Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 227: Thông Linh Chi Bảo




Có thể chỉ là một tin đồn! Nhưng mọi người đều lộ rõ vẻ hy vọng, dường như vui mừng vì cái tin đồn này không có gì đáng tin cậy. Chính vào lúc này, một đệ tử của Lục Viện vội vàng chạy vào, kinh hãi nói:

- Khởi bẩm Minh chủ, vừa nhận được tin của Vô Vi đạo phái đưa tới nói rằng họ bị những Ma vực cao thủ tập kích. Thiên Thương đạo trưởng đã bất hạnh tử chiến, ngoài ra mười hai vị cao thủ nghe được tin này đến ứng cứu thì bảy người chết và năm người khác bị thương. Tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Sắc mặt đờ đẫn, lúc này mọi người đều sững người cái tin sét đánh này không thể sai được. Mọi người trong đại sảnh đều trầm mặc, không khí tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả những tiếng thở.

Kiếm Vô Thần buồn bã giơ tay bảo đệ tử lui xuống, ngồi thừ ra trên ghế buồn rầu nói:

- Tin đồn đã biến thành sự thật rồi, không ngờ chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi mà liên minh tam phái Lục viện chúng ta đã xảy ra biết bao nhiều việc và đã vấp phải sự công kích quá lớn như thế. Ta cũng giống như mọi người đều vô cùng đau khổ. Tuy nhiên những điều đau lòng này bây giờ không nói nữa, ta chỉ muốn nói thêm một chút rằng chúng ta đã đi đến bước đường này càng cần phải giữ vững niềm tin. Phải lấy tất cả dũng khí đối mạt với sự thật này, để tiêu diệt bọn yêu ma quỷ quái trả thù cho những người đã chết.

Một tiếng vỗ tay nhẹ vang lên từ phía của Diệp Tâm Nghi, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của nàng:

- Minh chủ nói rất đúng mặc dù chúng ta không thể xoay chuyển được những gì đã xảy ra, hãy để chúng ta biến đau thương thành sức mạnh. Hãy giữ vững niềm tin, toàn tâm toàn ý đi tiêu diệt bọn yêu ma quỷ quái ở Nhân gian. Trời đất rộng lớn bao la từ trước tới nay tà không thể thắng chính, những đồng đạo của chúng ta đã ngã xuống những ngày vừa qua thì sẽ lại có những tốp nhân sỹ chính đạo khác đứng lên. Chỉ cần chúng ta kiên trì tới cùng, nhất định sẽ có một ngày giành được thắng lợi. Mọi người hãy vứt bỏ những đau thương trong tim, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng.

Nhìn nàng, mọi người đều hiểu được ý nghĩa của những lời nói đó. Cảm nhận được sự động viên khích lệ của nàng cuối cùng mọi người đều lộ rõ chí kiên quyết, đồng thanh hô to đánh bại yêu ma tất cả mọi đau thương lúc này đều biến thành sức mạnh.

Sáng ngày hôm sau, liên minh có một sự kiện đáng vui mừng đó là Tàn Dương Tử dẫn đầu năm phái tới Nhã Viên gia nhập liên minh chính đạo, mọi người đang buồn phiền thì có tin vui này coi như là đã bù đắp cho những mất mát. Kiếm Vô Trần vì thế tỏ ra vô cùng vui mừng, triệu tập mọi người đến đại sảnh bàn bạc phương án hành động tiếp theo. Cũng trong thời gian đó trên một đỉnh núi vô danh, một bộ phận cao thủ cũng đang tụ tập lại. Chỉ có điều khác biệt đó là những người này không phải là nhân sỹ chính đạo, mà là những cao thủ trong tà môn ngoại đạo trong giới chân tu.

Nhìn kỹ lại thì chỉ có vẻn vẹn bảy người chia thành bốn nhóm, rõ ràng là đến từ bốn nơi khác nhau. Trong bốn nhóm người này, ngoài bốn lão tầm ngũ tuần đứng ở phía đông tay chống gậy trúc, thì ba nhóm còn lại chỉ có độc nhất một người. Đầu tiên nói về người đứng ở phía nam, người này trông giống một thương gia. Bề ngoài trông có vẻ phú hào cùng với khuôn mặt luôn nở nụ cười, trông hắn ta giống như một viên ngoại của một gia đình giàu có và không nhìn thấy có vẻ gì tà ác cả. Người này khoảng bốn mươi tuổi, tay vung vẩy cái bàn tính bằng sắt đang nhìn mọi người mỉm cười không nói không rằng.

Phía bên trái hắn ta là một lão già khoảng tầm bảy mươi tuổi, trông lão ta có vẻ đáng rất sợ. Bộ quần áo mặc trên người đã không thể phân biệt được rốt cuộc là màu xanh hay màu đen, có lẽ là đã rất lâu rồi chưa thay. Lão này nhìn bề ngoài độc ác trên vai lão lại là một con rắn nhỏ đang trườn, mồm lúc nào cùng lè cái lưỡi đỏ lòm làm bộ dạng lão ta tăng thêm phần đáng sợ. Người còn lại trông giống như một văn nhân, hắn ta khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tuổi. Khuôn mặt gầy gò nở nụ cười nham hiểm có phần kỳ dị, mắt không ngừng láo liên, tay thì phe phẩy cái quạt bên trên có thêu tranh sơn thuỷ. Có ngọn núi như đang lắc lư và nước sông như đang chảy.

Lúc này lão già đáng sợ kia bắt đầu nói:

- Chúng ta khó khăn lắm mới có một buổi tụ tập ở đây ngày hôm nay mọi người hãy vui vẻ nói chuyện, nói xem mọi người trong những năm vừa qua sống như thề nào?

Dứt lời, văn sỹ trung niên kia tiếp lời: Nguồn: http://truyenfull.vn

- Xà Quân, những chuyện trước kia đều đã qua rồi chúng ta giờ làm gì có tâm tư gì mà nhắc lại chứ. Chuyển đề tài tới vấn đề hỗn loạn của nhân gian bây giờ đi, ta thấy rằng mọi người đều có ý đục nước béo cò. Mọi người bây giờ đột nhiên lại xen vào chuyện của Nhân gian, tại sao lại làm vậy?

Nhìn mọi người như tán đồng với những gì văn sĩ trung niên nói, lão già âm sâm rít lên:

- Tà Tâm thư sinh, nhiều năm không gặp mà khẩu khí của ngươi vẫn khách sáo như vậy nhỉ thật là không chữa nổi. Từ giờ chúng ta không đề cập chuyện xưa nữa thì hãy nói đến những chuyện sắp tới. Mọi người đột nhiên hiện thân tại Nhân gian, đó là vì lý do gì? Gian thương, ngươi không phải đang buôn bán ở thành Bắc Kinh sao chạy tới nơi này làm gì. Còn các người Trúc Sơn tứ sát, không ân nhàn mà ở nhà hưởng phúc chạy tới đây có mục đích gì.

Thương gia Giả Chính tay nắm chặt bàn tính cười nói:

- Nếu như nói ta đến đây không vì mục đích gì, các người chắc chắn chẳng không ai có thể tin nổi. Chỉ là ta cũng muốn hỏi một chút, các người tại sao lại tới đây? Bách Độc Xà Quân nếu như ta nhớ không nhầm thì ngươi cũng đã sắp sáu mươi tuổi rồi, lần này đặc biệt từ Ly Sơn tới có phải là sống ở đó lâu rồi chán rồi không?

Trúc Sơn Tứ Sát cười lạnh lùng:

- Coi tính cách của lão làm gì có chuyện chán được, nếu không phải là vì có thứ gì đó đặc biệt mê hoặc lòng người thì làm sao lão có thể dễ dàng bỏ đi được?

Bên cạnh, văn sỹ trung niên Tà Tâm thư sinh nói:

- Thôi nào, mọi người đều là bạn cũ lâu năm rồi tính cách của người khác đều hiểu rỏ trong lòng bàn tay rồi, đừng có chế nhạo nhau nửa. Mặc dù chúng ta đến đây đều có mục đích cả, như vậy thì mọi người hãy thành thật nói qua một chút, nếu như chúng ta có cùng một mục đích. Thì đến lúc gặp người ngoài chúng ta cũng có thể trước hết hợp tác với nhau, đợi đến khi đạt được mục đích rồi sẽ nói tới việc nên xử lý thế nào. Nếu như mục đích khác nhau thì mỗi người đi theo đường của người ấy tránh việc cứ đoán già đoán non rồi đề phòng lẫn nhau, như thế sẽ khiến cho chúng ta mất thời gian và sức lực thì thật là không tốt!

Nhìn Tà Tâm thư sinh, những người còn lại trầm tư một lát rồi gật đầu đồng ý. Bách Độc Xà Quân nói với giọng đáng sợ:

- Bởi chúng ta là bàn bè lâu năm, ta cũng chẳng giấu các ngươi lần này ta xuất hiện ở Nhân gian vì một thần vật. Vật này đối với các người thì chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với lão phu thì vô cùng quan trọng. Bất luận thế nào ta cũng nhất định phải đoạt đựơc nó, hy vọng mọi người không tranh giành với lão phu. Bởi vì mọi người có tranh cũng không có tác dụng, thứ mà ta nói ở đây chính là Linh Xà ba đầu từng xuất hiện trên Thái Huyền Sơn.

Gian thương Giả Chính ừ một tiếng nói:

- Xà Quân, cái thứ mà ông muốn đối với chúng tôi quả thật chẳng có tác dụng gì cả. Tuy nhiên ta nghe nói thứ đó ngang ngược tàn bạo, chỉ e rằng nếu như ngươi muốn thu phục nó thật là kẻ ngốc nói mơ. Ngày hôm đó trên Thái Huyền Sơn bao nhiêu cao thủ của Lục Viện suýt chút nữa rơi vào miệng nó, Huyền Thiên kiếm trận trong truyền thuyết cũng không phải là đối thủ của nó, ngươi có lẽ hơi hy vọng viển vông rồi.

Bách Độc Xà Quân nghe xong ậm ừ nhìn lại và với hắn ta:

- Cái đó là việc của ta, các người chỉ cần biết mục đích ta đến đây là được rồi. Còn làm thế nào để thu phục nó ta cũng chẳng tìm tới các người xin giúp đỡ, các ngươi lo lắng việt đó làm gì? Bây giờ các người hãy nói tại sao lại chạy từ Bắc Kinh tới đây?

Gã gian thương nghe xong nhìn mọi người một lượt nói:

- Về việc này nếu nói ra thì thật dài dòng, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người có vẻ không thể kiên nhẫn nghe ta giải thích vì vậy ta xin nói vắn tắt thôi. Trước mắt ta ở Bắc Kinh ngoài kinh doanh ngành nghề cũ ra còn đảm nhận chức vụ tổng quản trong một vương phủ, lần này ta đến đây thật ra là bởi vì vương phủ mất một bức tranh cổ nghe nói đó là bút tích của Gia Cát Lượng thời Tam quốc. Trong đó có nhiều điều bí mật, không ngờ nó được cất giấu trong vương phủ cuối cùng cũng bị đánh cắp. Ta lần này xuất hiện chính là vì tìm lại thứ đồ đó, nếu không tìm được thì chẳng biết ăn nói thế nào đây?

Nghe xong mọi người đêu nhìn hắn ta, xem xét lời nói của hắn có bao nhiêu phần là sự thật. Tà Tâm thư sinh nói:

- Lão Giả, những lời ngươi nói quả thật chúng ta chỉ tin được không đến ba phần. Ai mà biết được ngươi là người làm ăn buôn bán đầu óc tinh nhanh, lừa hết người này đến người khác vì vậy tốt nhất ngươi đừng có lừa mọi người. Trước mắt tạm thời coi những lời ngươi nói là thật, ta muốn hỏi một chút với võ công của ngươi đích thân giữ phủ thân vương tại sao lại để cho người ta tới cướp đồ được? Điều này thật sự khiến người ta khó lòng mà tin.

Gian thương Giả Chính than thở nói

- Đều là bạn cũ cả, ta bình thường mặc dù hay nói dối nhưng đó là khi làm ăn, những cái khác có bao giờ ta lừa mọi người đâu? Vấn đề lần này theo như ta nghĩ kẻ cướp chỉ có thể là người trong phủ, bởi vì vương phủ có một người phó tổng quản đã làm mười năm cũng biến mất đồng thời. Người này tên là Chu Hỉ khoảng bốn sáu bốn bảy tuổi cũng có chút võ công ta không có sự đề phòng gì với hắn, không ngờ cuối cùng lại bị hại trong tay hắn. Nhìn bộ dạng của hắn ta mọi người cũng không tiện nói nhiều nữa. Bởi vì không cần biết là thật hay giả, những lời mà hắn ta đã nói ra thì sẽ không thay đổi lại người khác có muốn hỏi thêm vấn đề gì khác là không thể.

Nhìn qua Tà Tâm thư sinh và Trúc Sơn Tứ Sát, Bách Độc Xà Quân nhẹ nhàng nói:

- Vừa nãy ta và Gian thương đều đã nói rồi bây giờ tới lượt các người, mau nói đi đừng để lãng phí thời gian ta không muốn đứng mãi ở nỏi này phơi nắng đâu.

Trúc Sơn Tứ Sát nhìn nhau, cuối cùng lão đại nói:

- Lần này chúng ta tới Nhân gian là vì nghe nói về vật thần trong truyền thuyết Càn Khôn Ngọc Bích đã xuất thế, bây giờ đang ở trên người của Lục Vân quán quân của võ hội Lục viện. Mục đích của chúng ta rất đơn giản, chính là muốn có được món đồ đó ngoài việc đó ra không còn mục đích khác.

Tà Tâm thư sinh cười nói:

- Đúng là có con mắt, đáng được khen ngợi. Còn về mục đích của ta nói ra có lẽ mọi người sẽ vô cùng ngạc nhiên, vì vậy trước khi nói ra ta muốn hỏi mọi người một việc, xem mọi người trả lời thế nào?

Mọi người nghi hoặc nhìn hắn, Giả Chính nói:

- Thư sinh, ngươi có gì thì cứ nói toẹt ra đi việc gì mà cứ lòng vòng khiến mọi người đều thấy khó chịu.

Tà Tâm thư sinh cười bí hiểm nói:

- Điều mà ta muốn hỏi mọi người chính là, không biết mọi người đã nghe nói tới Thông linh điểu đứng vị trí đầu tiên của huyền linh dị vật trong số hai tư binh khí thần Đại la Chư thiên chưa? Vật này có hình giống như con chim, toàn thân phát ra ánh sáng ngũ sắc vì vậy mà được mọi người gọi là Thông linh điểu.

Bách Độc Xà Quân cau mày nói:

- Tà Tâm thư sinh, ngươi hỏi điều này làm gì? Ta có nghe nói Thông linh điểu có khả năng tìm kiếm bảo vật trên thế gian, chỉ cần có được nó là có thể ngộ ra quyết pháp trên nó.Có thể dựa vào đó tìm ra các Thần khí khác, vì thế được liệt vào vị trí đầu tiên của huyền linh dị vật. Ngươi hỏi điều này có phải là vật này đã xuất hiện?

Tà Tâm thư sinh cười hì hì nói:

- Ngươi thật thông minh nghe một biết mười. Không sai, ta đích thực có thông tin về vật báu này nhưng chỗ cất giấu cụ thể thì ta không biết. Mấy ngày này Ma Huyễn Tôn chủ của Ma vực đang mai phục bên ngoài sơn môn của Vô Vi đạo phái, nghe nói là để tìm ra bí mật của họ. Bí mật này hoàn toàn mới xuất hiện, nghe nói lúc đó trong Vô Vi đạo phái có Thiên Si đạo trưởng võ công vô cùng lợi hại nhưng lại say mê với việc tiên đoán ý trời vô tình biết được thiên cơ. Và đoán ra việc xuất hiện của Thông Linh Điểu vì vậy mới gây ra kiếp nạn vừa qua, đến Thiên Thương đạo trưởng cũng chết trong tay Ma Huyễn tôn chủ.