Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1009: Cự Linh thiên thú




Đối mặt với luồng sức mạnh phát nổ đáng sợ đó, Lục Vân thi triển pháp quyết Hư Vô Không Ngân, lại phối hợp thêm sức mạnh hồi sinh, thân thể an lành không chút thương tích.

Trong kết giới, Âm Đế yểm thân vào tà binh, tuy bị ảnh hưởng nhất định nhưng lại không có chuyện gì đáng ngại, vẫn ương ngạnh như trước.

Giao tranh lần đầu thắng bại còn chưa rõ.

Ngay tiếp theo, Diệt Thần kiếm và Tàn Hồn Toái Tâm nhận bộc phát tranh đấu kịch liệt, hai bên hợp lại rồi phân, phân ra rồi hợp, liên tục đánh nhau vài trăm lần, cuối cùng sáu thanh thần kiếm hợp lại thành một, lập tức áp chế được Tàn Hồn Toái Tâm nhận.

Lúc này, Âm Đế gào lên thê thảm không dứt, miệng gào rống giận dữ:

- Lục Vân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi …

Lục Vân thân thể hiện ra, nhìn thấy Tàn Hồn Toái Tâm nhận run rẩy không ngớt, lạnh lùng nói:

- Đáng tiếc ngươi đã không có cơ hội. Diệt Thần kiếm, Thần Diệt trảm, giết cả tiên phật, tàn sát quỷ thần!

Trong tiếng quát to, Lục Vân hai tay bắt quyết, toàn thân hào quang tăng hẳn, ánh sáng bảy màu tác dụng lên Diệt Thần kiếm, khiến nó chuyển động rất nhanh, vừa tán phát ra các phù chú ánh sáng màu mè, vừa rung rẩy kịch liệt, từ đó sinh ra âm thanh rung hồn đoạt phách, hình thành một không gian dùng âm thanh sát hại đặc biệt.

Thêm nữa, trên đầu Lục Vân xuất hiện một vòng sáng bảy màu, trên người lộ ra một cổ chiến giáp thần kỳ, cả hai chiếu rọi hào quang, liên tục không ngừng truyền năng lượng cho Diệt Thần kiếm, khiến làn kiếm tăng mạnh hóa thành một cột sáng thẳng đứng xoay tròn, chớp mắt đã chém xuống Tàn Hồn Toái Tâm nhận.

Phát hiện sức mạnh hủy diệt đến gần, Âm Đế điên cuồng giận dữ kêu gào, trong tình thế không thể né tránh, hắn đành tận lực dùng hết sức điều khiển tà binh phản kích.

Lúc này, chỉ thấy Tàn Hồn Toái Tâm nhận ánh sáng u ám luân chuyển, một luồng khí quỷ dị bắn ra, thoát khỏi phạm vi của tà binh ngay trước khi Diệt Thần kiếm đến gần.

Ngay tiếp đó, thần kiếm tà binh gặp nhau, cả hai chiến đấu mãnh liệt, lập tức giữa trường bộc phát sức mạnh khủng khiếp, lập tức đánh tan Tàn Hồn Toái Tâm nhận.

Lập tức, Âm Đế chưa kịp gào hết tiếng kêu thê thảm, liền trở nên yên tĩnh trở lại.

Lục Vân bên cạnh quan sát những mảnh vỡ của Tàn Hồn Toái Tâm nhận, phát hiện còn tồn tại khí tức Âm Đế, nhưng cảm giác ít nhiều kỳ quái, dường như đã có biến hóa chỗ nào đó.

Ngửng đầu, Lục Vân nhìn lên không trung, Ý Niệm Thần Ba nhạy bén đột nhiên bắt được một chút khí tức yếu ớt, điều này khiến chàng biến sắc, khẽ than:

- Cơ hội như vậy cũng khiến hắn chạy thoát được, đây lẽ nào là ý trời? Có lẽ mạng hắn còn chưa dứt?

Hơi thất vọng, Lục Vân xoay người thu lại Diệt Thần kiếm, ánh mắt nhìn xuống mặt biển, lại thấy vô số con mắt đang nhìn về bên này.

Vì vậy, Lục Vân bật cười ngạo nghễ, khí thế toàn thân đột nhiên bộc phát, một luồng khí cao ngạo không phục trời đất chớp mắt đã ngập tràn bên ngoài.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trên mặt biển, mấy người Lục Doanh từ lúc được cứu đã chăm chú quan sát những biến hóa trên bầu trời.

Khi Lục Vân và Âm Đế giao chiến đến lúc nóng bỏng, mọi người bất an suy đoán, tập trung chú ý hết vào cuộc chiến, lại không để ý đến Tam Đầu linh xà đang sảng khoái giao chiến với mấy con thú bay giữa không trung.

Trước đây, khi cảm ứng được khí tức đáng sợ của Cự Linh thiên thú, Tam Đầu linh xà khiếp sợ bất an. Nhưng sau đó khi biết bản thân không phải ra tay, mà chỉ đối phó với những con thú bay kia, Tam Đầu linh xà lập tức hào khí gia tăng, thi triển mặt mạnh của mình, dùng thực lực to lớn đánh cho những con thú bay kia hoảng hốt chạy trốn.

Sau đó, Tam Đầu linh xà truy đuổi không thôi, dần dần bị những con thú bay dẫn đi xa, rời khỏi tầm nhìn của mọi người.

Giữa không trung, Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết quan sát tình hình của Hải Nữ, thấy nó một chiêu cố gắng hết sức cuối cùng không tác dụng, các nàng không khỏi thở dài.

- Ngạo Tuyết, kế tiếp chỉ có thể trong vào Đại Linh nhi mà thôi.

- Đúng thế, nhân lực dù sao cũng có hạn, con thú này quá to lớn, chúng ta cũng không cách gì bắt được nó.

Hơi cảm xúc, Trương Ngạo Tuyết lúc này lơ lửng dời đi đón đầu Tỏa Long đỉnh.

Tay phải phất lên, Trương Ngạo Tuyết phát ra một luồng sức mạnh êm ái ổn định lại thế đang lắc lư xông lên của Tỏa Long đỉnh, sau đó vẫy giữa không trung kéo Hải Nữ trong đỉnh đến bên mình, cất tiếng quan tâm hỏi han: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Thế nào rồi, cảm giác ra sao?

Hải Nữ khuôn mặt trắng bệch, giọng thủ thỉ nói:

- Không sao, nghỉ ngơi một chút là được.

Trương Ngạo Tuyết mỉm cười gật đầu, cảm thấy an ủi với sự kiên cường của nó, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nó.

Bách Linh đến bên hai người, thuận tay đỡ lấy Hải Nữ, thương tiếc nói:

- Bị thương rất nặng đó, có sợ không?

Hải Nữ ngả đầu vào lòng nàng, hơi hơi lay người nhỏ giọng nói:

- Hải Nữ vô dụng, không đối phó nổi nó.

Bách Linh an ủi:

- Không cần để ý, con thú này to lớn, chúng ta cũng không đối phó nổi. Được rồi, ngoan ngoãn yên đây, để ta giúp con trị thương.

Nói rồi trên đầu hào quang ngũ sắc lóe lên, Ngũ Thải tiên lan tự động bay ra xoay tròn trên đầu Hải Nữ, tự động trị thương cho nó.

Liếc Hải Nữ, Trương Ngạo Tuyết thủ thỉ:

- Bách Linh, tỷ ấy thương con nhất.

Bách Linh cười đáp trả:

- Đúng thế, từ nay về sau tỷ sợ làm nó hư mất, muội nhớ phải nghiêm quản nó hơn.

Trương Ngạo Tuyết nghe vậy cười cười, ánh mắt nhìn về Lục Vân xa xa.

- Bách Linh, tỷ thấy trận chiến giữa Lục Vân và Địa Âm Tà Linh cuối cùng thế nào đây?

Bách Linh nhìn theo, trầm ngâm nói:

- Thực lực của Lục Vân thật ra là một câu đố, không những địch nhân của huynh ấy không biết mà chúng ta cũng không biết được. Vì thế, trận chiến này cuối cùng thế nào ai cũng không thể tính ra được.

Gật đầu đồng ý, Trương Ngạo Tuyết thôi nhìn, vừa hay thấy Cự Linh thiên thú đã thu những xúc tu lại, điều này khiến nàng rất kinh ngạc.

- Nhìn nhanh, Cự Linh thiên thú đó không ngờ có chuyển biến.

Bách Linh vẻ mặt nặng nề, nhỏ giọng than:

- Tỷ cũng đã thấy rồi, con thú này so ra còn mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của chúng ta. Bây giờ tỷ đang tính xem đợi sau khi chúng ta thắng nó rồi, phải xử trí những con thú lớn còn lại thế nào đây?

Trương Ngạo Tuyết lắc đầu cười khổ, than dài:

- Chúng ta thật là vội vàng.

Bách Linh không trả lời, chìm vào suy tưởng.

Trên mặt biển, Cự Linh thiên thú và Tứ Linh thần thú trừng trừng nhìn nhau, hai bên sau khi dò xét thật lâu, dần dần có biến chuyển.

Trước hết, thân thể Cự Linh thiên thú bắt đầu chìm xuống, nhanh chóng ngập vào trong nước biển, chỉ lộ ra một bộ phận.

Tiếp đó, những con thú lớn bên ngoài dường như cảm nhận được tiếng kêu gọi, bắt đầu hội tụ vào giữa, chỉ giây lát ở vị trí của Cự Linh thiên thú đã xuất hiện mười tám con thú to như núi, đồng thời tru lên khiêu khích Tứ Linh thần thú.

Thấy vậy, Tứ Linh thần thú quát to một tiếng, âm thanh rung trời nhanh chóng khuếch tán, sức mạnh đáng sợ tạo nên từng luồng gầm gào của biển, lập tức áp chế những tiếng kêu gào của những con thú lớn.

Cảm nhận được sự khoa trương của Tứ Linh thần thú, những con thú lớn trong bước đồng thanh gào lên giận dữ, những âm thanh rung trời kết thành một loạt đáp trả Tứ Linh thần thú.

Thấy vậy, Tứ Linh thần thú rống lên giận dữ, hai cánh trên lưng vẫy vẫy, những luồng gió sắc như đao kinh trời phóng xuống, hóa thành hai lưỡi đao sáng hình quạt, hệt như thiên binh thiên tướng chém xuống trên đầu.

Lúc này, những con thú lớn trong biển lần lượt phản kháng, vô số hào quang hội tụ thành một kết giới phòng ngự nửa cung tròn nhanh chóng bị công kích của Tứ Linh thần thú đập vào.

Một âm thanh to lớn vang lên, tiếp theo là những tiếng kêu gào thảm thiết. Hai con thú lớn lập tức bị Tứ Linh thần thú đánh trọng thương sau khi kết giới phòng ngự bị vỡ, máu tươi nhiễm đỏ cả mặt biển rộng lớn.

Thấy vậy, những con thú lớn ở lân cận điên cuồng ùa lên, bắt đầu công kích hai con thú lớn trọng thương, rõ ràng muốn nuốt lấy cả hai.

Tứ Linh thần thú thấy vậy, thân thể hạ xuống, chớp mắt đã xông vào trong nước, lợi dụng lúc các con thú lớn đang tàn sát lẫn nhau để phát động công kích bí mật.

Vì thế, chỉ thấy nước biển chớp mắt đã dâng lên, vô số làn sáng như ngàn vạn thanh kiếm ánh sáng phun ra từ trong nước biển, xuyên qua thân thể thú lớn, tạo nên từng đợt máu tươi nhiễm đỏ cả tầng mây.

Tiếng kêu thảm lúc này vang tận mây xanh, mười sáu con thú lớn không chút may mắn tránh thoát, đều nổi giận giãy dụa, xoay sở, phản kích, tán loạn hình thành một cục diện hỗn loạn.

Đáng tiếc mọi thứ đều quá trễ, Tứ Linh thần thú ngay lập tức bay ra khỏi mặt nước, thân thể hệt như mũi tên, chỉ một hơi xuyên qua thân thể mười sáu con thú lớn, thu lấy tinh hoa bọn chúng đã tích lũy vài ngàn năm.

Ngừng lại, Tứ Linh thần thú nhìn những con thú lớn trước mắt, bọn chúng giãy dụa, gào rống, vang lên mãi những tiếng bi thiết, đang thưởng thức thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cảnh tượng có phần thảm thiết.

Đáng tiếc Tứ Linh thần thú đầy thú tính, tuyệt đối không có lòng thương xót như con người, vì thế không chút để ý, ngược lại còn mở to miệng nuốt lấy mười sáu viên ngọc đan của thú lớn.

Giây lát, Tứ Linh thần thú gào nhẹ một tiếng, toàn thân hào quang lấp lánh, một luồng khí kinh thiên chớp mắt bộc phát, lập tức xé nát thân thể cả mười sáu con thú lớn.

Sau đó, Tứ Linh thần thú ngửa mặt tru lên, thân thể trong ánh sáng bao phủ nhanh chóng phình to, trăm lần, ngàn lần.

Cảnh tưởng kinh thế hãi tục khiến mọi người chú ý.

Nhưng đúng lúc đó, Cự Linh thiên thú vốn đang chìm trong nước biển đột nhiên lộ lên, thân thể to lớn như sóng biển dâng trào, từ ngoài kéo vào trong hình thành một vòng vây, lợi dụng lúc thân thể Tứ Linh thần thú phình to khó mà né tránh, lập tức cuốn lấy nó, hơn nữa còn phong kín bốn bề.

Sau đó, Cự Linh thiên thú cơ thịt thu nhỏ, dùng sức mạnh vô song, bắt đầu công kích đơn giản nhất nhưng lại trí mạng nhất.

Bất ngờ khiến người ta thất kinh. Khi Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết, Lục Doanh mấy người nhìn thấy cảnh này, không khỏi thất kinh hồn vía, bắt đầu lo lắng cho Tứ Linh thần thú.

- Ngạo Tuyết, xem ra chúng ta phải giúp cho Đại Linh nhi một chút sức lực rồi.

Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, đưa mắt nhìn Bách Linh, trầm ngâm nói:

- Công kích của chúng ta phạm vi không lớn, sợ là hiệu quả không được lý tưởng.

Bách Linh kiên định trả lời:

- Cho dù thế nào, chúng ta cũng phải thử, tận lực tạo nên một cơ hội cho Đại Linh nhi.

Cảm nhận quyết tâm của nàng, Trương Ngạo Tuyết gật đầu đồng ý, đang chuẩn bị mở miệng, thì ánh đỏ lóe lên bên cạnh, Thương Nguyệt âm thầm đến nơi.

- Mọi người có tính toán gì chăng?

Thấy Thương Nguyệt mở miệng hỏi, Bách Linh trả lời:

- Chúng ta dự tính ra tay thử, nhưng chưa nắm chắc bởi vì phạm vi công kích của chúng ta không đáng đối với Cự Linh thiên thú.

Thương Nguyệt vẻ mặt hơi nặng xuống, chần chừ giây lát, trầm giọng nói:

- Chuyện này để cho muội, lần này muội thử xem sao, mọi người tạm thời lui lại.

Trương Ngạo Tuyết dặn dò:

- Phải hết sức cẩn thận.

Dứt lời liền cùng Bách Linh và Hải Nữ bỏ đi.

Cúi đầu, Thương Nguyệt nhìn xuống dưới chân, thấy Cự Linh thiên thú lúc này đã thu nhỏ thành một quả cầu hình tròn, trong lòng biết tình hình Tứ Linh thần thú nguy kịch, vì thế hạ người xuống dưới, dừng lại cách Cự Linh thiên thú chừng vài chục trượng, bắt đầu chuẩn bị công kích.