Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 206: Thần Bí Hắc Sát




Và khẽ rên rỉ, Triển Ngọc vừa lên tiếng:

- Bây giờ chúng ta nên lấy đại sự làm trọng, tạm thời bỏ qua cho con yêu nghiệt này. Đợi thời điểm thích hợp đến thì chính đạo sẽ dốc toàn lực tiêu diệt bọn chúng. Hiện tại thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên mau chóng lên đường thôi.

Nói xong Triển Ngọc lập tức cùng Giới Thiện và Vân Hoa ly khai khỏi địa phương ấy.

Nhìn ba người vừa rời đi, ánh mắt của Ma Thần tông chủ bỗng lộ vẻ trầm tư, nhất thời liếc qua đại hán kia một lượt rồi hắn cũng chuyển thân lướt theo sau bọn Triển Ngọc ba người. Còn gã đại hán nhìn thấy mọi người đã bỏ đi liền khẽ rên rỉ mấy tiếng, sau đó đứng dậy cầm lấy cây trường đao trên bàn rồi cũng thuận theo hướng của bốn người mà bước đi. Vừa vào đến rừng nhóm Triển Ngọc bất chợt cảm thấy có điều quái lạ liền dừng lại, lập tức phân chia ra ba hướng cả nh giác đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh. Đột nhiên một đạo kiếm quang từ phía bên trái bắn ra, kiếm khí ràn rụa tưởng như có thể làm tan đá nát đất. Từ trong đám bụi đất mịt mù một nhân ả nh màu đen di chuyển nhanh như thiểm điện đột ngột xuất hiện trước mắt Triển Ngọc, trường kiếm trong tay kẻ đó nhằm ngang ngực ba người chém tới nhanh như tia chớp. Thanh kiếm dao động trong không khí phát ra một thanh âm mạnh mẽ, nghe qua giống như tiếng sóng biển điên cuồng dội vào bờ đá.

Khẽ quát lên một tiếng, Triển Ngọc ngay lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ xuất chiêu. Trong màn bụi mờ chỉ thấy một tia sáng màu tím lóe lên rồi hóa thành một luồng kiếm khí hình chữ thập chính diện nghênh đón đòn tập kích lăng lệ của hắc ảnh. Từ hai bên tả hữu của Triển Ngọc, Vân Hoa và Giới Thiện cũng đồng thời xuất thủ, huy động trường kiếm cùng phật châu nhằm vào hắc ảnh đánh tới. Các chiêu thức của cả đôi bên đều được xuất ra trong lúc cấp bách nhưng vẫn mang khí thế cường bạo, mạnh mẽ va chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ lớn khiến cho bốn bề cây cối ngã rạp, cát đá tung bay đầy trời. Nhất thời khói bụi mịt mù trong phạm vi mười trượng khiến mọi người đều không nhìn rõ khung cả nh xung quanh. Trong đám mê vụ tiếng kiếm vang lên vun vút như muốn xé tan mây mù, tiếng chưởng phát ra ầm ì như sấ m. Thân ảnh của hai bên di dộ ng mau lẹ như tia chớp, song phương chỉ dựa vào phản xạ của bản thân mình mà tiến hành trận giao phong kịch liệt. Một âm thanh đau đớn phát ra, liền sau đó thân ảnh của Vân Hoa từ trong đám mê vụ bay ra ngoài, rõ ràng là gã đã bị trọng thương sau đòn tập kích đột ngột vừa rồi của đối phương. Không cam tâm nhận bại, Giới Thiện liền lập tức chuyển thân xuất ra một đạo Phật quang làm sáng tỏ cả bầu trời. Đạo Phật quang này mang theo luồng khí tức cường đại khiến cho khói bụi đang lan tỏa cả một khoả ng rừng phải tản ra, tiêu thất vô thanh vô tức.

Kèm theo tiếng kêu kinh nghi là một giọng nói từ mé đông truyền đến:

- Thật không ngờ một tiểu hòa thượng rốt cục lại có vài phần ngộ tính, có thể tu luyện được Phật gia pháp quyết Phật quang phổ độ. Quả là không tệ chút nào! Chỉ tiếc là tu vi hiện tại còn quá yếu, một chiêu đó với ta hoàn toàn không có tác dụng.

Cùng với lời nói đó là một đạo kiếm khí cương mãnh hàm chứa uy thế khai sơn phá thạch nhằm vào Triển Ngọc và Giới Thiện chém tới. Một chiêu thức này của hắc ảnh vừa xuất ra, cây cối xung quanh trong phạm vi bán kính mười trượng đều chấn bay.

Chỉ nghe thấy một tiếng kình lôi chấn động bốn phương, Giới Thiện và Triển Ngọc đồng thời cất tiếng la thảm vì bị chấn bay ra khỏi đám mê vụ. Mới chỉ đối kháng với hắc ả nh được có hai chiêu mà ba người đều đã thụ trọng thương, gắ ng gượng đứng dậy đưa mắt cả nh giác nhìn vào đám mê vụ. Cùng lúc đó chỉ trong nháy mắt đám đất, đá mù mịt xung quanh hắc ả nh đã hội tụ thành khối cầu đường kính lớn hơn một trượng, nhất thời mọi người không cách nào nhìn ra được thần bí nhân ẩn thân trong đó là thần thánh phương nào.

Ánh mắt rực sáng tập trung nhìn vào khối cầu đang xoay chuyển vần vũ, Triển Ngọc lạnh lùng truy vấn:

- Ngươi là ai? Tại sao lại vô cớ xuất thủ tập kích bọn ta?

Một tiếng cười lớn phát ra, kèm theo đó là khối cầu bay lên không rồi chỉ trong một sát na đã hóa thành ba trận lốc xoáy cường hãn xuất hiện ngay trước mắt ba người. Ba cơn lốc xoáy này nhẹ nhàng phá tan tầ ng khí phòng ngự và kích trúng thân thể của ba người, một lần nữa khiến cho bọn họ thụ thương thêm trầm trọng.

Sau khi sóng gió tạm lắ ng xuống, tại trường đấu xuất hiện một hắc y nhân tay cầm trườ ng kiế m, trên mặt là một chiếc mặt nạ màu đen chỉ để lộ ra đôi mắt và phần cằm bên dưới.

Ngạo nghễ nhìn ba người bị trọng thương đang nằm trên mặt đất, hắc y nhân lộ vẻ cười cợt nói:

- Ta vốn tưởng đệ tử kiệt xuất của Lục viện sẽ lợi hại như lời đồn, không ngờ đến một kích nhẹ nhàng cũng không chịu nổi. Các ngươi thật khiến cho người ta phải thất vọng! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Lời nói chưa dứt thì trường kiếm trong tay hắc y nhân đã hoa lên, tức thì trong không trung xuất hiện mười chín bóng kiếm tựa như những bông hoa rồi nhanh chóng biến mất. Chỉ bằng một động tác tra kiếm vào bao, hắc y nhân thần bí đã thể hiện thực lực kinh nhân và phong thái tiêu sái của mình. Liền sau đó hắc y nhân nhằm về phía Triển Ngọc nhanh chân bước tới.

Kinh hãi nhìn về phía thần bí nhân, Triển Ngọc đại biến sắc mặt yếu ớt quát lên:

- Ngươi muốn làm gì? Không được lại gần ta, ngươi mà tiến đến thì đừng trách ta không khách khí.

Không còn lộ vẻ cười cợt, hắc y nhân lạnh lùng nói:

- Yên tâm đi, xưa nay ta chỉ dùng kiếm giết người chứ không bao giờ dùng tay cả. Hiện tại ta đã thu kiếm vào bao thì tất nhiên là ta sẽ không giết các ngươi, ngươi không cần tỏ ra sợ hãi như vậy. Với lại giết bọn ngươi chỉ tổ làm nhục cho thanh kiếm của ta, thế nên ...

Cười lớn lên một tiếng, hắc y nhân liền chuyển thân ly khai khỏi trường đấu.

Phẫn nộ nhìn theo phía sau lưng của thần bí nhân, Vân Hoa lạnh lùng quát lên:

- Các hạ kiếm thuật tinh diệu, bọn ta thật sự bội phục! Tuy nhiên sự việc ngày hôm nay bọn ta nhất quyết sẽ không bỏ qua. Nếu các hạ không sợ thì hãy để lại danh tính, một ngày nào đó bọn ta nhất định sẽ rửa sạch nỗi nhục này và đòi lại những gì đã mất.

Trong rừng cây thoáng có bóng người di chuyển nhanh như gió thổi mây bay, chỉ nháy mắt đã không còn thấy thân ảnh. Từ trên không trung bỗng có tiếng nói của hắc y nhân truyền lại:

- Tất nhiên là các ngươi sẽ không phục rồi! Hãy nhớ kỹ tên của ta nhé, ta là Hắc Sát kiếm hồn.

Nhẩm lại danh tự trên, sắc mặt ba người đều lộ ra vẻ khó hiểu vì từ trưóc tới giờ chưa nghe ai nhắc đến người này. Vừa gắng gượng đứng dậy Triển Ngọc vừa nói:

- Thật là một nhân vật cổ quái! Tạm thời trước mắt chúng ta không cần để ý đến hắn nữa mà nên đến Hoàng Hà càng sớm càng tốt.

Hai người kia cũng theo đó gật đầu, đồng loạt đứng dậy chuẩn bị để rời khỏi chỗ này.

Cả ba vừa di chuyển được vài bước bỗng nghe thấy một tiếng cười quái dị phá không truyền tới. Cùng lúc đó từ trong rừng xuất hiện ba đám khí màu sắc sặc sỡ chuyển động nhanh như gió, nhằm về phía họ bay đến một cách mau chóng. Chỉ trong nháy mắt ba đám khí này lại hóa thành ba cơn bão lớn cuồn cuộn đánh thẳ ng vào ba người. Khí thế của ba cơn bão quả là kinh thế hãi tục, cây cối tứ phía bị thổi bật cả gốc rễ và bị cuốn bay theo loạn xạ trong không trung. Đang trong tình trạ ng bị thụ thương trầm trọng, bọn Triển Ngọc ba người căn bản không có cách nào để ứng phó chỉ còn biết giơ đầu chịu trận bị ba cơn bão chấn bay ra xa. Gió ngừng mây lặng, một bạch y nhân nhẹ nhàng hạ thân giữa trường đấu đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh, đó chính là vị Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên. Khóe miệng khẽ nhế ch lên lộ ra một nụ cười thần bí, Ma Thần tông chủ lại chuyển thân biến mất. Bạch Vân Thiên vừa rời khỏi thì trong rừng lại xuất hiện gã đại hán cầm đại đao, sau khi lướt nhìn qua tình thế xung quanh, hắn khẽ cười lạnh một tiếng rồi hướng về phía đông phi thân mất dạ ng. Từ trong đám bụi rậm Giới Thiện từ từ tỉnh lại, phát giác gân cốt toàn thân mình rã rời không còn một chút khí lực, nhất thời hắn không khỏi có cảm giác thống khổ vô cùng. Chống hữu thủ xuống đất hắn cố thử đứng dậ y, tuy nhiên thử đi thử lại đến ba lần mà vẫn không thành công khiến cho xương cốt bản thân hắn càng thêm đau nhức. Gắ ng gượng dốc hết sức lực và cắn răng chịu đựng cơn đau bùng phát, đến lần thứ tư Giới Thiện mới loạng choạng đứng dậy được nhưng thân hình liêu xiêu như muốn ngã xuống lần nữa, hắn vội tìm lấy một đoạn cây nhỏ để chống đỡ thân thể. Đưa mắt nhìn ra bốn phía thấy khoảnh rừng rậm rạp trước kia bỗng trở nên vắng vẻ trơ trọi, không còn một bóng cây ngọn cỏ nào cả, nhất thời Giới Thiện đứng như ngây như dại, cảm giác sợ hãi trong lòng tăng lên thêm vài phần. Mục quang thuận theo những vết tích còn sót lại sau ba cơn bão lớn nhìn ra phía xa, Giới Thiện cười khổ một tiếng rồi dựa vào cây gậy cố gắng lê bước tìm tung tích của Triển Ngọc và Vân Hoa. Mặc dù thân thể đang thụ trọng thương, cuối cùng Giới Thiện vẫn tìm được Triển Ngọc và Vân Hoa đang nằm ở hai nơi cách nhau khá xa, chỉ có điều tình trạng của họ không được khả quan lắm.

Thương thế của Triển Ngọc xem ra còn nặng hơn Giới Thiện còn Vân Hoa thì đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Sau một hồi thương nghị đối sách, Giới Thiện và Triển Ngọc quyết định đầu tiên sẽ tìm một nơi an toàn để liệu thương, sau đó sẽ mang Vân Hoa bay thẳng đến Hoàng Hà, không tiếp tục di chuyển trên mặt đất nữa để tránh các sự việc phát sinh ngoài ý muốn. Tuy thương thế chỉ suy giảm chút ít nhưng chung quy đến trưa hôm sau ba người bọn họ cũng tới được Hoàng Hà. Sau khi nghe thuật lại hết mọi sự tình, Diệp Tâm Nghi liền phân phó ba cao thủ trợ giúp bọn Triển Ngọc liệu thương đến khi hoàn toàn bình phục. Lúc này Lục viện liên minh lại có thêm ba vị cao thủ, còn Đạo viện môn hạ trong liên minh từ chỗ chỉ có hai người nay đã tă ng lên thành ba, nhất thời sĩ khí trong liên minh được nâng lên không ít. Hoàng hôn dần xuống, bên dưới Nhạn Đẳng phong xuất hiện một đao khách vận khôi y, thân hình cao lớn đang men theo sơn đạo nhỏ bé tiến lên đỉnh núi. Đến lưng chừng núi khôi y đao khách đột nhiên dừng lại, quay người nhìn về phía sau. Cùng lúc đó ở dưới chân núi một hắc y kiếm khách đeo mặt nạ màu đen cũng đang nhằm về phía đỉnh núi phi thân tới. Chỉ trong giây lát hắc y kiếm khách đã vượt qua khôi y đao khách, ánh mắt hai người lướt qua người nhau đầy vẻ dò xét.

Quan sát thân ảnh màu đen đang nhanh chóng tiêu thất đằ ng xa, nhãn thần bỗng trở nên thâm trầm khôi y đao khách tự nói nhỏ với bản thân:

- Người này nhuệ khí sung mãn, toàn thân phát ra kiếm khí lạnh lẽo, hiển nhiên là một cao thủ kiếm thuật. Vốn dĩ Nhạn Đẳ ng phong này là nơi vắng vẻ không một bóng người, người này đến đây là vì cái gì, không lẽ hắn cũng truy tìm người đó? Không ổn, mình phải nhanh lên mới được.

Nói vừa dứt lời toàn thân khôi y dao khách xích hồng quang hoa thiểm hiện, cả người hóa thành một luồng sáng bay thẳ ng lên đỉnh núi.

Trên đỉnh Nhạn Đẳ ng phong, bên dưới lớp nham thạch hiện ra cửa một sơn động có khắc mấy chữ "Cửu Âm động phủ" ở phía bên trên. Lúc này có năm người đang đứng ở bình địa rộng rãi trước cửa động, tất cả đều lặ ng lẽ nhìn về phía động khẩu.

Trong năm người đó, trừ khôi y đao khách cùng hắc y kiếm khách đã chạm mặt nhau tại lưng chừng núi còn có một người vận lam y đeo mặt nạ quỷ, hai bên tả hữu là hai thanh niên khoả ng chừng gần ba mươi tuổi, một vận bạch y một vận hồng y. Gã thanh niên vận hồng y trong tay cầm một cây mặc bút với thần tình đầy vẻ thản nhiên, khóe miệng luôn để lộ ra một nụ cười tự tin. Còn bạch y thanh niên trong tay cầm một cây tiểu phủ lấp loáng ánh sáng xanh nhạt và có hoa văn trang trí khá đẹp, trên hai mặt phủ có khắc đồ án mô tả một cơn gió lốc. Tĩnh tại trước cửa động, cả năm người đều lặ ng yên không nói, tựa hồ như bọn họ đang dò xét hay đợi chờ một điều gì đó.

Đến khi mặt trời khuất núi, toàn bộ khu rừng chìm trong bóng đêm thì từ trong Cửu Âm động phủ bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, ẩn ước trong đó là tiếng la khóc phong thanh của một thiếu nữ. Không hẹn mà nên, ngoài phía động khẩu cả năm người nhất tề đồng loạt xuất đao kiếm ra khỏi vỏ, khởi vận chân khí chống cự lại trận cuồng phong cương mãnh đang ập đến, đồng thời mười ánh mắt chứa đầy vẻ bồn chồn chăm chú nhìn vào trong sơn động tối đen. Một âm thanh độc ác từ trong động truyền ra, liền sau đó một nhân ảnh mờ ảo bắn thẳ ng ra ngoài rồi dừng lại trên không trung phía trên năm người. Trong bóng tối mờ mờ mọi người chỉ thấy đó là một người mặc chiếc váy dài màu xanh, mái tóc rối loạn phủ xuống trước mặt khiến cho không ai nhìn thấy được dung mạo cũng như đoán biết được tuổi tác. Phát giác ra khí tức của năm người đang bao vây xung quanh, lục y nhân liền giận dữ quát lên một tiếng, âm thanh sắc nhọn truyền trong đêm vắ ng như muốn đâm thủ ng màng nhĩ bọn họ. Thân ảnh nhanh chóng lượn vòng trên không trung, song chưởng của lục y nhân huy động chân khí tạo ra một trận cuồng phong cường bạo cuốn theo đất, đá bay đầy trời. Trận cuồng phong không ngừng dung nạp các luồng khí lưu xung quanh, chỉ trong nháy mắt đã hội tụ lại thành một lục sắc phong trụ bán kính hơn trượ ng xuất hiện bên dưới thân ả nh của lục y nhân. Trong bóng đêm mờ ảo nhất thời mọi người đều không khỏi có cảm giác lục y nhân giống như một yêu cơ.

Trong khi đó ở phía dưới mặt đất năm người vẫn yên lặng không lên tiếng, chỉ có kiếm khí, đao cương và phủ ả nh được xuất ra trùng trùng điệp điệp hướ ng về tứ phía, xen lẫn trong đó là tiếng chưởng phong vang vọng khắp nơi. Năm người đồng thời xuất chiêu hợp lại thành một lực lượng cường hoành chính diện va chạm vào lục sắc phong trụ bá đạo đó. Trong tiếng nổ lớn dữ dội phát ra, thân ảnh hắc y kiếm khách nương theo trường kiếm di chuyển nhanh như thiểm điện, cả người và kiếm hóa thành một luồng ám quang xuất hiện trước mặt lục y nhân, nhằm vào giữa ngực lục y nhân công tới một thế kiếm kinh thiên động địa. Đứng ở bên cạnh nơi đó, lam y nhân đeo mặt nạ quỷ cũng không chịu thua kém, lập tức gia tăng tốc độ di chuyển, hữu thủ của gã giơ cao xuất ra một chưởng kết hợp với trường kiếm đang đâm tới của hắc y kiếm khách, còn tả thủ vận trảo nhằm vào đầu vai của lục y nhân chụp đến. Dưới mái tóc lõa xõa đang phủ xuống khuôn mặt, nhãn thần lục y nhân lóe lên một tia sáng xanh thẫm làm lộ ra thần sắc âm hiểm độc ác. Liền sau đó đôi tay nhỏ bé của lục y nhân đặt chéo trước ngực, khởi vận chân khí phát hai luồng khí lưu chính phản cương mãnh đan xen vào nhau, trong một sát na hai luồng khí lưu lại hội tụ thành một quang cầu phát ra ánh sáng màu xanh lục. Quang cầu này không ngừng hấp nạp linh khí xung quanh một cách điên cuồng, đến lúc tối hậu trên mặt quang cầu hiện lên một tầ ng ánh sáng xanh bạc rực rỡ. Thuận theo sự điều khiển của song thủ lục y nhân, quang cầu màu xanh bạc bay ra ngạ nh tiếp kiếm khí của hắc y kiếm khách cùng chưởng phong và tả trảo của lam y nhân. Xen lẫn tiếng cười cuồng dã của lục y nhân là một tiếng nổ lớn được phát ra với âm thanh vang động như tiếng sét đánh, cùng lúc đó trong không gian xuất hiện vô số tia lửa điện có ánh sáng chói loà làm mờ mắt mọi người. Thực lực của lục y nhân quả là kinh thế hãi tục, chỉ bằ ng một chiêu đã đẩy lui đợt liên hợp tập kích cường bạo của hai địch nhân.

Trong lúc đó trường đao của khôi y đao khách đã phá không chém tới, đao thế hàm chứa uy lực chí cương chí cường phong tỏa đường lui của lục y nhân đang nhẹ nhàng lùi lại. Còn ở phía đằng trước, hồng y thanh niên hoa mặc bút lên tạo ra vô số đóa thanh liên ẩn hiện trông rất mỹ lệ nhưng lại ẩn chứa hủy diệt chi lực từ từ đánh tới. Ở phía bên cạnh, bạch y thanh niên cũng múa tít tiểu phủ trong không trung, huy động khí lưu xung quanh hội tụ lại thành một màn lưới khí nhanh chóng tỏa ra khống chế cử động của lục y nhân. Đối mặt với cường địch, lục y nhân điên cuồng gầm lên giận dữ, thân ảnh trong nháy mắt đã lộn ngược trở lại, huy động song cước quay nhanh một vòng phát ra cước ả nh rợp trời, cước lực cường hoành mang theo uy lực chấn sơn thôi nhạc. Cùng lúc đó song thủ của lục y nhân khởi vận toàn bộ khí lực xuất một chưởng và một chỉ cương mãnh, phối hợp cùng với song cước hình thành nên một lớp phòng ngự thành đồng vách thép trong không gian ba trượng, kiên cường chống cự lại đợt phối hợp tấn công của ba vị cao thủ. Trên đỉnh Nhạn Đẳng phong lập tức phong mang thiểm hiện đầy trời, kèm theo đó là một tiếng kêu la đau đớn truyền ra tứ phía. Đến khi sóng yên gió lặng, tại chính giữa trường đấu hiện lên thân thể lục y nhân đang khẽ bị chấn động, mái tóc rối loạn bay phấp phới để lộ ra một gương mặt trắ ng bệch không còn giọt máu. Đến lúc này mọi người mới nhìn rõ được dung mạo của lục y nhân, đó là một thiếu nữ có nhan sắc mỹ lệ kinh nhân.