Thất Giới Hậu Truyện

Chương 848: Thánh sứ Trần Huyền – Phần 2




Thiên Lân thấy vậy thì tâm thần chấn động, nhanh chóng triển khai tìm kiếm, hơn nữa còn bố trí phòng ngự. Đột nhiên, gương mặt tuấn tú của Thiên Lân biến sắc, ngửng đầu nhìn lên, chỉ thấy người áo trắng xoay tròn giữa không trung, hai tay múa lên theo một đường lối kỳ dị, mỗi vòng xoay tròn lại phát xuất một vòng ánh sáng, rơi thẳng xuống bên dưới hình thành một kết giới kỳ dị bao trùm chính bản thân mình vào trong đó. Ánh bạc lóe lên, Thiên Lân thi triển thuật Không Giang Khiêu Dược ý đồ muốn rời khỏi khu vực đang ở, kết quả lại không hề thành công. Thấy vậy, Thiên Lân rất ngạc nhiên, vừa phát xuất sóng thăm dò tìm hiểu tình hình, vừa chăm chú nhìn cử động của người áo trắng, trong lòng suy tư phép ứng phó. Rất nhanh chóng, tốc độ xoay tròn của người áo trắng càng lúc càng nhanh, sóng ánh sáng phát ra càng lúc càng nhiều, càng lúc càng mạnh mẽ hình thành một kết giới ánh sáng màu trắng bạc rõ ràng, trói buộc lấy thân thể Thiên Lân. Thông qua thăm dò, Thiên Lân bất ngờ phát hiện được, kết giới sóng ánh sáng mà người áo trắng bố trí mỗi tầng đều có tần suất khác nhau, hơn nữa cao thấp khác nhau, chênh lệch thật lớn, sau khi dung hợp rồi hình thành một kết giới đặc thù, có công hiệu thường xuyên chuyển biến tần suất khiến người ta khó có thể phá giải được.

Đối với tình hình như vậy, Thiên Lân nghĩ đến hai đối sách, một là mạnh mẽ phá giải, lợi dụng đặc tính không gì chống được của Tàn Tình kiếm cứng rắn bổ đôi kết giới. Cách thứ hai là chọn lựa phòng ngự, dùng sức mạnh hư vô của Thái Hư pháp quyết để chống lại kết giới thần bí này. Suy xét một lúc, Thiên Lân dự tính trước tiên thử qua phương pháp thứ nhất, lập tức múa kiếm phản công, làn kiếm bảy màu đánh trúng vào kết giới ánh sáng sắc bạc, lập tức phát xuất hoa lửa rực rỡ, nhưng kết quả lại uổng phí khí lực. Một chiêu không thành, Thiên Lân lập tức chuyển biến phương thức, thi triển Thái Hư pháp quyết, cả người dần dần chuyển nhạt trong suốt, không bao lâu đã biến mất không còn dấu vết. Người áo trắng sau khi phát hiện ra được rồi thì có phần kinh ngạc, nhanh chóng thu nhỏ kết giới, kết quả không thu hoạch được gì, hoàn toàn không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với Thiên Lân.

Dừng lại, người áo trắng vẻ mặt nặng nề, lạnh lẽo nói:

- Thật sự không ngờ được, ngươi không ngờ còn tinh thông pháp quyết hư vô, đây có thể nói là bí thuật bất truyền của phái Cửu Hư ta, ngươi học được từ đâu?

Ánh nhạt lóe lên, Thiên Lân hiện thân tại chỗ, cười lạnh đáp:

- Đây chính là tuyệt học gia truyền của ta, hoàn toàn không phải tuyệt kỹ bí mật gì của Cửu Hư ngươi.

Người áo trắng nghi hoặc nói:

- Tuyệt học gia truyền? Tại sao chưa từng nghe qua.

Thiên Lân hừ giọng đáp:

- Như vậy cho thấy các ngươi còn chưa đủ hiểu biết cha ta. Đến đây, hãy thể hiện bản lĩnh của ngươi, hôm nay chúng ta quyết một trận sinh tử nơi này.

Năm ngón buông ra, thần kiếm bay lên, bay quanh trên đầu Thiên Lân, xoay tròn bay lượn không ngừng phát xuất ánh sáng bảy màu, hình thành một kết giới ánh sáng bảy màu quanh mình Thiên Lân. Hoàn thành những điều này rồi, Thiên Lân tay trái chắp sau lưng, tay phải giơ cao, năm ngón tay từ từ thu lại, khuôn mặt để lộ một nụ cười tàn khốc. Người áo trắng hai mắt khép hờ, chăm chú nhìn năm ngón tay phải của Thiên Lân, hai tay bắt quyết trước ngực kết thành một pháp ấn kỳ quái.

Người áo trắng toàn thân ánh kim tụ lại, da thịt trên người lập tức chuyển hóa thành màu vàng kim, toàn thân toát ra khí thần thánh. Thu lại pháp ấn, người áo trắng tay phải dựng thẳng như đao chém thẳng Thiên Lân, phát xuất một lưỡi sáng màu vàng kim, sau khi thoát khỏi tay bay ra rồi hóa thành một con rồng vàng bay thẳng đến Thiên Lân.

Lúc này, tay phải Thiên Lân năm ngón hoàn toàn thu lại, đầu quyền mờ hiện ánh sáng bảy màu, khi đạt đến một trình độ nhất định thì đột nhiên khuếch tán ra, hệt như một sóng ánh sáng hủy diệt lập tức mang đến chấn động khiếp hãi mạnh mẽ cho không gian quanh đó, cảm giác mạnh mẽ như phá vỡ hư không. Cùng lúc đó, con rồng vàng do người áo trắng phát ra đã ép gần đến Thiên Lân, mắt thấy như muốn nuốt chửng lấy Thiên Lân, không gian quanh đó đột nhiên chấn động, con rồng vàng rực rỡ đó lập tức phân năm xẻ bảy hóa thành một làn sương khói. Sau đó, thân thể người áo trắng run rẩy, phát ra một tiếng va chạm thánh thót, y bị sóng xung kích mạnh mẽ hất bắn ra xa.

Một chiêu thành công, Thiên Lân như bóng với hình, tay phải giơ thẳng lên trời cao, nắm chắc lấy Tàn Tình kiếm, lập tức chém xuống một kiếm, làn kiếm bảy màu không gì ngăn đỡ được vừa hay kích trúng vào thân thể của người áo trắng, phát xuất âm thanh va chạm kịch liệt. Một kiếm như vậy đủ chém đinh chặt sắt, nhưng khi chém lên thân thể người áo trắng lại gần như chỉ phát ra tiếng kim loại va chạm thánh thót, hơn nữa không tạo nên thương tổn to lớn nào đối với cơ thể huyết nhục người áo trắng, điều này khiến cho Thiên Lân rất kinh ngạc.

Tung mình đuổi thẳng theo, Thiên Lân ép gần đến người áo trắng đang rơi thẳng xuống, tay trái lập tức từ trắng chuyển thành đen, một chưởng ấn thẳng vào ngực của người áo trắng. Người áo trắng thân thể run rẩy, gào thét gầm gừ, tức giận trừng Thiên Lân, thân thể dưới tác dụng mạnh mẽ của chưởng lực càng tăng tốc rơi thẳng xuống mặt đất, đánh ầm một tiếng thì chìm thẳng xuống đất bùn, để lại một hố sâu hoắm.

Bật cười tàn khốc, Thiên Lân hoàn toàn không kết thúc như vậy, lập tức thi triển thuật điều khiển từ xa, nhờ vào sự sắc bén của Tàn Tình kiếm, theo sát phía sau người áo trắng triển khai công kích liên tục. Tiếng gầm thét không cam lòng từ trong hố sau vang lên, sau khi kéo dài một lúc, người áo trắng phá đất bay ra, toàn thân y phục vỡ nát, vẻ mặt tức giận hệt như quỷ dữ bị thua thiệt. Thiên Lân bật cười lạnh lùng, hờ hững nhìn lại, tay phải vẫy lên không trung triệu hồi thần kiếm, thuận tay đánh ra một chiêu. Tức giận trừng Thiên Lân, người áo trắng mặt mày vặn vẹo, dung mạo chỉ trong chốc lát đã xuất hiện một biến hóa nhỏ bé, cả người lập tức hóa thành đàn ông, biến thành một người đàn ông không hơn không kém. Thời khắc đó, người áo trắng quay cuồng giữa không trung, né tránh một kiếm của Thiên Lân, hơn nữa còn dùng thân pháp nhanh nhẹn quỷ bí ép gần thẳng đến Thiên Lân.

Bật cười tà mị, Thiên Lân không né không tránh, đợi sau khi người áo trắng ép gần đến, Thiên Lân đột nhiên thi triển Băng Thần quyết, lập tức ngưng đọng thân thể của người áo trắng. Lúc đó, nụ cười của Thiên Lân có sự tà dị không mô tả được, thần kiếm trong tay lóe lên đi qua, đâm trúng vào vị trí tim của người áo trắng. Lập tức, cánh tay của Thiên Lân chấn động, chịu một sức phản lực rất lớn, điều này khiến cho hắn không vui chút nào, tay trái một chưởng đánh trúng vào chuôi kiếm, mạnh mẽ thúc động thân kiếm đâm vào trong thân thể của người áo trắng.

Gầm giận một tiếng, người áo trắng lập tức phát xuất một sóng xung kích, điều này khiến cho Thiên Lân không chút phòng bị bị chấn động tâm thần, liền bị hất bay, bị thương không nhẹ. Thừa cơ hội này, người áo trắng tung mình đuổi theo, hai tay múa lên rất nhanh chóng, bóng chưởng dày đặc liên miên không ngừng khiến cho Thiên Lân không có chỗ nào né tránh, chỉ đành múa kiếm phản kích.

Chớp mắt, kiếm và chưởng gặp nhau, sức mạnh tích lũy.

Thiên Lân có thần kiếm trong tay, theo lý thuyết kiếm khí sắc bén không gì chống được. Nhưng lúc này, khi làn kiếm của hắn va chạm với chưởng lực của người áo trắng, kết quả tạo ra lại vượt ngoài dự tính của Thiên Lân. Đối với Thiên Lân, sức mạnh thần kiếm đủ để hóa giải chưởng lực của địch nhân. Nhưng trên thực tế, mỗi khi làn kiếm của hắn chạm phải chưởng lực của người áo trắng, sẽ tạo nên một phản lực không sao ngờ được, hết lần này đến lần khác hất bay hắn đi. Ban đầu, Thiên Lân không hiểu lý do, vội vàng tăng mạnh lực phản kích, ai ngờ sức phản lực mà hắn phải chịu cũng theo đó mà tăng lớn lên. Sau đó, Thiên Lân phân tích thật kỹ mới hiểu được kiếm khí của bản thân mình phát ra bị chưởng lực của người áo trắng hất ngược lại, tác dụng toàn bộ lên người của hắn. Hiểu được nguyên nhân rồi, Thiên Lân lập tức bứt mình lùi lại, kéo dãn khoảng cách với người áo trắng. Đến lúc này, giao chiến giữa hai bên tạm thời dừng lại, hai bên chăm chú nhìn lẫn nhau, trong mắt ai nấy đều toát ra sự nặng nề.