Thất Giới Hậu Truyện

Chương 886: Đại thế dĩ khứ - Đại thế đã mất - phần 4




Trong cuộc chiến đường hầm, mặt bằng không dư thừa trống trải, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát huy thực lực. Trong hoàn cảnh như vậy, Huyền Âm Quỷ Mẫu, Quỷ Ảnh Toàn, Ma Tâm Thiết Diện đều thấy khó chịu, chỉ có thể phát huy một phần thực lực. Cũng có hoàn cảnh như bọn họ, Bất Lão Huyền Tôn, Mã Vân Phong, Hoa Hồng chiếm được ưu thế địa lý nhất định, ba người nhờ quen thuộc với hoàn cảnh địa lý, xảo diệu vận dụng hạn chế của không gian, vừa đánh vừa lùi, nhất thời cũng có thể duy trì được. Nhưng, như vậy cũng chỉ có thể kéo dài nhất thời, hoàn cảnh cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu để chiến thắng. Khi Bất Lão Huyền Tôn trọng thương lùi lại, Mã Vân Phong đấu sức chết trận, Hoa Hồng liên tục lùi lại, mọi thứ dường như đã định sẵn kết cục thất bại, không thể nào trái được. Khi đó, cửa quan hiểm trở thứ hai của Huyết Long Tinh Tuyền cũng bị mất rồi, ba đường bí mật hội tụ thành một, đó chính là cửa quan cuối cùng của Huyết Long Tinh Tuyền, Bất Lão Huyền Tôn gặp Hoa Hồng ở nơi đó.

Nhìn Bất Lão Huyền Tôn trọng thương, Hoa Hồng vẽ mặt đau đớn, la lên:

- Huyền Tôn, người bị có nặng lắm không?

Bất Lão Huyền Tôn khóe miệng tươm máu, trong mắt toát ra sự kiên định, trầm giọng nói:

- Không có gì đáng ngại, ngươi hãy nhanh chóng rời đi, ở đây có ta ra mặt đối diện.

Hoa Hồng lắc đầu đáp:

- Không được, ta phải kề vai chiến đấu với Huyền Tôn, đến chết cũng không hối hận.

Bất Lão Huyền Tôn quát lên:

- Lẽ nào ngươi quên mất sứ mạng của mình?

Hoa Hồng thân thể chấn động, dường như muốn nói gì đó, nhưng lúc này Huyền Âm Quỷ Mẫu, Quỷ Ảnh Toàn, Ma Tâm Thiết Diện đã truy đến rồi, hai phe gặp nhau ở cửa quan hiểm trở thứ ba của Huyết Long Tinh Tuyền.

Nhìn Hoa Hồng, Huyền Âm Quỷ Mẫu cười nói:

- Tiểu nha đầu, ngoan ngoãn chịu trói đi thôi, có thể miễn được chút khổ sở ngoài da thịt.

Hoa Hồng cả giận đáp:

- Muốn ta bó tay chịu trói, trừ phi ngươi quỳ xuống khấu đầu trước ta ba cái.

Huyền Âm Quỷ Mẫu nghe vậy tức giận, gằn giọng nói:

- Tiểu nha đầu đáng ghét, ta phải nghiền nát ngươi.

Ma Tâm Thiết Diện lên tiếng:

- Quỷ Mẫu chớ có tức giận, Thần Vương ra lệnh cần phải bắt sống thánh nữ Hoa Hồng.

Huyền Âm Quỷ Mẫu hừ giận một tiếng, quát lên:

- Nếu không phải ngươi mặt đẹp tướng ngon, được Thần Vương nhìn trúng, ta hôm nay phải cắt ngươi ra thành từng mảnh.

Hoa Hồng phản bác lại:

- Nếu ngươi mặt đẹp tướng tốt một chút, phỏng chừng đã trở thành một món đồ chơi của Ngũ Sắc Thần Vương rồi.

Huyền Âm Quỷ Mẫu trong lòng tức giận, điên cuồng nói:

- Nha đầu thúi, ta phải lột da ngươi ra.

Quỷ Ảnh Toàn vội vàng lên tiếng:

- Quỷ Mẫu bớt giận, hãy để ta đi giáo huấn tiểu nha đầu này, để cho người được tiêu hết cơn giận.

Ánh nhạt lóe lên, Quỷ Ảnh Toàn lập tức xuất hiện bên cạnh Hoa Hồng, phất tay đánh ra một chưởng nhằm thẳng vào mặt của nàng bổ tới. Lùi lại phía sau, Hoa Hồng tâm thần chấn động, cảm thấy giật mình kinh hãi trước thân pháp của Quỷ Ảnh Toàn.

Trong Huyết Long Tinh Tuyền, thuật không gian sẽ chịu hạn chế nhất định, nhưng Quỷ Ảnh Toàn lại không hề để ý đến, phảng phất như không có cảm giác hạn chế chút nào. Bất Lão Huyền Tôn vẻ mặt nặng nề, hiểu rất rõ tình thế trước mắt, biết đại thế đã mất, điều duy nhất có thể làm chính là hỗ trợ Hoa Hồng rời đi, không để nàng rơi vào trong tay của địch nhân. Rống to một tiếng, Bất Lão Huyền Tôn chỉ huy binh sĩ còn lại tiến lên công kích, để kiềm chế ba đại cao thủ của địch nhân, tranh thủ chút cơ hội cho Hoa Hồng.

Đối với dụng ý của Bất Lão Huyền Tôn, Huyền Âm Quỷ Mẫu và Ma Tâm Thiết Diện đều hiểu rõ hoàn toàn, hai người không hề chần chừ, để Huyền Âm Quỷ Mẫu nghênh chiến với Bất Lão Huyền Tôn, Ma Tâm Thiết Diện lại hỗ trợ Quỷ Ảnh Toàn bắt giữ Hoa Hồng. Còn lại các binh sĩ khác của Ngũ Sắc Thiên Vực cũng triển khai công kích, một trận hỗn chiến liền xảy ra trong cửa quan hiểm trở thứ ba của Huyết Long Tinh Tuyền.

Trong hỗn chiến, Hoa Hồng chính là tiêu điểm của toàn bộ, tác động đến tâm lòng của tất cả binh sĩ Hắc Trì Huyền Vực. Bất Lão Huyền Tôn mặt đầy ảm đạm, cực lực né tránh tiến công của Huyền Âm Quỷ Mẫu, miệng không ngừng kêu lớn ý muốn Hoa Hồng rời đi. Ở trong tình trạng bị Quỷ Ảnh Toàn và Ma Tâm Thiết Diện hai đại cao thủ giáp kích, Hoa Hồng vô cùng nguy hiểm. Tuy biết địch nhân không muốn gây thương tổn cho nàng, nhưng do đường hầm nhỏ hẹp, không gian hữu hạn, Hoa Hồng không có năng lực đối địch lại, chỉ có thể phải bắt buộc né tránh. May mà thân pháp của Hoa Hồng phi thường, đối với thuật không gian có thành tựu rất thâm sâu, lợi dụng nhân tố lợi thế là địch nhân không muốn tổn thương bản thân, hết lần này đến lần khác né tránh địch nhân bắt được. Nhưng theo thời gian trôi qua, thể lực của Hoa Hồng nhanh chóng hạ thấp, chân nguyên hao phí rất lớn, nội thương dần dần nghiêm trọng, tình hình càng lúc càng không ổn, đã định sẵn không sao né được thất bại.

Bất Lão Huyền Tôn thương thế nghiêm trọng, trong lòng hận vô cùng, kết quả như vậy ông đã sớm dự liệu, nhưng việc Hoa Hồng bị vây lại tạo thành một bóng ma không xua đi được trong lòng của ông, định sẵn phải hối hận cả đời. Nghĩ đến đây, Bất Lão Huyền Tôn đột nhiên rống to một tiếng, thân thể trọng thương đột nhiên bắn mạnh lên, người hệt như hổ điên bắn thẳng đến Huyền Âm Quỷ Mẫu, lập tức va chạm vào người bà ta. Rên lên một tiếng, Bất Lão Huyền Tôn bị hất lùi tại chỗ, sau khi rơi xuống đất lại bắn mình lần nữa, lần này lại xông thẳng vào Ma Tâm Thiết Diện, ý đồ giải vây cho Hoa Hồng.

Phát hiện được ý đồ của Bất Lão Huyền Tôn, Ma Tâm Thiết Diện cười lạnh một tiếng, đánh ngược về sau một quyền, vừa hay đánh đúng vào Bất Lão Huyền Tôn đang xông đến. Một làn sáng rực rỡ lập tức tản ra khắp nơi, cùng với sóng xung kích đáng sợ đột nhiên tác dụng lên người của Bất Lão Huyền Tôn, liền đánh cho ông hộc máu kêu thảm, người như lá rụng bay thẳng về phía sau.

Nghe tiếng kêu thảm của Bất Lão Huyền Tôn, Hoa Hồng tâm thần chấn động, miệng đau khổ la lên:

- Huyền Tôn…

Kêu thảm một tiếng, Hoa Hồng bị thất thần liền bị Quỷ Ảnh Toàn đánh một chưởng hất bay đi, rơi sầm xuống đất. Nàng không để ý đến thương thế bản thân, quay đầu nhìn lại Bất Lão Huyền Tôn. Cách đó hai trượng, Bất Lão Huyền Tôn nằm dài, miệng phun máu tươi ròng ròng, thân thể khẽ run lên, vẫn còn thở hổn hển.

Quanh đó, những binh sĩ còn sót lại đau khổ vô cùng, rống to xông thẳng đến địch nhân, dùng máu tươi và sinh mạng để ngăn trở Huyền Âm Quỷ Mẫu, Quỷ Ảnh Toàn và Ma Tâm Thiết Diện đến gần.

Cố gắng đứng lên, Hoa Hồng đến bên cạnh Bất Lão Huyền Tôn, nước mắt mông lung nhìn ông, đau khổ nói:

- Huyền Tôn, người phải kiên trì lên, ta phái người đưa Huyền Tôn rời đi.

Khẽ lắc đầu, Bất Lão Huyền Tôn yếu ớt đáp lại:

- Ta đã già rồi, chết cũng không đáng tiếc. ngươi hãy còn trẻ, nhất định phải sống cho tốt, đến nhân gian tìm Thiên Lân.

Nghe đến tên Thiên Lân, Hoa Hồng đột nhiên chấn động, vẻ mặt lập tức chuyển biến, liền không khóc nữa.

Đứng lên, Hoa Hồng trầm giọng đáp:

- Huyền Tôn an tâm nghỉ ngơi, nơi này để cho ta xử lý.

Phát hiện được sự khác lạ của Hoa Hồng, Bất Lão Huyền Tôn khàn giọng nói:

- Không được làm chuyện ngu xuẩn.

Hoa Hồng đau thương bật cười, quay lưng lại Bất Lão Huyền Tôn, vừa đi thẳng đến địch nhân, vừa nói:

- Hôm nay Thiên Lân có lẽ sẽ không đến đây, nhưng sớm muộn gì có một ngày hắn sẽ đến đây, sau khi biết được tất cả phát sinh hôm nay, lúc đó cái chết của ta sẽ trở thành vũ khí sắc bén nhất để đánh ngã Ngũ Sắc Thần Vương.

Bất Lão Huyền Tôn lớn giọng gào:

- Không, ngươi không thể chết, phải tiếp tục sống cho tốt.

Hoa Hồng bật cười khổ, không nói gì cả, nhưng lúc này đây, nàng đã không còn chọn lựa nào khác nữa.

Khi kết cục ập đến, không cách gì né tránh, Hoa Hồng chọn lựa đối mặt, nàng muốn dùng cái chết của mình để khích lệ Thiên Lân, dùng cái chết của mình để báo thù rửa hận cho bá tánh của Hắc Trì Huyền Vực. Hoa Hồng biết, chắc chắn sẽ có một ngày, Thiên Lân sẽ biết tin cái chết của nàng, lúc đó Thiên Lân nhất định sẽ đau lòng, nhất định sẽ báo thù cho bản thân mình, nhất định sẽ dùng máu tẩy rửa Ngũ Sắc Thiên Vực, đây là điều mà Hoa Hồng mong chờ, cũng là chuyện duy nhất mà nàng có thể làm cho Hắc Trì Huyền Vực.

Chỉ trong vài bước, chớp mắt đã đến, nhưng Hoa Hồng lại bước đi rất chậm rãi, bước chân rất nhẹ nhàng. Trong lúc này, gương mặt Hoa Hồng lạnh lùng, nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều, vô số hồi ức dâng lên trong lòng nàng, khiến nàng rất chua xót, rất không nỡ. Nhớ lại quá khứ, Thiên Lân thân mật với nàng, Hoa Hồng đột nhiên hối hận. Nếu như lúc đó bản thân chủ động một chút, mang tấm thân thánh khiết giữ đã nhiều năm của mình giao cho hắn, hôm nay có lẽ sẽ không cảm thấy tiếc nuối đến như vậy.