Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1057: Kinh tẩu Lăng Thiên (Dọa cho Lăng Thiên bỏ chạy)




Nguy hiểm, từng bước từng bước đến gần. Khi kết giới phòng ngự của Kiếm Vô Trần xuất hiện vết nứt, trong lòng hắn suy tư xoay chuyển, tiếp theo phải làm như thế nào mới được?

Muốn Trương Ngạo Tuyết dừng tay rõ ràng là không thể, phản kích của bản thân cũng dường nhhư chưa đủ, chỉ còn lại khả năng mạo hiểm thử qua, xem có thể …

Còn đang suy tư, thế công Trương Ngạo Tuyết đột nhiên tăng mạnh, không chờ cho Kiếm Vô Trần kịp tỉnh lại, ngàn vạn làn kiếm tụ lại thành một cùng với sức mạnh hủy diệt, dễ dàng phá vỡ kết giới phòng ngự của hắn, phủ tím sậm cả không gian không để lại một khoảng trống nào.

Thời khắc đó, Kiếm Vô Trần không thể nào suy nghĩ, nguyên thần nhanh chóng thu nhỏ lại hóa thành một luồng sáng màu tím bám chặt vào thần cung.

Đến lúc này, Hậu Nghệ thần cung bất diệt chịu ngàn vạn làn kiếm công kích, toàn thân không chút tổn hại nhưng nguyên thần của Kiếm Vô Trần lại bị trọng thương.

Thấy cảnh này, vẻ mặt Bách Linh biến hẳn, phất tay gọi Hải Nữ giữa không trung đến, nói với Tứ Linh thần thú:

- Đại linh nhi, thần cung đó là vật bất diệt, làn kiếm của Ngạo Tuyết không làm gì được nó, ngươi tạm thời vây khốn nó lại giữa không trung, chờ Lục Vân đến mới nghĩ ra biện pháp.

Tứ Linh thần thú trả lời:

- Chuyện này đơn giản, xem ta đây.

Nói rồi bay ra đến bên Trương Ngạo Tuyết, vuốt trái múa lên phát ra một quả cầu ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt xua tan làn kiếm sắc tím của Trương Ngạo Tuyết, bắt chặt lấy Hậu Nghệ thần cung ở tại chỗ.

Thu kiếm lại, Trương Ngạo Tuyết nhỏ giọng nói:

- Đại linh nhi, trông chừng hắn cho tốt, đừng để hắn chạy thoát được.

Nói rồi nhẹ nhàng hạ xuống đến bên cạnh Bách Linh.

Thương Nguyệt nhìn nàng, vẻ mặt thương cảm nói:

- Muôn vàn thù hận cuối cùng phải kết thúc, hẳn phải rất cao hứng, vì sao lại không chút cao hứng như vậy?

Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt đau thương nhỏ nhẹ lẩm bẩm:

- Đúng thế, cao hứng không được, có lẽ hắn gây qua quá nhiều thương tổn cho chúng ta.

Bách Linh an ủi:

- Đừng nghĩ quá nhiều, đây là chuyện đời này chúng ta phải trải qua. Đợi đến một ngày quên hắn rồi, quên hết cừu hận, đến lúc đó chúng ta mới khoái lạc.

Hải Nữ kéo tay Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, êm ái nói:

- Hai dì thương yêu đừng đau lòng, Hải Nữ ở bên cạnh tiếp đãi, chúng ta không nhớ đến hắn nữa.

Trương Ngạo Tuyết bật cười miễn cưỡng, vuốt ve mái tóc Hải Nữ, nhỏ nhẹ nói:

- Hải Nữ thật thông minh, có con bên cạnh chúng ta liền sẽ vui vẻ.

Trong sơn cốc, làn kiếm màu tím cũng dần dần tiên tan khi Trương Ngạo Tuyết dừng tay, giữa không trung chỉ còn một lưới sáng màu xanh lam nhạt.

Bị vây ở giữa, Kiếm Vô Trần trong lòng thê lương, nguyên thần từ thần cung bay ra, ánh mắt quan sát khắp bốn phương.

Thử thăm dò lưới sáng một lượt, Kiếm Vô Trần thất vọng kinh sợ, không khỏi thở dài nhè nhẹ.

Sức mạnh Tứ Linh thần thú rất mạnh mẽ, ai cũng không cách nào đoán được. Với tình hình hiện nay của Kiếm Vô Trần, ngoại trừ thi triển một tên cực mạnh, nếu không sẽ không hề có một chút hy vọng phá vỡ lưới sáng đó.

Nhưng Kiếm Vô Trần hoàn toàn không ngu, hắn tuy biết tình cảnh hiện nay khó khăn, nhưng lại không dám mạo hiểm ra tay bởi vì hắn muốn giành lại sức mạnh đối phó Lục Vân, xem có thể cùng chết với Lục Vân không.

Hiện nay, không còn hy vọng bỏ chạy, mối thù của hắn với Lục Vân chỉ còn chút hy vọng chính là trước khi chết có thể gây trọng thương cho đối thủ.

Trên tầng mây, Lục Vân cách Lăng Thiên vài trượng, hai người bốn mắt nhìn nhau, một làn sáng kỳ dị nhấp nháy giữa hai bên.

Trước đây, Lục Vân cố ý dùng lời nói khích Lăng Thiên, ngay khi ông phẫn nộ, lợi dụng lúc tâm thần ông dao động, đột nhiên phát động công kích bằng ý niệm, dùng tần suất rất lớn tiến công toàn diện, ép cho Lăng Thiên hoang mang phản kích.

Đây chính là việc Lục Vân cố ý tạo nên. Chàng muốn lợi dụng chuyện này để công phá phòng tuyến đại não của Lăng Thiên, nắm lấy bí mật của Cửu Thiên Hư Vô giới.

Lăng Thiên tự nhiên không biết được suy nghĩ của Lục Vân, ông chỉ toàn lực chống lại, dùng "Thần Niệm Ba" đặc biệt có một không hai của Hư Vô Giới Thiên chống lại "Ý Niệm Thần Ba" của Lục Vân, hai bên lần lượt thi triển sở trường.

Nói đến Thần Niệm Ba của Hư Vô Giới Thiên, đây có thể nói là vô cùng kỳ diệu, rất tương tự với Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân, có thể thăm dò phân tích vạn vật thế gian, tần suất cũng có phạm vi co giãn cực lớn.

Hiện nay, Lăng Thiên toàn lực chống lại, tu vi thâm hậu phối hợp với hiệu quả kỳ diệu của Thần Niệm Ba, tạo thành vài tầng phòng ngự nghiêm mật có thể nói là vững vàng như thành đồng vách sắt.

Trước đây, Lục Vân thừa thế mà phát ra, hơi có chút kỹ xảo, Ý Niệm Thần Ba tiến vào trong đại não của Lăng Thiên. Nhưng đến lúc quan trọng nhất, phản kích được Lăng Thiên triển khai, hệt như cơn hồng thủy Ý Niệm Thần Ba giữa đường bị ngăn lại.

Như vậy, một trận giao đấu kỳ diệu triển khai trong não của Lăng Thiên, kịch liệt mà biến ảo vô cùng.

Thân là phía tiến công, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân số lượng khổng lồ, tần suất của nó đạt đến vài chục vạn, có nhanh có chậm, có lúc xoay tròn trong khi tiến lên, có cái lắc lư trái phải, thiên hình vạn trạng, tất cả đều kỳ diệu.

Thần Niệm Ba của Lăng Thiên nghiêm cẩn phòng thủ, nặng nề mà ngưng tụ hệt như một kết giới ánh sáng phong kín đường tiến lên. Nhưng Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân kỳ diệu vô cùng, tần suất của nó thỉnh thoảng chuyển biến, rất nhanh phân tích được tần suất của tầng kết giới ánh sáng phòng ngự thứ nhất, dễ dàng xuyên thủng được.

Đến tầng kết giới phòng ngự thứ hai, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân chịu ảnh hưởng nhất định, bởi vì Lăng Thiên đã thay đổi tần suất, khiến tính phòng ngự của kết giới càng được tăng cao hơn nữa. Nhưng như vậy cũng khó mà ngăn cản được Lục Vân, chàng dùng tốc độ nhanh đến mức khó miêu tả được để điều chỉnh tính chất tần suất của Ý Niệm Thần Ba, không bao lâu liền đột phá được phòng tuyến thứ hai.

Tiếp sau đó, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân vượt qua năm cửa quan chém sáu tướng, chỉ trong chớp mắt đã đến vùng trung khu thần kinh của Lăng Thiên.

Ở đó, phòng ngự của Lăng Thiên nghiêm mật nhất, tích trữ một lượng lớn Thần Niệm Ba, tần suất của kết giới phòng ngự cũng quỷ dị khó dò, tỉnh thoảng lại biến đổi.

Lục Vân không hề chần chừ, tuy trải qua kinh nghiệm đấu tranh với tầng tầng phòng ngự, Ý Niệm Thần Ba đến được nơi này còn chưa được đến một phần mười, nhưng chàng tin tưởng nhất định sẽ có thu hoạch.

Ý niệm biến đổi, ý niệm xuất phát, lúc quan trọng nhất hiện nay đã đến.

Đại não của Lăng Thiên lúc này đã biến thành một chiến trường. Trong không gian đặc biệt đó, Ý Niệm Thần Ba và Thần Niệm Ba giao chiến kịch liệt, cái trước chủ động công kích, hơn nữa lúc này chuyển biến đa dạng. Cái sau toàn lực phòng ngự, theo sự biến ảo của cái trước mà biến ảo theo, bắt đầu truy đuổi huyền diệu, xem thử ai biến hóa nhiều, bản lĩnh lớn.

Thời gian, thật ra chỉ như trong một sát na. Nhưng cuộc chiến giữa Lục Vân và Lăng Thiên đã xảy ra trăm ngàn lần.

Trong đó, mỗi người một sở trường. Ý Niệm Thần Ba biến ảo rất nhanh, vượt quá Thần Niệm Ba. Nhưng nơi giao chiến lại vô cùng quen thuộc với Thần Niệm Ba, về mặt địa lý chiếm được phần chủ động.

Như vậy, hai người giằng co bất phân, trong lúc tấn công phòng thủ liên tục biến ảo khó lường.

Lục Vân hơi kinh ngạc, ngầm tự phục sự kiên định của Lăng Thiên, nhưng có lòng bất cam. Lăng Thiên trong lòng chấn động kinh hãi vô cùng, ông vốn đầy tin tưởng vào Thần Niệm Ba của Hư Vô Giới Thiên, ai ngờ Lục Vân còn có Ý Niệm Thần Ba cao hơn một tầng đây?

Giao chiến tiếp tục kéo dài. Hai người trong lúc giao tranh không hề nhường nhau một bước. Một người chính là trưởng lão của Cửu Thiên Hư Vô Giới, một người chính là kẻ nghịch trời trong truyền thuyết. Trận chiến này cuối cùng sẽ như thế nào? Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Kết quả rất nhanh xuất hiện. Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân cuối cùng đột phá được phòng ngự của Lăng Thiên, tiến vào nơi thâm sâu nhất trong não của ông, sưu tầm bí mật có liên quan đến Hư Vô Giới Thiên.

Thấy vậy, Lăng Thiên thất kinh hồn vía, khi phát hiện được ý đồ của Lục Vân, đột nhiên vỗ một chưởng vào đầu của mình, sóng chấn động to lớn của nó tuôn ào vào trong não khiến cho trước mắt Lục Vân tối sầm lại, Ý Niệm Thần Ba phát xuất liền mất đi liên hệ.

Lúc này, Lục Vân thật ra đã tìm được cửa vào Hư Vô Giới Thiên, nhhưng không kịp tìm được thêm nhiều bí mật liền bị phương thức quái dị của Lăng Thiên cắt đứt. Vì thế, chàng có ít nhiều tiếc nuối, bất quá lại không hề tỏ ra, ngược lại thu hồi ánh mắt, cả thân hình khôi phục lại vẻ bình thường.

Lăng Thiên giận dữ nhìn thẳng tới quát lên:

- Lục Vân thật hèn hạ vô sỉ, không ngờ đánh lén.

Lục Vân điềm nhiên đáp:

- Ta ngươi đối địch, cách nhau vài trượng sao có thể nói ngươi sơ ý được? Người đánh lén trước đó không hề báo trước. Mà hiện nay, ta lại liên tục ở trước mặt ngươi. Đây cũng tính vậy sao?

Lăng Thiên nổi giận rống lên:

- Chớ có xảo biện, sự thật đều rõ, làm sao để cho ngươi được lợi.

Bật cười lạnh lẽo, Lục Vân lên tiếng:

- Lúc này đây ngươi không thấy nói với ta những điều đó là quá ấu trĩ sao?

Lăng Thiên nghe vậy chấn động, vội vàng thu lại tâm thần, hừ lạnh nói:

- LụcVân, bớt nói nhảm, đưa Thiên Uy lệnh ra ta liền tạm thời tha cho ngươi.

Nghe vậy bật cười lớn, Lục Vân nói:

- Thật cuồng vọng, ngươi cho ngươi là ai, so với Thiên Sát còn cuồng vọng hơn chăng? Trận chiến của ta và Thiên Sát trước đây ngươi cũng nhìn thấy rõ. Bây giờ ngươi cho là giao chiến với ta, ngươi có cơ hội sống sót bỏ chạy được chăng?

Lăng Thiên vẻ mặt âm trầm nặng nề, lạnh lẽo nói:

- Điên cuồng và không điên cuồng, ngươi thử qua liền biết liền.

Thân là trưởng lão của Hư Vô Giới Thiên, Lăng Thiên tuy trong lòng biết không ổn, lại cũng không thể không duy trì tôn nghiêm của bản thân.

Lục Vân bật cười kỳ dị, nhỏ nhẹ nói:

- Cũng được, hôm nay để Thiên Kiếm viện vĩnh viễn biến mất không còn tồn tại.

Nói rồi tay phải chầm chậm giơ cao, lòng bàn tay ánh bảy màu lóng lánh.

Lăng Thiên nghe câu nói của Lục Vân, khuôn mặt anh tuấn biến hẳn, dường như có chút cảm xúc, không khỏi cúi đầu nhìn xuống dưới chân, thấy được Kiếm Vô Trần bị Trương Ngạo Tuyết vây chặt trong sơn cốc.

Thở dài u oán, Lăng Thiên trong lòng xoay chuyển, ông bình tĩnh lạnh lùng trở lại, hơi khảo sát liền biết tạm thời không thể liều mạng với Lục Vân, vì thế mở miệng lên tiếng:

- Lục Vân, đừng khoa trương, chỉ cần có ta, Thiên Kiếm viện liền không bị tiêu diệt.

Nói rồi thân thể lắc lên chớp mắt đã không còn hình bóng.

Lục Vân không hề ngăn cản, chỉ phản bác lại:

- Chuyện ta cần làm ngươi há có thể ngăn cản được!

Dứt lời cúi đầu nhìn xuống dưới chân, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống.

Thấy Lục Vân xuất hiện, bốn người Trương Ngạo Tuyết nhanh chóng đón lấy, năm người dừng lại lân cận vùng Kiếm Vô Trần bị vây khốn, nhỏ giọng bàn luận.

Nhìn thấy vẻ mặt bất cam của Kiếm Vô Trần, ánh mắt Lục Vân dâng lên ánh sáng lạnh, nhạt giọng nói:

- Giết hắn như vậy quá tiện nghi rồi.

Trương Ngạo Tuyết hỏi lại:

- Huynh muốn thế nào đây?

Lục Vân giọng hận thù nói:

- Huynh muốn dùng Hóa Hồn đại pháp luyện hóa nguyên thần của hắn, dùng Trấn Hồn phù áp chế sự phản kháng của hắn, khiến hắn chết dần trong sự đau khổ để an ủi những người linh thiêng đã chết vì hắn.

Trương Ngạo Tuyết nặng nề gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Đúng là không thể cho hắn được tiện nghi.

Thương Nguyệt nói:

- Lục Vân, không còn sớm nữa.

Bật cười lạnh lùng tàn khốc, LụcVân trả lời:

- Đúng thế, thời gian không còn sớm, các muội hãy lùi lại trước đi.