Thất Giới Hậu Truyện

Chương 945: Liệp sát hành động – Hành động tàn sát – phần 3




Thấy vẻ mặt tự tin như vậy của Thiên Lân, Hoa Ảnh cũng không nói nhiều, khẽ lẩm bẩm:

- Lo lắng nhất hiện nay của ta chính là Cao Đại Vĩ không đi qua nơi này, như vậy tất cả mọi thứ chúng ta nỗ lực đều uổng phí.

Thiên Lân nói:

- Điều này thì phải trông vào vận mạng Cao Đại Vĩ, xem thử ông ta có thể vượt qua được trận tai kiếp đêm nay không.

Hoa Ảnh lo lắng:

- Vận mạng của ông ta cũng ảnh hưởng trực tiếp đến chúng ta.

Thiên Lân an ủi:

- Không cần phải lo lắng, đây chỉ là lượt thứ nhất, cho dù không thành công, chúng ta vẫn còn có cơ hội.

Hoa Ảnh khẽ thở dài đáp:

- Hy vọng tất cả mọi hành động đêm nay thuận lợi!

Thiên Lân cười cười không nói gì thêm, kéo tay Hoa Ảnh đứng trong chỗ tối, ánh mắt chăm chú quan sát tình hình phía đối diện của cầu lớn Song Long, chờ đợi Cao Đại Vĩ.

Đêm, từ từ trôi qua, thời gian trôi xa. Thiên Lân và Hoa Ảnh im lặng chờ đợi, lòng đang từ từ trở nên lo âu. Hai người đến nơi này đã rất lâu rồi, Cao Đại Vĩ muốn tới thì sớm đã đến nơi này, nhưng Thiên Lân và Hoa Ảnh cứ chờ mãi mà không hề thấy bóng dáng của Cao Đại Vĩ. Ngửng đầu nhìn lên, Hoa Ảnh liếc bầu trời, có phần thất vọng nói:

- Trời bắt đầu tảng sáng rồi, phỏng chừng Cao Đại Vĩ sẽ không đi qua con đường này, những nỗ lực trước đây của chúng ta chỉ sợ uổng phí.

Thiên Lân khẽ cau mày lại, trầm ngâm nói:

- Không vội, chờ thêm nữa đi. Nếu trời sáng cũng không thấy bóng dáng của Cao Đại Vĩ, chúng ta lập tức quay về, an bài lại đối sách của mình.

Hoa Ảnh khổ sở trả lời:

- Cũng chỉ có thể như vậy.

Khi trời tảng sáng, trên cầu lớn sương trắng giăng giăng, trong gió sớm có một thanh âm yếu ớt khiến cho Thiên Lân phải chú ý đến.

Thiên Lân ánh mắt như điện, trầm giọng nói:

- Đến rồi, Cao Đại Vĩ thật xảo trá, quả thật là bình thản vô cùng. Cô hãy ẩn mình nơi này, ta lén tiến lên giữa cầu lớn để đánh lén.

Hoa Ảnh nghe vậy đột nhiên kéo tay Thiên Lân, ánh mắt long lanh như nước dặn dò:

- Cẩn thận cho an toàn.

Thiên Lân nhìn bộ dạng hiếm khi thấy được như vậy của Hoa Ảnh, cười đáp:

- Yên tâm, điều này đối với ta chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Dứt lời, toàn thân Thiên Lân lóe lên biến mất không còn tung tích. Hoa Ảnh đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng xuất thần, mãi một lúc sau mới đột nhiên giựt mình hoàn hồn, toàn thân lóe lên biến mất, ẩn giấu đi tung tích.

Gió sớm trước khi tảng sáng mang theo khí lạnh ào ào quanh quẩn trên Song Long đại kiều, trong màn sương trắng, một cỗ kiệu màu xám tro đang âm thầm bay thẳng đến Song Long đại kiều. Lơ lửng giữa không trung, Thiên Lân thi triển Thái Hư pháp quyết, không chỉ che giấu đi thân thể mà còn ẩn giấu cả khí tức toàn thân. Cỗ kiệu từ từ tiến gần đến, Thiên Lân trong lúc quan sát thì phân tích qua hoàn cảnh chung quanh, trong không khí nơi này đang lưu động một lượng lớn khí lạnh, lại thêm nước sông dưới chân cầu mãnh liệt mênh mông, vừa hay tạo thành một hoàn cảnh đặc thù, có lợi cho sự đột kích của Thiên Lân. Chốc lát sau, cỗ kiệu màu xám tro đã xuất hiện trong tầm nhìn của Thiên Lân, bốn người mang kiệu bước đi vùn vụt giữa không trung, tiêu sái phiêu dật. Đến Song Long đại kiều, cỗ kiệu quả nhiên dừng lại chốc lát giống như Thiên Lân suy nghĩ, người khiên cỗ kiệu ở phía trước bên trái đưa ra một tấm lệnh bài cho quan binh thủ thành, sau đó liền nâng cỗ kiệu trực tiếp bay thẳng đi.

Giữa không trung, Thiên Lân vào thời khắc cỗ kiệu dừng lại thoáng chốc, ngầm lợi dụng sức mạnh Linh Phách để thăm dò tình hình bên trong cỗ kiệu này, phát hiện trong kiệu quả thực có một người đang ngồi, người này hơi thở thật dài, người tầm thường rất khó mà phát hiện được sự tồn tại của y, như vậy có thể thấy được người này có thực lực tương đối kinh người. Thiên Lân lập tức nhận định người này chính là Tổng chỉ huy quân đoàn Ngũ Sắc Thiên Vực Cao Đại Vĩ. Đợi khi cỗ kiệu bay qua dưới chân, Thiên Lân đột ngột phát động công kích. Thời khắc đó, vì để đánh một chiêu lấy mạng liền, Thiên Lân thi triển tuyệt kỹ cực mạnh Ảo Diệt Tuyệt Sát, sức mạnh đáng sợ lập tức hội tụ hình thành một vụ nỗ có tính hủy diệt, lập tức nổ tung cỗ kiệu đó, ngay cả bốn người khiêng kiệu cũng toàn bộ bị nổ banh xác.

Biến cố xảy đến bất ngờ khiến người ta phải khiếp hãi, những binh sĩ thủ thành trấn giữ trên cầu lớn khi nghe thấy tiếng nổ thì ào ào ngửng đầu nhìn lên, đối lại là một cơn gió lốc không gì chống nổi, lập tức thổi bay toàn bộ binh sĩ ở trên cầu. Lơ lửng giữa không trung, Thiên Lân không né không tránh, ánh mắt chăm chú quan sát tình hình trung tâm vụ nổ, sức mạnh Linh Phách nhanh chóng thăm dò tình hình cụ thể trung tâm vụ nổ. Lần này ra tay, Thiên Lân chỉ mới vẻn vẹn thi triển có bảy thành thực lực, nhưng uy lực mạnh mẽ khiến hắn cảm thấy khiếp hãi. Trước khi giao hợp với Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân toàn lực thi triển Ảo Diệt Tuyệt Sát cũng không đạt đến được uy lực như hiện tại, hiện giờ chẳng qua dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, Ảo Diệt Tuyệt Sát của hắn thể hiện sức phá hủy đã vượt hẳn tưởng tượng của Thiên Lân.

Khi vụ nổ dần dần bình thường lại, một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên từ trung tâm vụ nổ tản ra, cùng với ý chí hận thù mãnh liệt lập tức ngưng đọng sương khói đang khuếch tán giữa không trung, hình thành một cảnh tượng kỳ lạ hiếm thấy. Thiên Lân kinh ngạc vô cùng, nhìn bóng người toàn thân lấp lánh ánh sáng ở dưới chân mình, trong lòng cảm thấy khiếp hãi, quả thật không hổ là Tổng chỉ huy quân đoàn Ngũ Sắc Thiên Vực, quả thực có thực lực cực mạnh. Thiên Lân chủ động hiện thân, nhìn Cao Đại Vĩ cách ngoài ba trượng, cất tiếng hỏi:

- Ngươi chính là tổng chỉ huy quân đoàn Ngũ Sắc Thiên Vực?

Thấy Thiên Lân xuất hiện, Cao Đại Vĩ cảm thấy hơi kinh ngạc, vừa quan sát đánh giá Thiên Lân, vừa đáp lại:

- Không sai, ta chính là Định Quốc Công Cao Đại Vĩ.

Thiên Lân hờ hững nói:

- Không tệ, ngươi ẩn giấu thực lực rất tốt, đáng tiếc ngươi bị định sẵn phải chết nơi này.

Tay phải giơ cao, ánh sáng hội tụ, màu sắc rực rỡ vây phủ quanh nắm tay của Thiên Lân, rồi nhanh chóng thu gọn lại, phát xuất hào quang chói chang.

Cao Đại Vĩ vội vàng quát lên:

- Chậm đã, ngươi thật ra là ai, vì sao giữa đường chặn đánh giết người? Chuyện La Liệt có phải do ngươi làm không?

Thiên Lân đáp:

- Người chết không cần phải biết quá nhiều chuyện, ngươi còn không mau chịu mạng đi thôi!

Lời còn vang bên tai, Thiên Lân lần thứ hai thi triển Ảo Diệt Tuyệt Sát, lần này chính diện công kích nên phát huy đến tám phần thực lực.

Cao Đại Vĩ gầm giận một tiếng, toàn thân hào quang ngũ sắc rực rỡ hình thành một kết giới xoay tròn rất nhanh, ý muốn dùng điều này để chống lại công kích của Thiên Lân. Nhưng Ảo Diệt Tuyệt Sát của Thiên Lân không gì chống nổi, bá đạo vô cùng. Kết giới phòng ngự của Cao Đại Vĩ tuy bền cứng nhưng do trước đây đã bị Thiên Lân đánh lén làm bị thương, thực lực giảm hẳn, lúc này biểu hiện mạnh mẽ cũng chỉ như kế không thành mà thôi, muốn dùng điều này để khiến Thiên Lân khiếp sợ, lại không ngờ Thiên Lân chuyến này quyết không thành không về, vì thế càng chọc cho Thiên Lân công kích đáng sợ hơn. Trong màn đêm, ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng sấm sét đánh tung lên, sức phá hủy đáng sợ do vụ nổ tạo ra khiến không gian vặn vẹo, lập tức đẩy ngay Cao Đại Vĩ vào đất chết, cả người bị diệt cả hồn lẫn xác, chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất trong trời đất.

Một chiêu thành công, Thiên Lân lắc mình rời đi, chỉ trong chớp mắt đã quay về bên Hoa Ảnh. Lúc này trên tầng không Song Long đại kiều bóng người đột ngột xuất hiện, hai hình bóng lắc lư bất định đang nhìn quanh quất, miệng lớn tiếng gọi chủ nhân.

Trong chỗ núp, Hoa Ảnh nhìn hai bóng người đó nhẹ giọng nói:

- Đó chính là người khiêng kiệu ở phía trước, chắc là trợ thủ đắc lực của Cao Đại Vĩ, thực lực có phần kinh người.

Thiên Lân cười đáp:

- Bọn chúng càng nóng này, cho thấy mục tiêu ám sát của chúng ta càng chuẩn xác.

Hoa Ảnh gật đầu đáp:

- Từ vẻ mặt lo lắng và giọng nói của bọn họ, có thể suy đoán, người mà công tử vừa mới giết chính là Cao Đại Vĩ.

Thiên Lân trả lời:

- Nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta phải lập tức rời đi, không thể để lại bất kỳ dấu tích nào.

Dứt lời, Thiên Lân tay phải múa lên, một cơn gió lạnh hóa thành cuồng phong lập tức thổi tung khu vực của Song Long đại kiều.

Hành động này rõ ràng vô cùng, lập tức khiến cho người ở không trung chú ý đến, bọn họ rống lên giận dữ ập đến, bộ dạng như hung thần ác sát khiến người ta nhìn thấy phải khiếp hãi.

- Cô ở đây chờ ta, để ta dụ bọn chúng đi.

Buông lại một câu, Thiên Lân lóe lên xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh bắn thẳng xuống mặt sông dưới cầu, vang lên phốc một tiếng liền rơi vào trong sông.

Thấy vậy, hai thủ hạ của Cao Đại Vĩ kinh hãi giận dữ vô cùng, miệng gào thét gầm gừ, đồng thời bắn mình vào trong dòng sông, không ngờ lại chọn cách truy đuổi không buông tha. Ánh nhạt lóe lên, Thiên Lân xuất hiện bên cạnh Hoa Ảnh, kéo cánh tay ngọc của nàng cười nói:

- Đi thôi, mọi thứ thuận lợi!

Hoa Ảnh cười cười, dẫn Thiên Lân chạy thẳng đến phân hội của Thánh Nữ giáo, thấy có rất nhiều binh sĩ, vốn dĩ lúc này toàn thành đã giới nghiêm.

Thiên Lân thi triển Thái Hư pháp quyết, lợi dụng thuật ẩn thân dẫn Hoa Ảnh thuận lợi đến phân hội đã xác định, nhờ vào Thời Không Truyền tống trận để âm thầm quay lại Thánh Nữ giáo. Hoa Ảnh an bài cho Thiên Lân nghỉ ngơi trong phòng của mình, sau đó liền đi gặp Hoa Ngạo Nguyệt, ai ngờ Hoa Ngạo Nguyệt trước đó đã sớm bị Thần Vương triệu hồi vào cung rồi.

Thiên Lân hoàn toàn không kinh ngạc, điềm nhiên nói:

- Tin tức La Liệt bị trọng thương rõ ràng đã khiến cho Thần Vương chú ý, vì thế nửa đêm mới phái người gọi thánh nữ tiến cung. Từ phân tích chuyện này, lúc này Thần Vương đại điện chắc chắn là náo nhiệt vô cùng, ngoại trừ thánh nữ ra, phỏng chừng còn có không ít đại thần trong triều, cô không cần phải lo lắng cho thánh nữ.

Hoa Ảnh đáp:

- Ta tới đây chỉ để báo cho công tử biết tin, ngoài ra ta phải đi ra ngoài một chuyến, chắc không lâu lắm, công tử cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, chớ có ra khỏi cửa để tránh bộc lộ thân phận.

Thiên Lân cười trả lời:

- Yên tâm đi, ta sẽ không chạy lung tung đâu, cô phải chú ý đến an toàn bản thân, nhớ đi sớm về sớm.

Hoa Ảnh không đáp, liếc Thiên Lân rồi sau đó xoay mình rời đi.

Thiên Lân mặt nở nụ cười cười, nhớ lại cảnh tượng ngượng ngùng lúng túng giữa hai người trước đây. Thiên Lân trong mắt không ngờ lại dâng lên một sự mong đợi. Nằm trên giường của Hoa Ảnh, một mùi u hương nhàn nhạt bao trùm lấy Thiên Lân, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười mỉm, chốc lát sau đã ngủ yên rồi.