Thất Giới Hậu Truyện

Chương 820: Cố nhân tương ngộ - Gặp lại người xưa - phần 4




Càn Nguyên chân nhân lên tiếng:

- Mọi người có mặt ở đây đều là hạng có danh có tiếng của Tu Chân giới, có người nào biết làm thế nào mới có thể quay về quá khứ được không?

Nghe vậy, mọi người có mặt nhìn nhau, rõ ràng vấn đề này chính là chuyện khó giải quyết nhất.

Thấy mọi người không trả lời, Văn Bất Danh có phần nóng lòng, thúc giục:

- Mọi người nói ra đi, cho dù biết hay không cũng cho ý kiến là được mà.

Lục Doanh trả lời:

- Liên quan đến chuyện quay về quá khứ, chúng ta chính là mới nghe thấy lần đầu, quả thực không hiểu được chuyện về phương diện này.

Văn Bất Danh nhìn từng người một, ánh mắt chuyển đến Hàn Ngọc Dương, cất tiếng hỏi:

- Cung chủ uy danh vang dội, không biết có hiểu biết thế nào về phương diện này?

Hàn Ngọc Dương chần chừ trả lời:

- Theo ký ức của ta, dường như đã từng nghe đến đề tài này rồi, nhưng nhất thời cũng không nhớ được như thế nào.

Bắc Phong nói:

- Không gấp, cung chủ từ từ mà nghĩ, lúc nào nghĩ được thì nói cho Thiên Lân.

Quy Vô đạo trưởng lên tiếng:

- Chuyện này thì ta quả thật cũng có nghe sơ qua, bất quá cũng chỉ biết được nửa vời mà thôi.

Văn Bất Danh mắng:

- Cái lão đạo già này, nếu như biết rồi vì sao còn chần chừ không nói?

Quy Vô đạo trưởng vẻ mặt kỳ lạ, khẽ thở dài đáp:

- Theo ta biết được, muốn quay lại quá khứ chính là chuyện nghịch ý trời, chắc chắn phải chịu đựng rất nhiều trắc trở, trải qua không ít tai kiếp.

Thiên Lân nói:

- Chuyện này vãn bối đều không để ý đến, vãn bối nhất định phải cứu cho được Ngọc Tâm.

Quy Vô đạo trưởng thở dài trả lời:

- Nếu như con đã cố chấp như vậy, thế thì ta sẽ nói những chuyện biết được cho con. Giữa trời đất rộng lớn bao la, nghe nói có một loại thần khí thời không có thể khiến cho người ta quay về quá khứ. Còn thần khí này ở nơi nào, ta lại không biết được.

Thiên Lân nghe vậy thoáng mừng, hỏi tới:

- Chuyện này có thật không?

Quy Vô đạo trưởng khổ sở trả lời:

- Ta chỉ nghe nói mà thôi.

Phật Thánh Đạo Tiên nhẹ nhàng lên tiếng:

- Quả thực có chuyện này, món đồ đó có tên là Đại Luân Hồi bàn, có thể quay về quá khứ, cũng có thể chạy đến tương lai.

Thiên Lân vội vàng nói:

- Đại Luân Hồi bàn đó ở trong tay của người nào?

Phật Thánh Đạo Tiên đáp:

- Chuyện này có phần bí mật, ta cũng không biết tin tức chính xác, con phải tìm cho được người biết chuyện.

Thiên Lân nhìn quanh một vòng, hỏi tiếp:

- Mọi người thấy vãn bối phải đi nơi nào mới tìm được người biết chuyện?

Bắc Phong đáp:

- Liên quan đến truyền thuyết Đại Luân Hồi bàn, ta cũng từng nghe nói qua, nhưng cũng chỉ giới hạn trong truyền thuyết, thật sự có vật này hay không thì không biết rõ.

Bắc Hải Long vương lên tiếng:

- Chuyện này tạm thời bàn luận chưa ra kết quả, hay là chúng ta chuyển sang chuyện khác, bàn luận về tình hình Băng Nguyên đi.

Lục Doanh nói:

- Chúng ta lần này đến đây chủ yếu là nhằm vào trận tai ách khủng khiếp của Băng Nguyên. Tình hình bên đó thì Thiên Lân hiểu rõ hơn hết, hay là chúng ta nghe qua những ý kiến của Thiên Lân đi.

Thấy mọi người nhìn đến mình, Thiên Lân trầm tư một lúc rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Tình hình vào lúc vãn bối rời đi, việc trợ giúp cho Băng Nguyên là thế phải làm. Còn về an bài người như thế nào thì cần phải suy xét cẩn thận.

Cổ Dịch Thiên nghi hoặc nói:

- Thực lực viện binh tự nhiên càng mạnh càng tốt, chuyện này cần phải suy xét cho tốt thế nào?

Thiên Lân trả lời:

- Dùng lý lẽ thông thường mà xét thì đúng là như vậy, nhưng tình hình Băng Nguyên có phần đặc biệt, địch nhân ở đó hoàn toàn không nhiều, nhưng thực lực lại đáng sợ. Bên này nếu như phái đi một lượng người lớn để chi viện, kết quả tất nhân tạo thành thương vong rất lớn, chuyện này hoàn toàn không phải điều chúng ta hy vọng được thấy.

Phần Thiên lên tiếng:

- Theo ý kiến của con, phái đi bao nhiêu người là thích hợp nhất? Phái những người nào đi là thích hợp nhất?

Thiên Lân chần chừ đáp:

- Vấn đề này không dễ nói, bất quá vãn bối có thể cho mọi người một ví dụ, như vậy mọi người có thể hiểu được một cách trực quan tình hình của Băng Nguyên.

Bắc Phong hiếu kỳ nói:

- Ví dụ thế nào, con nói nhanh ra đi?

Thiên Lân gật đầu trả lời:

- Trong đại điện hiện nay bao gồm cả vãn bối tổng cộng có mười bảy người, nếu như toàn bộ chúng ta đi đến Băng Nguyên để ứng phó với trận tai ách đó, trong chúng ta ít ra phải có một phần ba người sẽ chết ở đó.

Câu này vừa nói ra, mọi người thất kinh, ai cũng lộ vẻ nghi hoặc.

Tả Quân Vũ nói:

- Chuyện này không phải nói chơi chứ.

Sở Văn Tân đáp:

- Ta đã từng tự mình trải qua tai ách khủng khiếp của Băng Nguyên, có thể chứng thực lời nói của Thiên Lân hoàn toàn không phải chơi. Theo ta biết được, trên Băng Nguyên ngoại trừ Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực ra, còn có Tử Vong thành chủ, Thiên Tàm lão tổ, U Ảo Vũ Tiên, Hắc Ma mấy cao thủ tà phái. Trong đó, Tử Vong thành chủ nghe nói có được thực lực tương đương với Vu Thần năm xưa, cùng đồng hành với Thái Huyền Hỏa Quy, Ngạo Thiên Quân Vương.

Tư Đồ Thần Phong lo lắng nói:

- Cường địch nhiều như vậy, xem ra phải hành động nhanh chóng mới được.

Lục Doanh nhìn Hải Mộng Dao bên cạnh, cất tiếng hỏi:

- Con hiện nay có rảnh rỗi không, đi cùng chúng ta một chuyến?

Hải Mộng Dao trả lời:

- Chuyện Băng Nguyên tạm thời con chưa rảnh để làm, nhiệm vụ trước mắt của con chúng ta bảo hộ Thiên Lân.

Văn Bất Danh nói:

- Trong trung thổ, có Dịch viên và Trừ Ma liên minh, ai dám đả thương Thiên Lân chút nào?

Hải Mộng Dao khẽ lẩm bẩm:

- Mọi người có điều chưa biết, Thiên Lân theo con đi vào trung thổ chỉ mới có vài ngày, lại gặp phải nhiều lần hung hiểm, có hai lần thiếu chút nữa đã chết trong tay của địch nhân.

Câu này vừa nói ra khiến mọi người khiếp hãi, rõ ràng ai cũng không ngờ được lại phát sinh chuyện giống như vậy.

Càn Nguyên chân nhân nhìn Thiên Lân, thất kinh nói:

- Chuyện này xảy ra vào lúc nào, ta sao không biết chút gì cả?

Thiên Lân cười trả lời:

- Để tránh mọi người lo lắng cho con, con và sư tỷ cố ý không đề cập đến chuyện này.

Quy Vô đạo trưởng nghi hoặc nói:

- Tu vi của Mộng Dao sâu không dò dược, có Mộng Dao bên cạnh Thiên Lân, ai còn dám đến sinh sự nữa?

Tư Đồ Thần Phong hỏi lại:

- Người nào mà càn rỡ đến vậy, không ngờ dám gây bất lợi cho Thiên Lân?

Hải Mộng Dao trả lời:

- Trước đây Thiên Lân đã từng chết ở Băng Nguyên, người hành hung chính là Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm. Còn lần này Thiên Lân xuôi Nam vào trung thổ, trên đường đi đã năm lần bảy lượt bị ám sát, cũng đều từ môn phái Cửu Hư.

Lục Doanh hiếu kỳ nói:

- Phái Cửu Hư thật ra có lai lịch thế nào?

Hải Mộng Dao đáp:

- Theo như Thiên Lân kể lại, trên Băng Nguyên đã từng xuất hiện hai thế lực đặc biệt là phái Cửu Hư và phái Cửu U. Cái trước chính là Cửu Thiên Hư Vô giới tôn chủ sáng lập ra, một lòng muốn gây bất lợi cho sư phụ con. Sau khi biết được thân phận của Thiên Lân, họ liền trăm phương ngàn kế muốn giết chết Thiên Lân. Còn đối với phái Cửu U, thuộc về Cửu U Minh Vương quản lý, từ hai mươi năm trước sau khi Vu Thần chết rồi, sức mạnh Cửu U liền quay về lại với Cửu U Minh Vương, khiến y có được thực lực còn mạnh hơn so với Vu Thần năm xưa.

Phật Thánh Đạo Tiên kinh hãi nói:

- Hư Vô tôn chủ? Không phải hai mươi năm trước y đã chết trong tay của Lục Vân rồi sao?

Hải Mộng Dao đáp:

- Chuyện năm xưa, ngoại trừ sư phụ, sư nương và con ra, người duy nhất biết chuyện chính là Hoàng Thiên. Do chuyện này vô cùng bí ẩn, Lục Vân đã từng dặn dò Hoàng Thiên không được nói cho người khác biết, vì thế tình hình thực sự khi hủy diệt Cửu Thiên Hư Vô giới thì người đời hoàn toàn không biết. Nói một cách đơn giản, Hư Vô tôn chủ thật sự hoàn toàn còn chưa chết, vào thời khắc Cửu Thiên Hư Vô giới bị phá diệt hai mươi năm trước, y đã thoát đến nhân gian, đã nhiều năm nằm gai nếm mật, chính là để báo thù rửa hận.

Phần Thiên lo lắng nói:

- Như vậy, hiện nay Thiên Lân không phải là rất nguy hiểm sao?

Hải Mộng Dao điềm nhiên đáp:

- Tính ra cũng không đến nỗi rất nguy hiểm, bất quá lúc nào cũng có khả năng bị tập kích.

Văn Bất Danh lên tiếng:

- Như vậy, con tốt nhất là trông nom Thiên Lân cho an lành, không được để cho Thiên Lân bị bất cứ chuyện gì nữa.

Quy Vô đạo trưởng nói:

- Mộng Dao phải bảo vệ Thiên Lân, không cách gì đi chi viện cho Băng Nguyên, chuyện này chúng ta phải tự mình nghĩ ra biện pháp ứng phó. Hiện nay, mọi người đều ở nơi này, chúng ta cùng nhau thương nghị về vấn đề chọn người thế nào, tận khả năng giảm thấp nguy hiểm đến mức thấp nhất.

Sở Văn Tân lên tiếng:

- Theo ý kiến của ta, chúng ta tốt nhất là chọn đội ngũ tinh anh để đi.

Phật Thánh Đạo Tiên cũng nói:

- Chi viện lần này, nhân số không nên quá nhiều, kết hợp với tình hình hiện nay của chúng ta, ta thấy chỉ cần sáu người là đủ rồi.

Quy Vô đạo trưởng tiếp lời:

- Sáu người theo lời của tiền bối không biết là sáu người nào?

Phật Thánh Đạo Tiên nói:

- Chuyến này đi nguy hiểm trùng trùng, để tránh những hy sinh không cần thiết, từ nhóm cao thủ Hải vực chọn ra ba người, liên minh cũng chọn ba người phái đi, tạo thành một tiểu đội tinh anh để nhanh chóng đến kịp lúc.

Bắc Hải Long vương hỏi lại:

- Hải vực chọn ra ba người nào đây?

Phật Thánh Đạo Tiên đáp:

- Về phía Hải vực, có thể để Đông hải và Nam hải ra mặt, Long vương và Ngạc trưởng lão, Tả Quân Vũ tạm thời lưu lại nơi này hỗ trợ liên minh ứng phó với những chuyện khác. Về phía liên minh thì để ta, Bắc Phong, Tư Đồ Thần Phong ra mặt, những người khác trấn giữ nơi này để tùy lúc có thể ứng phó với những chuyện đột ngột phát sinh.

Văn Bất Danh nói:

- An bài như vậy quả thực là hay, cá nhân ta ủng hộ chuyện này.

Lục Doanh nói:

- Ta và Phần Thiên không dị nghị gì, cung chủ thấy thế nào?

Hàn Ngọc Dương nói:

- Tổ hợp như vậy thực lực rất to lớn, ta hoàn toàn tán thành.

Tư Đồ Thần Phong lên tiếng:

- Nếu như mọi người không bàn luận gì thêm, chuyện này cứ quyết định như vậy, sáng mai chúng ta sẽ sớm đi đến Băng Nguyên ngăn cản cơn tai ách khủng khiếp kia.

Bắc Phong cười nói:

- Bình tĩnh đã hai mươi năm rồi, hiện nay mưa bão lại tái hiện, ta có chút không đợi được nữa.

Thiên Lân cười lên tiếng:

- Không cần phải gấp, đến Băng Nguyên sẽ khiến cho tiền bối được tận hết hứng thú.

Càn Nguyên chân nhân nói:

- Hiện nay sắc trời đã không còn sớm nữa, chuyện này nếu như đã thương nghị thỏa đáng rồi, ta cũng phải nhanh chóng quay về.

Quy Vô đạo trưởng cười đáp:

- Khó có dịp mọi người tề tụ, dùng bữa ăn rồi quay về cũng chưa có trễ mà, coi như là tiễn bọn họ lên đường.

Càn Nguyên chân nhân nghĩ cũng thấy đúng, liền không vội vã về nữa.

Trong suốt thời gian sau đó, mọi người lại bàn luận về chuyện của Băng Nguyên, chủ yếu hỏi han Thiên Lân tình hình cụ thể có liên quand đến Băng Nguyên, cùng với một số điểm chi tiết cần phải chú ý.

Buổi tối, Quy Vô đạo trưởng dặn dò đệ tử liên minh chuẩn bị yến tiệc thật tốt, thứ nhất là để tẩy trần cho Thiên Lân, thứ hai là để tiễn sáu người Lục Doanh sáng sớm ngày mai rời đi.

Trên bàn tiệc, Văn Bất Danh kéo tay Thiên Lân, cười nói:

- Đêm nay ngủ lại ở nơi này, sáng mai ta dắt con đi dạo quanh đây.

Thiên Lân trầm ngâm đáp:

- Vãn bối đã ở Dịch viên đến hai ngày rồi, dự tính sáng mai tiếp tục truy tìm. Sau này khi nào rảnh rỗi mới du lịch thưởng lãm thắng cảnh của trung thổ cho tốt.

Văn Bất Danh có phần không nỡ, hỏi lại:

- Sáng mai con dự tính đi nơi nào?

Thiên Lân đáp:

- Vãn bối đã suy tính rồi, dự tính đi một chuyến đến Ma Thần tông, xem thử Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên có thể cung cấp chút tin tức hữu dụng nào không.

Văn Bất Danh ngạc nhiên nói:

- Bạch Vân Thiên? Tên quỷ này cũng không đơn giản, đã núp trốn rất nhiều năm rồi.

Quy Vô đạo trưởng cười tiếp lời:

- Bạch Vân Thiên người này không xấu xa, cũng có giao tình chút chút với cha con năm xưa, đi tìm ông ta cũng không phải là ý tồi đâu.

Thiên Lân nói:

- Hiện nay con chỉ có thể đi bước nào tính bước kế, hy vọng có thể thu được lợi ích nào đó.

Tư Đồ Thần Phong nói:

- Không cần phải nóng nảy, hạnh phúc thuộc về con ai cũng không thể nào đoạt đi được, hãy phấn chấn lên đi.

Bắc Phong cười nói:

- Những chuyện không vui lúc này đừng nhắc đến, chúng ta tiếp tục uống rượu đàm luận chuyện trời đất.

Mọi người nghe vậy rối rít đáp ứng, nhất thời náo nhiệt vô cùng, một không khí vui mừng bào trùm khắp mọi người.

Chân trời, dưới ánh nắng chiều chim nhạn bay lượn thành đôi, cảnh tượng xinh đẹp như cảnh tiên trong tranh, treo trên chân trời, dừng lại trong chốc lát.