Thất Giới Hậu Truyện

Chương 833: Liễu ám hoa minh - Hy vọng mờ ảo - phần 1




Chia tay Tử Hàn, Hải Mộng Dao dẫn Thiên Lân, Liệt Phong vội vàng lên đường, sau khi bay được hai canh giờ, cuối cùng cũng đến dãy núi Nhạn Đãng. Do đây là lần đầu tiên đến nơi này, Hải Mộng Dao cũng không biết vị trí cụ thể của Cửu Âm động phủ, ba người chỉ đành tìm kiếm từ từ, đi tới đi lui khắp trong vùng đất Nhạn Đãng sơn.

Giờ Tỵ buổi sáng, đúng lúc Hải Mộng Dao, Thiên Lân, Liệt Phong ba người còn đang toàn lực tìm kiếm, một luồng khí tức phức tạp từ xa bay đến lập tức thức tỉnh cả ba người.

Nhìn về phía xa xăm, Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:

- Tổng cộng có năm người đến, trong đó có một người là Hoàng Thiên.

Thiên Lân lên tiếng:

- Còn lại trong bốn người, có ba người chính là Thiện Từ, Vũ Điệp, Ngạc Tây, người kia xuất thân từ cửa Phật.

Liệt Phong kinh ngạc nói:

- Vũ Điệp tỷ tỷ cũng đến rồi, quả thật là quá tốt.

Tung mình bay lên, Liệt Phong phóng thẳng lên không trung nhắm đến năm người đang chạy đến.

Thiên Lân và Hải Mộng Dao theo sát phía sau, chớp mắt đã bắt kịp được Liệt Phong, đón lấy mấy người Thiện Từ, Vũ Điệp.

Gặp nhau giữa không trung, năm người Vũ Điệp, Thiện Từ vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt đầy bất ngờ nhìn Thiên Lân, cơ hồ quên cả Hải Mộng Dao và Liệt Phong. Nhưng mà trong nhóm năm người Thiện Từ chỉ có duy nhất Vũ Điệp là nữ, Liệt Phong không cần suy đoán cũng có thể biết được thân phận của Vũ Điệp, lập nhảy đến trước mặt Vũ Điệp, dịu dàng nói:

- Vũ Điệp tỷ tỷ, ra mắt tỷ, ta là Liệt Phong.

Âm thanh bất ngờ vang lên thức tỉnh mọi người, cùng quay lại nhìn Liệt Phong, vẻ mặt đầy sự nghi hoặc.

Vũ Điệp ánh mắt nghi hoặc nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi là …

Liệt Phong đáp:

- Ta chính là Liệt Phong, mẹ ta và mẹ của tỷ chính là sư tỷ muội đồng môn.

Vũ Điệp sửng sờ, ngạc nhiên nói:

- Mẹ ngươi và mẹ ta chính là đồng môn …

Thấy Vũ Điệp còn chưa tỉnh táo hẳn lại, Thiên Lân cười nói:

- Liệt Phong chính là con gái của Yêu Hoàng Liệt Thiên và Bạch Như Sương.

Câu này vừa nói ra, Vũ Điệp, Hoàng Thiên, Bản Nhất biến sắc mặt, rõ ràng bị thân phận của Liệt Phong dọa cho thất kinh.

Bật cười điềm nhiên, Vũ Điệp kéo cánh tay nhỏ bé của Liệt Phong, khẽ bảo:

- Té ra chính là Phong muội muội, thật là vui mừng được gặp muội, nhưng mọi người làm sao lại xuất hiện ở nơi này?

Liệt Phong cười nói:

- Thiên Lân ca ca và Mộng Dao tỷ tỷ chính là đặc biệt đưa muội đi theo đến đây thăm nom sư thúc của muội, đang sầu não không sao tìm được Cửu Âm động phủ, vừa hay mọi người lại đến đây.

Vũ Điệp đáp lời;

- Té ra là như vậy, thật là hay. Đến đây, tỷ tỷ giới thiệu cho muội một lượt, đây chính là Thiện Từ, đây là Ngạc Tây, kia là Hoàng Thiên và Bản Nhất.

Liệt Phong nghe vậy gật đầu, hai bên chào hỏi khách sáo một hồi. Nhìn Thiện Từ, Thiên Lân cười hỏi:

- Mọi người sao lại đến đây?

Thiện Từ đáp:

- Trần minh chủ của Trừ Ma liên minh hoài nghi Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục chính là Huyền Phong môn chủ Vô Tâm năm xưa, cũng chính là cha của Vũ Điệp. Để làm rõ những chuyện này, minh chủ đặc biệt phái Vũ Điệp quay về mời mẹ của Vũ Điệp ra mặt phân biệt thân phận của Thiên Ngô thần tướng.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Thiên Ngô thần tướng chính là Vô Tâm? Quả thực là không thể nào ngờ được.

Hoàng Thiên lên tiếng:

- Hiện nay chỉ mới là hoài nghi thôi, mục đích chuyến này chính là để tìm bằng chứng.

Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:

- Nhiệm vụ chuyến này đơn giản, dường như không cần phải cả năm người cùng đi.

Hoàng Thiên trả lời:

- Chuyến này có hai mục đích, thứ nhất chính là mời mẹ của Vũ Điệp xuống núi, thứ hai là để Thiện Từ tạm thời né tránh dây dưa với mấy người Quỷ Vu.

Thiên Lân cau mày nói:

- Thiện Từ gặp phiền phức ở Băng Nguyên?

Hoàng Thiên gật đầu trả lời:

- Có mấy người dạng tà ác lai lịch không rõ đặc biệt nhằm vào Thiện Từ, bọn họ muốn đưa Thiện Từ gia nhập với họ.

Hải Mộng Dao nghe vậy cẩn thận đánh giá lại Thiện Từ, phát hiện trên người hắn có ẩn chứa một luồng sức mạnh rất quỷ dị, to lớn mà thần bí, toát ra mấy phần tà khí.

Thấy mọi người bắt đầu nhắc đến bản thân mình, Thiện Từ có phần không được tự nhiên, chuyển sang chuyện khác:

- Thiên Lân, các ngươi không phải đi tìm Đại Luân Hồi bàn sao? Làm sao lại rảnh rỗi xuất hiện ở nơi này?

Thiên Lân khẽ thở dài đáp:

- Chuyện này nói ra khá dài dòng, nói đơn giản là chuyến này đi cũng thuận đường qua đây, theo Liệt Phong đi xem thử thế nào. Tình hình phía Băng Nguyên ra sao?

Vũ Điệp đáp lại:

- Trước khi chúng ta rời khỏi Băng Nguyên đã từng giao chiến với Ngũ Sắc Thiên Vực, tiêu diệt được Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Lam Phát Ngân Tôn, Hắc Kim Cương, mọi người đều bị thương cả. Sau khi rời khỏi Băng Nguyên, chúng ta đi thẳng đến Trừ Ma liên minh, ở đó biết thêm tin tức Thái Huyền Hỏa Quy và cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực đã xuôi Nam vào trung thổ, tình thế không được lạc quan.

Thiên Lân sắc mặt khẽ biến, lo lắng nói:

- Xem ra chiến trường đã kéo dài đến trung thổ, trận tai kiếp này chắc chắn không thể thoát khỏi rồi.

Hải Mộng Dao nói:

- Đến lúc này, chúng ta chỉ có thể tranh thủ thời gian để tránh chậm trễ công việc.

Ngạc Tây lên tiếng:

- Đó đều là những chuyện sau này, trước mắt hay là chúng ta đi đến gặp mẹ của Vũ Điệp thôi.

Lời nói của Ngạc Tây lập tức thức tỉnh mọi người đang tranh luận, ai nấy đưa mắt cho nhau sau đó liền chấp nhận đề nghị của Ngạc Tây, để Vũ Điệp dẫn đường đi đến Cửu Âm động phủ.

Rất nhanh chóng, Vũ Điệp liền dẫn mọi người đến Cửu Âm động phủ, một đoàn người đi dọc theo đường hầm quanh co tiến lên, sau khi vượt qua bốn ngã rẽ rồi thì đến một căn phòng đá. Ở đó trang trí cũng đơn giản, ngoại trừ một cái giường đá cùng với một cái bàn đá ra, chỉ có một số đồ dùng sinh hoạt đơn giản, nhìn qua thật chất phác đơn thuần. Trên giường đá, một người phụ nữ áo xanh lục đang yên yên lặng lặng ngồi, ánh mắt phức tạp nhìn mọi người đi vào trong căn phòng đá, cuối cùng nhìn đến Vũ Điệp. Người phụ nữ áo xanh lục này mặt mũi tiều tụy, giống Vũ Điệp đến bảy tám phần, ngoại trừ tinh thần có phần chán chường ra, người thật là thanh tú, mơ hồ toát ra mấy phần vẻ đẹp trưởng thành.

Vừa thấy người phụ nữ áo xanh lục, Vũ Điệp tâm tình kích động, miệng la to một tiếng mẹ, người liền xông thẳng tới, nép chặt vào trong lòng của người phụ nữ áo xanh lục rồi lớn tiếng khóc lóc. Lục Nga vẻ mặt khổ sở, ôm lấy lưng của con gái, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt ánh lệ lấp lánh. Mọi người thấy cảnh tượng như vậy, tâm tình đều có phần nặng nề, ai cũng cảm xúc trước vận mạng đau khổ của hai mẹ con.

Khẽ thở dài một tiếng, Thiên Lân phá vỡ trầm lặng, nhẹ nhàng nói:

- Vũ Điệp, đây là chuyện mà muội chờ đợi từ lâu, muội phải vui vẻ mới đúng.

Thiện Từ lên tiếng:

- Mọi đau khổ bi thương và chua chát, từ giờ phút này đi xa rồi, từ nay về sau, muội phải bỏ hết quá khứ, sống thật khoái lạc.

Vũ Điệp yên lặng bất động, cứ tiếp tục lớn tiếng khóc lóc nỉ non.

Lục Nga nhìn Thiên Lân, lại nhìn Thiện Từ, trong mắt toát ra sự kinh ngạc.

Hoàng Thiên mất mẹ từ tuổi thiếu niên, hiểu rất rõ tâm tình của Vũ Điệp, vọt miệng khẽ thở dài nói:

- Cho bọn họ chút thời gian để quét sạch những điều không vui vẻ trong quá khứ đi, không sung sướng đi, tất cả cứ khóc cho thoát ra, như vậy mới có thể tốt đẹp hơn một chút.

Mọi người nghe vậy cũng không nói nhiều, yên yên lặng lặng chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Rất lâu sau, Vũ Điệp từ từ bớt khóc đi, từ từ bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng từ trong lòng của Lục Nga đứng dậy.

Lau khô nước mắt, Vũ Điệp quay lại nhìn mọi người, khẽ bảo:

- Để mọi người phải chê cười rồi.

Bản Nhất trả lời:

- Cốt nhục đoàn tụ, buồn vui đan xen, tất cả đều là việc bình thường.

Hoàng Thiên nói:

- Đây là để lộ chân tình, hoàn toàn không có gì đáng nói.

Thiên Lân lên tiếng:

- Vũ Điệp, hay là muội hãy giới thiệu mẹ muội với mọi người đi, có chuyện gì chút nữa hãy nói tiếp.