theo bóng Lục Vân đang khuất dần, Văn Bất Danh cảm khái thành lời:

- Đến vội vã, đi cũng vội vã, tương phùng hiếm hoi, biệt ly sầu khổ, đợi đến ngày trùng phùng chỉ cần tình cảm đôi bên không thay đổi thì lại có thể bắt đầu lại từ đầu. Nha đầu, từ khi gặp hắn ngươi bắt đầu thay đổi rồi, bản thân ngươi có nhận biết được điều này không?

Nhất thời trên khuôn mặt Trần Ngọc Loan hiện rõ vẻ ngơ ngác. Sau khi hồi tưởng lại quãng thời gian vừa qua, nàng ta liền lập tức minh bạch. Quả thực là từ khi nàng quen biết Lục Vân vận may cứ nối tiếp nhau đến, mới trong vòng có nửa tháng ngắn ngủi mà bản thân nàng đã có những biến đổi kinh người, thực không thể nào tin nổi. Trong lúc Trần Ngọc Loan đang mải suy nghĩ, đứng ở bên cạnh Quy Vô đạo trưởng lên tiếng khiến mạch suy nghĩ của nàng bị đứt đoạn:

- Khi cô nương giao chiến với Cửu Âm Thánh Mẫu, Lục Vân có nói vài lời với ta về cô nương, muốn cô có thể thay thế bản thân hắn tiếp quản Trừ Ma liên minh. Về việc này, ta và Văn Bất Danh đều đã đồng lòng nhất trí thông qua, hiện tại chúng ta phải nói cho cô nương biết rõ. Sau khi trở về, chúng ta sẽ lập tức chọn địa điểm và ngày lành tháng tốt để tuyên bố Trừ Ma liên minh chính thức khai sơn lập phái, chức vị minh chủ sẽ do cô nương đảm nhiệm.

Nhất thời ngớ ra một hồi, Trần Ngọc Loan chậm rãi đáp:

- Làm sao có thể như vậy được, chắc là hai vị có điều gì nhầm lẫn, tiểu nữ chỉ là một tiểu nha đầu chân tay lóng ngóng làm sao có thể đảm đương nổi trọng trách lớn như vậy. Ai ai cũng biết hai vị phải đảm đương chức vị minh chủ mới đúng, bằng không thì Lục Vân phải đứng ra cáng đáng ngôi vị này. Các vị phải đi mà tìm huynh ấy chứ sao lại kéo tiểu nữ vào?

Văn Bất Danh đáp lời:

- Nếu Lục Vân chịu làm thì chúng ta đâu phải chờ tới bây giờ. Lần này Lục Vân đã nói rõ rằng cô nương có thể thay thế hắn chấp chưởng chức minh chủ liên minh. Cô nương xin cứ yên tâm, chúng ta đều tin rằng hắn không nhìn lầm nên mọi người sẽ toàn lực ủng hộ. Chỉ cần cô nương tiếp nhận chức minh chủ là được, sau này nếu có việc gì xảy ra thì đã có hai chúng ta trợ giúp. Hiện tại cô nương đang bị thương nặng, chúng ta cứ quay về trước đã, đợi đến khi thương thế của cô nương đỡ hơn, chúng ta sẽ dạy cho cô nương một số điều cần thiết. Sau khi mọi chuyện đã ổn thoả, Trừ Ma liên minh sẽ xuất hiện với diện mạo mới trong tu chân giới, dốc toàn lực so tài cao thấp với Lục Viện liên minh.

Nhìn gương mặt ngơ ngẩn của Trần Ngọc Loan, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng trao đổi với nhau một cái nhìn đầy thâm ý rồi cả hai vội vã dìu nàng phi thân về phía tây.

Giữa không trung, Trần Ngọc Loan vẫn yếu ớt khăng khăng:

- Không làm, nhất định là các người đùa ta, ta chẳng làm minh chủ nào hết. Ta chỉ thích được tự do tự tại như bây giờ mà thôi, nhiều …

Thanh âm của nàng lẫn khuất trong làn gió, sau cùng chẳng còn chút gì vang vọng lại. Vào thời khắc ấy, quyết định của Lục Vân liệu có thay đổi được điều gì không, điều này không ai có thể khẳng định được.

Tại Thiên Kiếm viện, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi đau đáu nhìn về hướng đông bắc, cả hai đang chăm chú theo dõi động tĩnh từ phía Lương sơn. Thông Linh điểu bị Hắc Sát Hổ Vương đoạt mất đã hai ngày, ngày mai chính là ngày Kiếm Vô Trần quyết định phát động công kích. Trước đó dưới chân Lương sơn bên bờ Hoàng Hà đã tụ tập không biết bao nhiêu nhân gian cao thủ, hiển nhiên bọn họ đều vì muốn đoạt lấy bảo vật mà tới nơi này. Nhất thời Kiếm Vô Trần mỉm cười nói:

- Trong kế hoạch lần này, thời kỳ đầu xem ra có vẻ rất thành công nhưng thời khắc quyết định còn phải chờ xem ngày mai phát huy được tới đâu. Những công việc trước mắt đều ổn thoả cả rồi chứ?

Diệp Tâm Nghi cười nói:

- Chàng cứ yên tâm, đến thời điểm này mọi việc đều khá tốt đẹp, tối nay một trăm đệ tử của Bồ Đề học viện sẽ tới, môn hạ Nho viên cũng có mặt trước bình minh ngày mai. Ngoài ra sáu cao thủ của Đạo viên và Phượng Hoàng thư viện cũng đều biểu thị sẽ toàn lực phối hợp, ngày mai tất cả sẽ tham gia đầy đủ. Thêm vào đó còn có thêm hai vị tiền bối của Vân Chi pháp giới, năm vị cao thủ của Dịch viên, hai đại cao thủ của Vạn Phật tông và Tiên Kiếm môn. Với thực lực như vậy thì nhất định chúng ta sẽ đánh bại Hắc Sát Hổ Vương.

Kiếm Vô Trần nói:

- Tình hình trước mắt như vậy là đã tương đối ổn thoả, xét về lâu dài thì lần này ngoài việc phải toàn thắng một trận chúng ta còn phải dồn sức bảo toàn lực lượng. Chủ đích cuối cùng là phải khống chế và bắt bọn chúng phải làm việc cho chúng ta, đó mới là thượng sách. Hiện nay các môn hạ đã thám thính được những động tĩnh gì rồi?

Diệp Tâm Nghi đáp lời:

- Tính đến hết buổi trưa ngày hôm nay đã phát hiện được hơn ba trăm tu chân cao thủ, mặc dù phần lớn đều là hậu bối của Hồn Thuỷ Mạc Ngư nhưng trong số đó cũng không thiếu những cao thủ ẩn tàng. Theo môn hạ đệ tử phát hiện thì nhân gian cao thủ có Huyết Y Bá Vương, Tà Tâm Thư Sinh, một hồng y thiếu nữ, Hồng Vân Thái Tử, Toàn Phong Phủ, Hắc Sát Kiếm Hồn. Còn trong tam giới mới thấy Ma Thần Viêm Huyết và hai tên Ma tiên, chưa phát hiện được cao thủ Quỷ vực. Ngoài ra còn một số cao thủ có lẽ đã tới nhưng ẩn tàng quá kín đáo, môn hạ đệ tử không thể phát giác thêm được điều gì.

Khẽ nhếch mép cười, Kiếm Vô Trần nói:

- Nhiều cao thủ như vậy cũng đủ cho Hắc Sát Hổ Vương mệt óc rồi, còn những cao thủ khác không thể quản thúc được thì đến lúc cần họ sẽ tự xuất hiện. Bây giờ chúng ta về thương nghị kỹ càng những tình huống có thể xảy ra và lên tinh thần cho mọi người, ngày mai sẽ phát động tấn công.

Dưới tán một cây đại thụ trên đỉnh Lương Sơn, Hắc Sát Hổ Vương đang đứng nhìn hai bóng người phía không trung xa xăm, nhãn thần hắn lộ xuất một tia hung tàn. Đứng ở bên cạnh với ánh mắt lạnh lùng, Hàn Ưng cất giọng trầm đục:

- Đại vương không cần quá lo lắng, lần này Kiếm Vô Trần phô trương như vậy chẳng qua là muốn dùng Thông Linh điểu thu hút cao thủ chánh tà, mục đích chính của hắn là thôi thúc bọn họ ra tay tranh đoạt nhằm làm tổn hại thực lực bên ta. Âm mưu này tuy thâm độc nhưng chúng ta cũng đã bày Thiên Yêu Diệt Thần trận, những cao thủ sống sót được dưới đại trận này tuyệt đối không thể quá một phần mười, đến khi đó với thực lực mạnh mẽ của chúng ta thì bọn chúng sẽ thấy khó mà tự rút lui. Hơn nữa thuộc hạ cũng đã dự tính phái thập nhị thần của tam giới xuống núi, khi chính đạo liên minh xuất hiện sẽ toàn lực tiêu diệt bọn chúng để nhổ tận gốc cái gai trong mắt, đây sẽ là một đòn đả kích lớn vào giới chính đạo.

Hắc Sát Hổ Vương gật đầu:

- Chuyện này giao cho ngươi, những thứ cần thiết khác hãy để ta lo liệu. Tuy nhiên ngươi phải luôn chú ý theo dõi động tĩnh của Ma vực và Quỷ vực, ta sợ bọn chúng sẽ thừa cơ hội này để đánh lén.

Hàn Ưng cười đáp:

- Đại vương yên tâm, việc này thuộc hạ đã cân nhắc. Khi bọn chúng xuất hiện, ta sẽ lôi kéo sự chú ý của chúng vào chính đạo liên minh, lúc đó để xem những cao thủ chính đạo tự cho mình là bất phàm của nhân gian sẽ xoay sở ra sao.

Hắc Sát Hổ Vương nói:

- Được vậy thì tốt, đêm nay hãy chú ý một chút, những kẻ đó có khả năng đêm xuống mới tới. Hiện tại ngươi đi lo việc đi, ta muốn đứng đây một lát.

Hàn Ưng tuân lệnh phi thân bay đi còn Hắc Sát Hổ Vương vẫn chăm chú nhìn vào không trung, trong ánh mắt hắn lộ ra một thần tình mạnh mẽ kiên quyết.

Hoàng hôn buông xuống, trong đại sảnh của Nhã viên, sau khi lo liệu kế hoạch của trận chiến ngày mai, Kiếm Vô Trần liền cười hỏi:

- Mọi người còn ý kiến gì không? Nếu ai thấy có biện pháp tốt hơn thì đề xuất, bằng không thì cứ theo kế hoạch mà làm.

Mọi người trong đại sảnh nhất loạt đều im lặng, không hiểu là vì kế hoạch của Kiếm Vô Trần đã quá hoàn hảo, hay vì ai ai cũng đều hiểu rõ tính cách tự phụ của hắn.

Thấy chúng nhân không chút dị nghị, Kiếm Vô Trần đứng dậy nói tiếp:

- Nếu đã như vậy thì tối nay mọi người hãy về nghỉ ngơi thoải mái. Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau tận lực trừ ác, nhổ tận gốc rễ thế lực của Hắc Sát Hổ Vương.

Nói xong hắn liền quay mình đi vào hậu đường, đột nhiên lúc đó Đạo viên Vân Hoa cất tiếng:

- Minh chủ xin dừng bước! Theo thiển ý của tại hạ, tối nay chúng ta phái người đi đánh lạc hướng đối phương. Việc này sẽ khiến cho bọn chúng hiểu lầm là chúng ta sẽ hành động ngay trong đêm nay, buộc chúng phải triệu tập binh lực kiên thủ trận địa. Đến lúc nhận ra đã bị lừa thì nhất định bọn chúng sẽ xuống tinh thần, binh lực rơi vào tình trạng lơi lỏng, khi đó ta thừa cơ đánh úp khiến đối phương không kịp trở tay. Hơn nữa hành động này của chúng ta sẽ đạt được hai mục đích, thứ nhất là khiến Hắc Sát Hổ Vương phán đoán sai lầm, thứ hai là làm cho bọn Hồn Thuỷ Mạc Ngư sẽ lầm tưởng bên ta lợi dụng bóng đêm phục kích mà tiềm nhập Lương sơn. Như vậy chẳng phải là một mũi tên bắn trúng hai đích, chúng ta sẽ trở thành như ông đắc lợi hay sao. Đương nhiên là nếu chúng ta muốn thực thi kế hoạch này thì phải gọi các cao thủ đang có mặt tập trung ngay lập tức, làm sao càng thu hút sự chú ý của bọn chúng càng tốt, khi đó chúng ta chỉ còn việc toạ sơn quan hổ đấu. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nghe Vân Hoa nói, chúng nhân thập phần hoan hỉ tán thưởng, ai cũng cho rằng đây quả là một kỳ mưu diệu kế. Sững người nhìn Vân Hoa một lát, Kiếm Vô Trần cười nói:

- Hảo diệu pháp, mọi việc cứ theo lời ngươi nói mà làm. Đợi màn đêm buông xuống mọi người hãy hành động, tuy nhiên phải cẩn thận một chút kẻo bị kẻ khác nghi hoặc. Giờ mọi người cứ về ăn uống và nghỉ ngơi, sau đó chúng ta sẽ đem cống tặng đại lễ vật cho chúng. Bình minh sớm mai chúng ta sẽ bắt bọn chúng hoàn trả những tổn thất trước giờ của chúng ta.

Nghe Kiếm Vô Trần nói vậy mọi người đều nhanh chóng đứng dậy, cả đại sảnh trong chốc lát trở nên yên ắng lạ thường.

Vào lúc đêm khuya, hơn mười bóng người lặng lẽ phi thân rời Nhã viên nhằm hướng Lương sơn cấp tốc bay tới, chỉ trong giây lát đã tới địa điểm đã định. Sau khi hạ thân xuống mặt đất, đoàn người này cẩn thận đưa mắt quan sát khung cảnh xung quanh hồ nước trước mặt, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ ra vẻ nghiêm tĩnh khác thường.

Nhất thời có một nhân ảnh cất tiếng:

- Các người phân tán tứ phía để tránh kẻ khác chú ý, ta đi thám thính một lát xem phía trước có gì khác lạ không rồi tất cả sẽ hành động theo kế hoạch.

Nói vừa dứt lời bóng người đó nhằm vào khoảng không trước mặt bay vút lên, trong chớp mắt đã không thấy tung tích đâu nữa.