Thất Giới Hậu Truyện

Chương 938: Nhất nhật sổ biến - một ngày mấy lần biến hóa - phần 4




Lâm Phàm lạnh lẽo trả lời:

- Năm xưa ngươi bị tổ tiên Đằng Long cốc của ta phong ấn dưới Băng Nguyên, dài đến vài ngàn nam. Hiện nay ngươi gặp dịp quay lại nhân gian, vốn nên thay đổi tâm tính để làm một người mới, nhưng ngươi lại không biết hối cải, ngược lại còn gây họa cho Băng Nguyên, ta hôm nay phải thay trời hành đạo, khiến ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi nhân gian.

Tức giận hét to, Thiên Tàm lão tổ quát:

- Hay cho một môn hạ đệ tử của Đằng Long cốc, không ngờ lại dám lớn giọng như vậy, lão tổ hôm nay phải khiến ngươi được biết, ta tung hoành tám trăm năm bất bại trên Băng Nguyên là do đâu.

Tung mình bay thẳng lên trời, hai tay giang ra, Thiên Tàm lão tổ toàn thân ánh trắng như ngọc, vô số sức mạnh gió tuyết nhanh chóng ập thẳng đến lão, hình thành một vòng xoáy khổng lồ màu trắng quanh mình lão, đang nhanh chóng khuếch tán. Thấy vậy, Lâm Phàm thân thể bắn mình lên không, hai mắt nhìn chằm chằm địch nhân thi triển Phi Long quyết, khí thế toàn thân tăng lên, chớp mắt đã hình thành một áp lực to lớn chung quanh để chống lại sát khí hung dữ mà Thiên Tàm lão tổ phát ra. Bầu trời, cuồng phong yên lặng, bão tuyết dừng hẳn, cảnh tượng ngưng đọng hệt như một bức họa vĩnh hằng khiến cho người ta cảm thấy rung động khiếp sợ.

Thiên Tàm lão tổ có phần giật mình, ánh mắt quay lại nhìn thần binh Tà Ảnh trong tay của Lâm Phàm, trong mắt toát ra vài phần cảnh giác bởi vì thanh thần binh thời thượng cổ này đang phát xuất ra nhuệ khí khiến lòng người phải lạnh lẽo. Thiên Tàm lão tổ không dám sơ ý, lập tức đề tăng tu vi cả đời lên đến cực hạn, dự tính một chiêu phải phân thắng thua. Trên người Thiên Tàm lão tổ hào quang hội tụ, ánh sáng chói mắt xoay tròn quanh người lão rồi thu nhỏ, hình thành một quả cầu ánh sáng dần dần thu nhỏ lại, chớp mắt đã ngưng tụ thành một điểm, sau đó liền đột nhiên khuếch tán cùng với sức mạnh bành trướng xoay tròn hệt như mũi tên ánh sáng ập đến bắn thẳng vào thân thể Lâm Phàm. Đối mặt với một chiêu trông có vẻ đơn thuần nhưng thực tế lại hung hiểm vô cùng của Thiên Tàm lão tổ, Lâm Phàm không dám chần chừ, ánh sáng toàn thân chớp mắt đã hội tụ vào trong cánh tay phải, truyền vào trong thần đao Tà Ảnh, phát xuất thức thứ hai trong Lôi Đình tam thức - Hoành Tảo Thiên Địa. Cổ tay đảo chuyển, thần đao xuất kích. Lâm Phàm tay phải đảo chuyển, thần binh Tà Ảnh quét ngang chẻ dọc, làn đao sắc bén của nó phá không gào thét. Thế công giữa hai bên đồng thời phát ra, tụ lại một chỗ giữa không trung, hình thành một quả cầu ánh sáng khuếch tán, chớp mắt đã bao trùm lấy cả hai bên vào trong đó. Sóng ánh sáng hủy diệt cùng với tiếng sét rung trời từ nơi tụ lại tràn ra bên ngoài, chớp mắt đã tác dụng lên cơ thể Lâm Phàm và Thiên Tàm lão tổ, lập tức tạo nên đả kích trí mạng với cả hai người. Thời khắc đó, Lâm Phàm toàn thân run rẩy, khóe miệng trào máu tươi, thân thể bị sóng xung kích đáng sợ kia làm cho bị thương, chớp mắt đã bị hất tung đi vài dặm, thương thế nghiêm trọng.

Thiên Tàm lão tổ giỏi phòng ngự, nhưng sức nổ do một chiêu đáng sợ này sản sinh ẩn chứa ngọn lửa cực dương cực cương, vừa hay tương khắc với pháp quyết mà Thiên Tàm lão tổ tu luyện, điều này khiến cho Thiên Tàm lão tổ không kịp chuẩn bị, cuối cùng bị trọng thương tại chỗ, bị đánh bay đi khoảng vài trăm trượng. Lần thứ ba giao tranh, Lâm Phàm và Thiên Tàm lão tổ lưỡng bại câu thương, không phân thắng thua. Điều này khiến cho Thiên Tàm lão tổ vô cùng tức giận, cơ hồ khó có thể tin được sự thực trước mắt. Luận về thực lực, Lâm Phàm đúng là đang ở hậu kỳ của cảnh giới Huyền Chân, còn hoàn toàn chưa bước vào cảnh giới Thiên Tiên, đơn thuần luận về tu vi, hắn còn chưa phải là địch của Thiên Tàm lão tổ. Nhưng Lâm Phàm cũng có ưu thế của hắn, trên người hắn có mang thần khí Phi Long đỉnh, tay nắm thần binh Tà Ảnh, Phi Long quyết phối hợp với Lôi Đình tam thức, sức công kích của nó đã được khuếch đại ít ra cũng lên gấp đôi, điều này đối với Thiên Tàm lão tổ là một đả kích trí mạng.

Cuồng phong gào thét, bão tuyết như trút bồn. Sau vụ nổ kịch liệt, bầu trời lại khôi phục bình thường. Linh Hoa lo lắng cho an nguy của Lâm Phàm, nhịn không được tiến lên tiếp ứng, đỡ lấy phu quân đang bị trọng thương rơi xuống. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Phàm, Linh Hoa rất thương yêu, êm ái hỏi:

- Sư huynh, huynh có bị nặng lắm không?

Lâm Phàm miễn cưỡng bật cười, lắc đầu đáp:

- Chút nội thương không đáng ngại, muội không cần phải lo lắng cho ta, trước tiên hãy để ý đến tình hình địch nhân.

Linh Hoa gật đầu không đáp, chuyển mình đến bên cạnh Tuyết Nhân, giao Lâm Phàm đã trọng thương vào trong tay của Tuyết Nhân, sau đó tung mình bay lên, nhắm thẳng đến chỗ Thiên Tàm lão tổ đang rơi xuống.

Tung mình lùi lại, Thiên Tàm lão tổ gào thét như điên dại. Sau khi rơi xuống mặt đất rồi, sớm muốn biết tình hình của Lâm Phàm, vừa hay phát hiện được Linh Hoa đang bay đến. Gầm giận một tiếng, Thiên Tàm lão tổ không để ý đến thương thế, lập tức bắn mình ra giữa không trung, tức giận nhìn địch nhân đang đến gần.

Nhìn địch nhân chật vật khổ sở, Linh Hoa ánh mắt như băng lạnh, gương mặt thanh tú nhìn không thấy chút dao động nào, điều này khiến cho Thiên Tàm lão tổ tâm thần chấn động. Né tránh ánh mắt của Linh Hoa, Thiên Tàm lão tổ hận thù nói:

- Muốn chiếm lấy tiện nghi, không dễ như vậy đâu.

Linh Hoa ánh mắt hờ hững có mấy phần cừu hận, giọng lạnh lùng như băng hỏi lại:

- Phải vậy không? Thế thì ta muốn thử coi thế nào.

Chưởng dựng đứng như dao, Linh Hoa tay phải phất nhẹ nhàng về phía Thiên Tàm lão tổ, nhìn qua có vẻ êm ái không có sức, nhưng vẻ mặt của Thiên Tàm lão tổ lại vô cùng nghiêm trọng. Thiên Tàm lão tổ tay phải một chưởng từ từ đẩy ra, lòng bàn tay phát xuất ánh sáng trắng như bạc, ngưng tụ thành một bóng chưởng lấp lánh, đón lấy một chiêu Tu La đao này của Linh Hoa. Chưởng lực và làn đao gặp nhau giữa đường, lập tức va chạm với nhau, hình thành một vụ nổ đầu tiên, Tu La đao rất dễ dàng bổ đôi chưởng lực của Thiên Tàm lão tổ, tiếp tục ép thẳng đến Thiên Tàm lão tổ.

Bật cười hờ hững, Thiên Tàm lão tổ không chút để ý, tay trái bắt thành một thủ thế kỳ quái trước ngực, phát xuất một chùm ánh sáng màu xanh lam da trời, lại lần nữa va chạm vào Tu La đao. Lần này, uy lực của vụ nổ càng thêm phần kinh người, khoảng cách cũng gần với Thiên Tàm lão tổ hơn nữa, sóng xung kích mà nó sinh ra trực tiếp tác dụng lên người của Thiên Tàm lão tổ, mạnh mẽ ép cho lão phải lùi lại vài chục trượng. Gầm giận một tiếng, Thiên Tàm lão tổ lập tức tung mình bay lên, bắn thẳng lên trời cao, chuẩn bị công kích lần nữa.

Linh Hoa hiểu rõ tâm tư của Thiên Tàm lão tổ, tranh tiên một bước bắn thẳng lên trời mây trên cao, từ giữa không trung triển khai ngăn chặn. Công kích của Linh Hoa chiêu thức chỉ có một, nhưng uy lực của Tu La đao lại vô cùng kinh người, làn đao nhìn có vẻ âm nhu như vậy lại có được sức phá hoại đáng sợ, điều này khiến cho Thiên Tàm lão tổ vừa tức vừa gấp, không khỏi phải chọn cách né tránh, từ đó khí thế liền thua kém Linh Hoa. Đối mặt với né tránh của Thiên Tàm lão tổ, Linh Hoa hoàn toàn không cố gắng truy kích, mà lại đứng yên bất động, dùng ánh mắt khinh miệt để nhìn Thiên Tàm lão tổ chằm chằm. Cảm nhận được sự khinh bỉ trong ánh mắt của Linh Hoa, Thiên Tàm lão tổ trong lòng rất tức giận, bản thân đã từng vô địch Băng Nguyên, hiện nay lại bị một tên tiểu nha đầu này coi thường, điều này khiến lão làm sao có thể nuốt đi cơn tức này được? Thiên Tàm lão tổ lập tức rống to một tiếng, thi triển tuyệt kỹ cực mạnh Lục Điệp Bát Ảnh, muốn đưa Linh Hoa vào chỗ chết.

Linh Hoa phát hiện được nguy cơ, trong lòng lóe lên một tia do dự. Lúc này, Lâm Phàm trong lòng Tuyết Nhân thấy Linh Hoa gặp nguy hiểm, lập tức tung mình bay thẳng lên trời, muốn trợ giúp Linh Hoa một tay. Do Lâm Phàm thương thế không nhẹ, công kích bình thường không tạo thành được uy hiếp đối với Thiên Tàm lão tổ, vì thế vào lúc quan trọng, Lâm Phàm thi triển ra Phi Long đỉnh, quyết tâm tiêu diệt Thiên Tàm lão tổ cho được. Theo sự xuất hiện của Phi Long đỉnh, một luồng khí thế to lớn trong chớp mắt đã tràn khắp cả Băng Nguyên, điều này khiến cho Thiên Tàm lão tổ và Linh đều trong nhất thời liền phát hiện ra được, ào ào quay đầu nhìn lại Lâm Phàm.

Chăm chú nhìn Phi Long đỉnh giữa không trung, Thiên Tàm lão tổ tâm thần chấn động mạnh mẽ, sự khiếp sợ trong tiềm thức khiến lòng lão có kinh hãi, tự đánh giá lại tình thế trước mắt, cuối cùng chọn cách bỏ chạy. Phát hiện được hướng đi của Thiên Tàm lão tổ, Lâm Phàm ý đồ muốn ngăn lại, đáng tiếc thất bại trong gang tấc.

Linh Hoa thấy vậy không để ý nhiều lắm, lên tiếng an ủi:

- Không nên để ý nhiều lắm, hôm nay chúng ta đánh lùi Thiên Tàm lão tổ cũng tính là giành được thắng lợi. Đợi lần sau gặp lại mới thu thập lão ta cũng chưa muộn.

Lâm Phàm nghe vậy thu hồi lại Phi Long đỉnh, gật đầu đáp:

- Muội nói cũng đúng, ta thật nóng nảy quá.

Mang Lâm Phàm quay lại bên cạnh Tuyết Nhân, Linh Hoa dặn dò:

- Đi thôi, giao chiến nơi này có khả năng kinh động đến những địch nhân khác, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này.

Tuyết Nhân không hề bàn luận gì thêm, theo Linh Hoa dẫn đường, tiếp tục đi thẳng về mặt Tây. Trên đường đi, Tuyết Nhân phân ra một phần sức lực để trị thương cho Lâm Phàm, kết hợp với nỗ lực bản thân của Lâm Phàm, thương thế của hắn nhanh chóng được khống chế, hơn nữa còn đi vào quá trình khôi phục.

Linh Hoa quan sát tình hình chung quanh, khi đến gần chỗ trước đây là Thiên Nữ phong, bất ngờ phát hiện Thiên Nữ phong đã không còn, trước mắt là một hố sâu do ngọn núi sụp đổ. Khẽ than một tiếng, Linh Hoa dừng chân chăm chú nhìn một lúc, sau đó liền tiếp tục đi về phía Tây.