Thất Giới Hậu Truyện

Chương 92: Tuyết Nhân đột hiện (Tuyết nhân đột nhiên xuất hiện)




Thời gian chờ đợi có vẻ đặc biệt dài dằng dặc.

Khi hoa tuyết từ trên không trung băng cốc rơi xuống, Trương Trọng Quang, Tiễn Vân Hạc và Phi Hiệp vẻ mặt đều xuất hiện nét kinh ngạc bởi vì hoa tuyết rơi xuống rất quái lạ.

Quan sát tình hình bống phía, Phi Hiệp nói:

- Hai vị sư bá, xem ra tình hình có điều không ổn.

Tiễn Vân Hạc cau chặt mày trả lời:

- Hoa tuyết này rõ ràng do người làm, nhưng có ý nghĩa thế nào đây?

Trương Trọng Quang trầm giọng nói:

- Không cần phải đoán, lát nữa sẽ biết thôi.

Nói rồi quanh người lóe hào quang, bố trí ngay một phòng ngự kết giới bọc lấy cả ba người lại.

Băng cốc yên tĩnh không một tiếng động, không chút khác thường.

Hoa tuyết trên bầu trời càng rơi càng nhiều, nhưng người ẩn núp lại không hề xuất hiện.

Lẽ nào ba người đoán sai rồi?

Còn đang suy tư, một luồng khí tức đột nhiên tới cùng với cơn bão tuyết trong tiếng nổ cuồn cuộn từ ngoài cốc truyền vào.

Chớp mắt, một quả cầu tuyết to chừng vài trượng bay đến với tốc độ kinh người, hệt như đá tảng rơi xuống, mỗi một lần chạm đất đều truyền đến sức mạnh rất lớn, phảng phất như động đất.

Thân thể bay lên, Phi Hiệp kinh hãi nói:

- Chuyện này là thứ gì đây, sao lại như vậy?

Trương Trọng Quang vẻ mặt biến sắc, trầm trọng nói:

- Đây là Tuyết Nhân, không ngờ hắn cũng đến đây rồi?

Phi Hiệp nghi hoặc nói:

- Tuyết Nhân? Là thứ gì vậy?

Trương Trọng Quang không đáp, ánh mắt nhìn chằm chằm quả cầu tuyết đang đến, đồng tử đang thu nhỏ lại.

Tiễn Vân hạc giải thích:

- Tuyết Nhân là một cách xưng hô, cũng là người thường. Theo như lời của tổ sư con, tám trăm năm trước trên Băng Nguyên xuất hiện một đứa trẻ toàn thân mọc đầy lông trắng, được Tuyết Vực Điên Quái thu lấy nuôi dưỡng. Năm mươi năm sau, tuyết nhân toàn thân trắng toát không mặc quần áo, cả người đao thương không gây thương tích, thủy hỏa không xâm nhập được, luyện được Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công, hơn nữa còn học được toàn bộ công pháp của Tuyết Vực Điên Quái, trở thành một người tồn tại đặc biệt kỳ dị trên Băng Nguyên. Vài trăm năm nay, tuyết nhân luôn cư ngụ cách nơi này ngoài bảy trăm dặm, ở Băng Hà cốc là một nơi núi non hẻo lánh, rất ít khi xuất hiện. Tuyết nhân tính tình cổ quái, không quan hệ tốt với Băng Nguyên tam phái, nhưng tu vi hắn đáng sợ, ba phái cũng không làm gì được hắn.

Phi Hiệp nghe xong, lo lắng nói:

- Theo như lời của sư bá, nếu như Tuyết Nhân gây bất lợi cho chúng ta, chúng ta cũng rất ít cơ hội đánh bại được hắn?

Tiễn Vân Hạc cười khổ đáp:

- Không phải rất khó khăn mà căn bản là không có cơ hội. Được rồi, nếu Tuyết Nhân xuất hiện, cẩn thận một chút.

Còn đang nói, chỉ thấy quả cầu tuyết to lớn dừng cách ba người vài trượng, đang chuyển động cực nhanh tại chỗ, hình thành một cơn gió lốc cực mạnh, thiếu chút nữa đã hút lấy ba người vào trong rồi.

Cảnh tượng đó duy trì một lát, cuối cùng quả cầu tuyết dừng lại.

Lúc này, chỉ nghe một tiếng băng tuyết tan vỡ trầm đục, từ trong quả cầu tuyết xông ra một bóng người lông lá búng mình lên lơ lửng giữa không trung.

Trương Trọng Quang thân thể run lên, ngay khi Tuyết Nhân phá băng xuất hiện, băng tuyết tung bay va chạm vào kết giới phòng ngự do ông lập ra, khiến ông bị chấn động rất mạnh mẽ.

Tiễn Vân Hạc phát hiện được tình hình của ông, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy, quan tâm hỏi:

- Sư huynh có sao không?

Lắc đầu nhẹ, Trương Trọng Quang trả lời:

- Không sao, ta chỉ khiếp hãi trước sự mạnh mẽ của hắn.

Phi Hiệp nhìn về phía trước, chỉ thấy Tuyết Nhân đó quả thật toàn thân đầy lông lá, những sợi long tơ dài cả tấc che phủ da thịt toàn thân, chỉ thoáng lộ ra bộ mặt nhưng có thể thấy được mắt miệng và tai, cảm giác hệt như một con gấu Bắc Cực.

Còn về hình thể, Tuyết Nhân tỏ ra hết sức to lớn, ít ra cũng cao hơn người thường cả cái đầu, tứ chi thô tháp dài ngoằng, cả người khôi ngô, nếu không lưu ý dễ dàng cho hắn là một con gấu Bắc Cực.

Ngạo nghễ giữa không trung, Tuyết Nhân toàn thân toát ra vài phần bá đạo.

Lạnh lùng nhìn ba người dưới mặt đất, giọng hắn cứng ngắc lên tiếng:

- Các ngươi là môn hạ Đằng Long cốc?

Trương Trọng Quang thu hồi lưới sáng phòng ngự, cung kính đáp:

- Bẩm tiền bối, hậu bối là Trương Trọng Quang, đây là sư đệ Tiễn Vân Hạc, sư điệt Phi Hiệp, chúng ta đều xuất thân từ Đằng Long cốc, gia sư chính là đương nhiệm cốc chủ Triệu Ngọc Thanh.

Tuyết Nhân ánh mắt hơi biến, hừ nhẹ nói:

- Thì ra là hắn! Đáng tiếc thiên phú các ngươi quá kém, ngay cả ba phần của hắn cũng không học được.

Trương Trọng Quang không tiện phản bác, đành thuận theo lời nói của hắn trả lời:

- Tiền bối giáo huấn đúng, hậu bối thiên phú ngu độn khiến người thấy phải cười. Lần này tiền bối quang lâm nơi này không biết vì sao?

Tuyết Nhân lạnh lẽo đáp:

- Ta vì sao đến đây ngươi không biết chăng?

Trương Trọng Quang bật cười xấu hổ, đang muốn nói lại phát hiện Tuyết Nhân quay đầu nhìn ra xa, vội vàng hỏi:

- Tiền bối, có phải vì …

Tuyết Nhân hừ lạnh nói:

- Xem ra người đến giúp vui quả thật không ít.

Nói rồi, trên bầu trời xa xa xuất hiện một vài tia sáng, không bao lâu đã thấy sáu bóng người bay thẳng về phía này.

Chăm chú nhìn người đến, Trương Trọng Quang thầm nghĩ: “Cao thủ Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông đã đến rồi, nhưng bọn họ vì sao khí tức không thông, đều bị thụ thương rồi chăng?”

Bên cạnh, Tiễn Vân Hạc nhỏ nhẹ nói:

- Sư huynh, xem ra bọn họ cũng gặp phải phiền phức rồi.

Trương Trọng Quang gật đầu nhè nhẹ, còn chưa kịp nói, sáu người kia đã xuất hiện ở trên không trung băng cốc, lập tức có năm người hạ xuống, một người lơ lửng giữa không trung.

Mỉm cười gật đầu, Trương Trọng Quang nhìn năm người mới hạ xuống, khách khí lên tiếng:

- Té ra là Mạc đại hiệp của Ly Hận thiên cung và Phùng đại hiệp của Thiên Tà tông đã đến, quả thật không kịp nghênh tiếp. Còn có vị này chưa quen, chắc hẳn là đến từ trung thổ?

Nguyên lai, năm người hạ xuống chính là Mạc Ngữ, Tiết Phong, Phùng Vân, Hạ Kiến Quốc cùng với Ngọc Kiếm thư sinh, tất cả đều bị thương. Còn người lơ lửng giữa không trung kia tự nhiên là Tây Bắc Cuồng Đao.

Gật đầu lạnh lùng, Mạc Ngữ tính trả lời. Phùng Vân tính cách sảng khoái, đáp lễ:

- Quả thật trùng hợp, không ngờ lại gặp nhau ở nơi này. Không biết Tân Nguyệt của quý phái và Thiên Lân kia thế nào rồi?

Ngọc Kiếm thư sinh nhẹ giọng nói:

- Vãn bối Ngọc Kiếm thư sinh, đến từ Trừ Ma liên minh.

Trương Trọng Quang nghe vậy hơi bất ngờ, kinh ngạc nói:

- Té ra là Ngọc Kiếm thư sinh, ta là Đại đệ tử của Đằng Long cốc Trương Trọng Quang, tiểu đồ Từ Tĩnh sáng nay trở về cũng có nhắc qua ngươi.

Ngọc Kiếm thư sinh trả lời:

- Té ra là Trương tiền bối, thất kính.

Trương Trọng Quang cười cười, nhìn sang Phùng Vân, trả lời:

- Tân Nguyệt và Thiên Lân đều tốt cả, hiện nay đang làm việc. Các vị hỏi bọn họ không biết …

Phùng Vân nghi hoặc nói:

- Bọn họ đều tốt? Chuyện này kỳ quái quá. Trước đây chúng ta gặp Tân Nguyệt và Thiên Lân bị trọng thương dưới chân Thiên Dực phong liền ra tay cứu giúp, địch nhân không ngờ quá lợi hại, chúng ta toàn bộ đều bị thương. Sao chỉ một lát mà bọn họ đều tốt cả được?

Trương Trọng Quang sửng người, liếc mọi người, ánh mắt nhìn Tiễn Vân Hạc cau mày nói:

- Đệ có phát hiện Tân Nguyệt và Thiên Lân bị thương chăng?

Tiễn Vân Hạc lắc đầu đáp:

- Không hề có, hai người bọn chúng xem ra tinh thần đầy đủ, khí tức mạnh mẽ, không giống như có bị thương.

Phi Hiệp mơ hồ nói:

- Sư muội sao lại chạy đến Thiên Dực phong, chuyện này không thích hợp.

Thiên Tà tông Hạ Kiến Quốc nói:

- Mọi chuyện phát sinh trước đó chúng ta đều không rõ lắm, khi chúng ta đến Thiên Dực phong vừa hay gặp Ma Vu của Xà Thần địa muốn đưa Tân Nguyệt cô nương vào chỗ chết… Chúng ta ngăn được Ma Vu lại, Tân Nguyệt cô nương mang theo Thiên Lân bỏ đi… Ông lão trọc đầu truy đuổi theo, sau đó không biết như thế nào.

Nghe qua Hạ Kiến Quốc thuật lại, Trương Trọng Quang, Tiễn Vân Hạc, Phi Hiệp ba người đều ngẩn ra, bọn họ căn bản không biết tình hình trong đó phát sinh thế nào.

Ngọc Kiếm thư sinh thấy vậy, trầm ngâm nói:

- Chuyện này ta biết một chút, nhưng ta có một nghi vấn, Thiên Lân phải là môn hạ của Đằng Long cốc không?

Phi Hiệp buột miệng đáp:

- Không phải, hắn từ nhỏ đã ở cùng cha mẹ hắn trên Thiên Nữ phong không xa Đằng Long cốc, có quan hệ mật thiết với chúng ta.

Hơi bất ngờ, Ngọc Kiếm thư sinh than khẽ:

- Té ra là vậy, khó trách hắn … Ồ, không nói chuyện này nữa. Chỗ Thiên Lân xuất hiện đầu tiên không phải là Thiên Dực phong, mà là … Hắn vì cứu một thiếu niên tên Dực Thiên Tường nên phải trả giá rất lớn. Sau đó đến được Thiên Dực phong, Thiên Lân một mình cuốn lấy với Ma Vu và Ngốc Thiên Ông, để cho Dực Thiên Tường tiến vào Thiên Dực phong, hóa thành một con chim ưng khổng lồ bay lên trời mà đi. Vì thế Ma Vu và Ngốc Thiên Ông ôm hận trong lòng, cùng nhau muốn đưa hắn vào đất chết.

Ta tuy ra tay hỗ trợ, nhưng hai người này đúng là cao thủ cấp bậc Quy Tiên hiếm thấy, cuối cùng Thiên Lân rơi vào tuyệt cảnh, vào lúc nguy hiểm nhất thì Tân Nguyệt xuất hiện, tiếp sau đó là những chuyện vừa rồi. Còn làm thế nào mà Tân Nguyệt và Thiên Lân tránh được truy sát của Ngốc Thiên Ông, chuyện này chỉ có thể hỏi bọn họ mà thôi.

Nghe vậy, những người ở đó ngoại trừ Tây Bắc Cuồng Đao vẻ mặt lạnh nhạt, cho dù là Tuyết Nhân đang im lặng, khi nghe thấy chim ưng khổng lồ cũng hơi hơi bất ngờ.

Tiễn Vân Hạc kinh khiếp nói:

- Dực Thiên Tường? Chim ưng khổng lồ? Chuyện này thật ra là như thế nào?

Ngọc Kiếm thư sinh cười khổ đáp:

- Ta cũng không biết rõ lắm, bất quá có thể khẳng định một chuyện, một số cao thủ thần bí xuất hiện trên Băng Nguyên đều hướng về Thiên Dực phong. Còn về dấu chân khổng lồ nơi này lại là một chuyện khác nữa.

Trương Trọng Quang vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu, ánh mắt liếc về Tây Bắc Cuồng Đao, cuối cùng nhìn lại Tuyết Nhân, khẽ nói:

- Tiền bối lần này đến cũng vì chuyện dấu chân, không biết người muốn làm sao đây?

Tuyết Nhân nhìn về phía kết giới vô hình, lạnh lùng hỏi:

- Nơi này có bao nhiêu người đã đi qua rồi?

Trương Trọng Quang thản nhiên đáp:

- Hiện nay đã biết có bảy người, chia ra là Tuyết Vực Tam Yêu, Đằng Long cốc môn hạ có ba đệ tử cùng với Thiên Lân. Còn có thêm người khác hay không, bọn ta không biết được.

Tuyết Nhân lạnh lẽo nói:

- Chưa có một người nào đi ra?

Trương Trọng Quang đáp:

- Đúng thế, chưa thấy người nào ra. Nhưng trước đây có nghe Tân Nguyệt nhắc qua, nói là Thiên Tàn tông chủ cũng ẩn mình quanh đây, nhưng ở nơi nào thì bọn ta không biết rõ lắm.

Tuyết Nhân hừ khẽ nói:

- Thiên Tàn tông chủ, không phải là Nhị đệ tử của Thiên Tàn lão tổ, so với lão quỷ chết rồi còn kém xa lắm.

Trương Trọng Quang không tiện trả lời, quay đầu nói với Mạc Ngữ và Phùng Vân:

- Lần này được hai phái ra tay tương trợ cứu Tân Nguyệt khỏi nguy nan, Đằng Long cốc ta cảm kích vô cùng. Còn về chuyện dấu chân nơi này, thật ra ẩn chứa thế nào, tốt hay xấu cho Băng Nguyên, hiện nay ai cũng không biết được. Hy vọng ba phái chúng ta đồng tâm hiệp lực tìm ra chân tướng sau lưng.

Mạc Ngữ lạnh lẽo nói:

- Chuyện trong đó theo lẽ thường phải làm.